Chương 24
Diệp Tự Lập đóng cửa phòng, trực tiếp hỏi: “Diệp Miêu ngươi nói thật, Vu Nhất Xuyên có làm cái gì với ngươi hay không?”
Diệp Miêu kích động nhìn phụ thân, hắn không biết nên trả lời như thế nào, chỉ biết lắc đầu lung tung.
Diệp Tự Lập cầm lấy bả vai đứa con: “Ngươi nói, hắn có hay không đối với ngươi làm cái gì?!”
Diệp Miêu rất ít thấy phụ thân lớn tiếng như vậy, hắn kêu lên: “Không có, không có!”
Khẩu khí Diệp Tự Lập hơi dịu đi một chút: “Thật không có?”
Diệp Miêu một cái lắc đầu: “Không có! Ta không phải đồng tính luyến ái!”
“Không phải… là tốt rồi. ” Diệp Tự lập buông đứa con ra, thở dài: “Lần trước ta nhìn thấy hắn ôm ngươi, lần này lại thấy ngươi ngồi ở trên đùi hắn. Bình thường hai người các ngươi ở nhà liền ở trong phòng, còn gày cửa,hai người các ngươi cũng không phải tiểu hài tử, quan hệ cũng phải có chừng mực, hiểu không?”
Diệp Miêu cúi đầu, nói không nên lời nói.
“Nam nhân không thể thân thiết như vậy, tay chân cũng không thể có nhiều tiếp xúc như vậy, ta biết các ngươi quan hệ hảo. Nhưng có một số việc là không được.”
Diệp Tự Lập nhìn đứa con bộ dáng tội ngiệp,mềm lòng xuống, ngữ khí dịu đi, nói: “Vu Nhất Xuyên không đơn giản như vậy, ngươi thành thật như thế, nếu có chuyện gì xảy ra, ngươi không phải là đối thủ của hắn, ba ba là sợ ngươi chịu thiệt, là cho ngươi hảo, hiểu chưa?”
Diệp Miêu gật đầu, vẫn không nói lời nào.
“Mụ mụ ngươi mất sớm, ngươi là hài tử không có mẹ, ba ba sợ ngươi chịu ủy khuất, sợ ngươi bị người khi dễ, ngữ khí hơi kích động, ngươi không nên trách ba ba.” Diệp Tự Lập ngừng một chút, nói tiếp: “Nhưng là ngươi cùng Vu Nhất Xuyên quan hệ phải có chừng mực, ta sẽ cùng mụ mụ hắn nói.”
Vu Nhất Xuyên ở trong phòng khách đứng ngồi không yên, cho đến khi Diệp Tự Lập đi ra: “Miêu Miêu đâu?”
Diệp Tự Lập nhìn hắn: “Hắn muốn học bài.”
Vu Nhất Xuyên cẩn thận nói: “Thúc thúc, ngươi đừng mắng Miêu Miêu, đều là ta…”
“Tiểu Miêu là con ta. ” Diệp Tự Lập khinh miêu đạm tả – nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ta không trách hắn,cũng không cho người nào thương tổn hắn.”
Vu Nhất Xuyên đến gần vài bước: “Thúc thúc, ngài có phải hiểu lầm cái gì hay không? Ta cùng Miêu Miêu là huynh đệ, ngươi đang nghĩ gì?”
“Những lời này là ta hỏi ngươi đi, ngươi đang nghĩ gì?” Diệp Tự Lập đi qua, một bên nói: “Ta tính toán cùng mẹ ngươi tâm sự, nói những gì cần nói,hết học kỳ, ta sẽ mang tiểu Miêu đi ra ngoài ở.”
“Đứng lại!” Vu Nhất Xuyên kêu lên: “Ngươi cho ngươi là ai, ngươi có thể can thiệp cuộc sống của người khác sao?!”
“Ta không thể ” Diệp Tự Lập quay đầu lại: “Nhưng ngươi cũng không thể.”
Từ ngày kia, Diệp Tự Lập vẫn đưa đón Diệp Miêu đi học, buổi tối cùng cuối tuần cũng luôn luôn ở nhà, ngăn chặn cơ hội Vu Nhất Xuyên một mình ở chung với Diệp Miêu. Vu Nhất Xuyên đành phải chờ khi không có khóa, không thực tập,đi trường học Diệp Miêu tìm hắn.
“Ai, sao lại thành như vậy!.” Vu Nhất Xuyên lắc đầu: “Ngươi không bị thúc thúc mắng đi?”
“Không. ” Diệp Miêu cũng buồn: “Ta nói dối ba ba.”
“Chuyện này không có biện pháp, đành phải nói dối, đừng tự trách.”
“Ba ba nói chúng ta quan hệ phải có chừng mực, ta vẫn luôn nghe lời ba ba …”
Vu Nhất Xuyên nhìn hắn: “Ngươi có ý tứ gì? Ngươi không muốn cùng ta ở cùng một chỗ?”
Diệp Miêu vội vàng giải thích: “Đương nhiên không phải, ta nghĩ nên làm thế nào để ba ba đồng ý.”
Vu Nhất Xuyên cười lạnh một tiếng: “Hắn có đồng ý hay không,quan trọng như vậy sao? Nói sao đi nữa, hắn hiện tại không đồng ý,nhưng sớm muộn gì cũng sẽ đồng ý. Hắn chỉ có ngươi,môt đứa con trai, ngươi quyết tâm cùng ta ở cùng một chỗ, hắn có thể làm sao bây giờ?”
Diệp Miêu lắc đầu: “Đây không phải là đang ép hắn sao?”
“Hắn hiện tại không phải đang ép chúng ta sao?” Vu Nhất Xuyên thở dài: “Hắn nói với ta, đợi thi học kỳ xong,hắn sẽ mang ngươi ra ngoài ở, đến lúc đó hai chúng ta thực không gặp mặt nhau được, liền xong rồi.”
“Sẽ không, ca ca, chúng ta có thể tìm thời gian, đến khi ta lên đại học thời gian còn nhiều. Chúng ta hảo hảo cùng một chỗ, ba ba một ngày nào đó sẽ đồng ý.”
Hai người nói nửa ngày cũng nghĩ không ra biện pháp, Vu Nhất Xuyên nhìn thời gian: “Quên đi, ta về trường học, buổi tối có khóa.”
Diệp Miêu đưa ca ca tới cửa: “Ca ca trên đường cẩn thận một chút.”
Vu Nhất Xuyên ân một tiếng, tiến vào trong xe: “Lần sau trở lại thăm ngươi.”
Diệp Miêu nhìn hắn rời đi, tâm tình càng không tốt, hắn không muốn lừa gạt ba ba, cũng không muốn làm cho ba ba sinh khí. Nhưng càng quan trọng là, hắn không thể cùng ca ca tách ra.
Hắn xoay người đi vào trong, khi đi ngang qua,bảo vệ đứng ở cửa gọi hắn: “Vừa rồi,người kia là ca ca ngươi a?”
Diệp Miêu gật đầu.
Bảo vệ nói tiếp đi: “Nguyên lai hắn là ca ca ngươi, thật sự là càng ngày càng suất nga.”
Diệp Miêu lại gật đầu, tiếp tục đi vào, ngẫm lại cảm thấy kỳ quái, quay đầu lại: “Trước kia ngươi từng gặp hắn?”
Bảo vệ thuận miệng nói:” Đúng vậy a, năm qua hắn có ghé một lần, đợi ở cửa trường học, không phải chờ ngươi tan học sao?”
Diệp Miêu lắc đầu: “Sẽ không, ngươi nhận sai người, anh của ta lần này là lần đầu tiên tới trường ta học, hắn trước kia chưa từng tới.”
Bảo vệ dùng khẩu khí xác định nói: “Anh của ngươi hình dáng giống như ngôi sao điện ảnh, ta liếc mắt một cái liền nhớ kỹ, không có khả năng nhận sai, tuyệt đối năm trước đã đến, ngay tại vị trí này. ” Hắn chỉ vào ngõ ngoài cửa trường: “Hắn đứng ở vị trí đó, mãi cho đến lúc tan học mới rời đi.”
Đây là có chuyện gì? Nếu ca ca đến trường học, không có lý do không tới gặp mình a! Vậy hắn đến trường học mình làm gì chứ? Hơn nữa còn là năm trước… Diệp Miêu lắc đầu, hắn hiện tại không có tâm nghĩ đến chuyện trước kia, phải nghĩ đến chuyện trước mắt mới được.
Hắn thuận miệng nga một tiếng, liền đi vào trong.
—————————————————–
Buổi chiều thứ sáu Vu Nhất Xuyên không có khóa, trước tiên trở về nhà, trong nhà không có ai, hắn mở ra máy tính chơi trò chơi, đột nhiên nghe thấy cửa phòng mở.
“Ngươi về nhà?” Thanh âm Diệp Tự Lập từ cửa truyện tới.
Vu Nhất Xuyên mặc kệ hắn, vẫn đang ngoạn trò chơi.
“Ta có lời muốn nói riêng với ngươi.” Diệp Tự Lập đứng ở cửa phòng.
“Nói.”
Diệp Tự Lập đi tới, ‘ba’ một tiếng tắt đi nguồn điện máy tính: “Lát nữa mụ mụ ngươi cùng tiểu Miêu sẽ trở về, ta nghĩ không muốn cho bọn họ biết.”
Vu Nhất Xuyên đứng lên: “Ngươi muốn nói cái gì.”
“Chúng ta đi ra ngoài nói.” Diệp Tự Lập xoay người bước đi
END 24.