Tác giả: Tiểu Thất Tể Tử
Chuyển ngữ: Poison Ivy
Vào ngày tổ chức tiệc liên hoan tốt nghiệp, tôi say khướt và nằm ngủ ké trên ghế sô pha ở nhà anh trai tôi. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, tôi thấy một anh chàng cao lớn đẹp trai quấn khăn tắm đi ngang qua phòng khách.
Tôi lập tức tỉnh rượu, xuyên thấu qua khe mắt, tôi thấy được đường cong căng chặt của anh chàng, da thịt trắng nõn, cùng với khuôn mặt cấm dục lạnh như băng kia.
Giọt nước theo đường cong chặt chẽ sau lưng chảy xuống.
Xì.
Anh ta mở nắp lon nước bằng một tay.
Khi hầu kết của anh chàng lăn lộn, tôi nghe thấy tiếng đồ uống bị nuốt xuống.
Mỹ nam sống hoạt sắc sinh hương như vậy, thật sự là… Quá kí©h thí©ɧ…
Sau đó, một người nào đó đi dép lê tiến đến, gằn giọng: “Sao cậu lại ra đây! Nằm trở về! Tôi còn chưa có xong việc đâu!”
Nói chuyện chính là anh trai ruột của tôi.
Bong bóng màu hồng bị chọc thủng một cách tàn nhẫn.
Một khắc ấy, một đạo thiên lôi cuồn cuộn, đánh vào trên trán tôi.
Anh chàng này, là chị dâu của tôi?!
1.
Đêm khuya 12 giờ.
Tôi giống như một con rối gỗ nhắm chặt hai mắt, nằm thẳng tắp trên sô pha. Anh trai tôi còn đang thương lượng lần cuối cùng với anh chàng đó.
“Đến giờ rồi.” Giọng nam lãnh đạm, tích chữ như vàng.
“Tôi nạp phí bổ sung, nạp phí bổ sung còn không được sao?”
Tôi nghe thấy mà hết hồn hết vía. Rốt cuộc anh trai tôi đang làm cái quái gì đây?! Còn đưa tiền?!
Ba mẹ đều là người đứng đắn, tôi và anh trai đều có tương lai tươi sáng, tôi không thể trơ mắt nhìn anh ấy phạm phải sai lầm nghiêm trọng được.
Tôi mở mắt ra, sâu kín từ trên sô pha đứng dậy, lộ ra cái đầu lộn xộn: “Vưu Xuyên Trạch, anh dám làm giao dịch tiền bạc gì, em sẽ báo công an bắt anh.”
Bọn họ hẳn là không nghĩ tới tôi nằm ở chỗ này.
Ánh trăng lúc nửa đêm được mặt nước trong bể cá phản chiếu trên mặt tôi, lập lòe rồi tắt.
Anh chàng cao ngạo lạnh lùng kia sặc một phát, cổ tay nhẹ nhàng lau đi vết nước trên khóe môi. Chân dài bước lên, anh ấy xoay người dùng anh trai tôi chặn thân thể của mình.
Anh trai tôi hét lên giống như một con chuột chũi sợ hãi, anh ấy nhặt một chiếc áo khoác và trùm lên đầu tôi như một cái bao tải.
“Này, em sẽ méc ba mẹ.”
“Suỵt! Suỵt! Suỵt! Đừng, anh mày chỉ có chút mặt mũi này thôi. Em đừng có làm ồn ào.”
Anh tôi đã cao rồi, nhưng không nghĩ tới “chị dâu” càng cao, ước chừng cao hơn anh tôi nửa cái đầu.
Lúc tôi tránh cái áo khoác ra, thì anh chàng đã mặc áo tắm dài vào rồi, da thịt trước ngực bị che kín mít.
Anh tuỳ ý ngồi dựa vào lưng ghế sô pha, tròng mắt màu tối chậm rãi chuyển trên người tôi, anh hỏi anh trai: “Em gái cậu?”
Anh tôi cứ như gặp phải đại địch, che tôi ở phía sau giống như gà mái , “Cậu không được nhìn nó!”
Ai da, bình giấm này cũng rất lớn nha. Sợ anh chàng của mình thay lòng đổi dạ à.
Lòng tôi còn nhớ thương về việc đưa anh tôi vào nhà ăn, nên tôi cứ hỏi tiếp: “Tại sao anh lại đưa tiền cho anh ấy?”
Anh trai tôi ấp a ấp úng nói, "Cái này… Không phải anh mày có cuộc thi không qua sao… thuê cậu ta hỗ trợ giúp anh mày luyên tập thêm.”
Anh tôi là một bác sĩ của bệnh viện tấp nập nhất thành phố, thường xuyên có các cuộc thi kỳ lạ cổ quái.
Nhưng tôi không hiểu tại sao anh ấy lại gọi một người đàn ông đến nhà vào ban đêm để cởi trần ôn bài...
Có lẽ đây chính là tình yêu.
Anh chàng kia không nói một lời, yên lặng uống nước ngọt, một lon rất nhanh đã cạn đáy.
“Đi đây.”
Cái lon nước được ném vào thùng rác, bị đυ.ng ngã trái ngã phải. Anh chàng hờ hững bỏ lại một câu rồi xoay người đi ra ngoài.
“Thịnh Nghiễn Thư! Trở về cho ông mau!”
Anh tôi nhảy dựng lên ôm lấy cổ anh chàng kéo vào trong phòng.
“Chị dâu” tôi hơi híp mắt lại, mặt không chút thay đổi bị Vưu Xuyên Trạch kéo đi.
Nhìn thấy cảnh tượng ấm áp như vậy, tôi nước mắt lưng tròng, cũng chuẩn bị làm tốt công việc đánh yểm trợ lâu dài thay anh trai tôi.
Rầm!
Cửa đóng lại, tôi yên lặng nói: “Anh trai, anh yên tâm đi! Em sẽ giữ bí mật cho anh!”