Chương 13
Thi vào trường đại học khi thời tiết đã rất nóng, Y Phân giống phần lớn cha mẹ lo lắng ngồi ở cửa trường thi chờ đợi, Diệp Miêu cũng bồi nàng đến đây, thấy nàng sắc mặt khó coi liền an ủi: “Mụ mụ ngươi đừng lo lắng, ca ca nói hắn ôn tập tốt lắm.”
“Sao có thể nói không lo lắng, ta chỉ có hắn môt đứa con trai, thi vào trường đại học quan hệ đến chuyện tương lai cả đời.” Y phân lấy khăn lau mồ hôi trên mặt: “Nhất Xuyên thành tích cũng không coi là nhiều hảo, ai, đều tại ta, trước kia vì sao không quản hắn học tập!.”
Diệp Miêu theo túi xách lấy ra cây quạt nhỏ, quạt cho kế mẫu: “Ca ca thành tích cũng không kém a, hắn còn nói hẳn là có thể thi đậu nguyện vọng một a.”
Y Phân chỉ lo thở dài: “Thi vào trường đại học chỉ một lần như vậy, cho dù bình thường thành tích tốt,cũng không chắc có thể phát huy tốt.Ôi chao, ngươi nói trời nhiệt như vậy,Nhất Xuyên có thể hay không bị cảm nắng? Hắn lại căng thẳng,bị mất nước làm sao bây giờ?”
Diệp Miêu cảm thấy được sắc mặt kế mẫu sợ ca ca bị cảm còn hơn thi đại học: “Ca ca thân thể tốt như vậy, đại hội thể dục thể thao toàn bộ xếp thứ nhất, mẹ-ngươi đừng loạn tưởng.”
“Ai, ta trước kia mặc kệ hắn học tập, ta cho tới bây giờ cũng chưa xem qua, ba ba hắn cái gì cũng không quản…”
Diệp Miêu vẫn là lần đầu tiên nghe kế mẫu nói chuyện lúc trước của Vu Nhất Xuyên, hắn còn thật sự muốn nghe.
“Sau ta cùng hắn không sống chung được nữa, thời điểm Nhất Xuyên mười tuổi liền cùng ba ba hắn ly hôn, ta lúc ấy không chịu nuôi hắn, hắn liền đi theo ba ba hắn…”
Diệp Miêu cảm thấy được kỳ quái: “Mụ mụ, ngươi vì cái gì không cần ca ca?” Trên TV không phải là cha mẹ đều tranh hài tử sao!
Y phân lắc đầu: “Lúc ấy nghĩ không muốn cùng ba ba hắn có liên hệ gì, cho nên kiên quyết không chịu nuôi hắn, chỉ cầu ly hôn, mặt khác cái gì cũng không muốn, sạch sẽ rời đi nơi đó… Ta thực xin lỗi Nhất Xuyên hài tử kia, ta đi ngày đó cũng là nhiệt như vậy, ta ngồi ở trong xe, đứa bé kia đuổi theo phía sau, kêu mụ mụ… Ta thực xin lỗi hắn…”
Diệp Miêu không nói lời nào, hắn chỉ là muốn biết ca ca lúc mười tuổi ấy có thể hay không bởi vì mẫu thân vứt bỏ mà khổ sở,nam hài tử mười tuổi đã không còn nhỏ, đuổi theo phía sau xe mẫu thân vứt bỏ mình, hắn có biết hay không đây chẳng qua là phí công. Diệp Miêu nhớ tới cùng ca ca lần đầu tiên gặp mặt, nam hài tử mười bảy tuổi tựa vào bên tường lãnh đạm nói: Ta nhiều năm như vậy không có mẹ quản …
Y Phân nói tiếp: “Ta lúc ấy không nghĩ cùng ba ba hắn quan hệ lâu như thế nào, cái nam nhân kia, rất… kỳ thật ta tối sợ hãi,ta không sợ Nhất Xuyên thi không đỗ.” Ánh mắt của nàng nhìn xa xa: “Mà là,sợ hắn sẽ giống ba ba hắn.”
Diệp Miêu nhìn kế mẫu: “Ba ba của ca ca, là hạng người gì?”
Y Phân trầm mặc một hồi: “Nói đơn giản, hắn là người xấu.”
Diệp Miêu cảm thấy được ánh mắt kế mẫu cũng không chán ghét, cũng không phải oán hận, mà là càng nhiều thương hại, hắn suy nghĩ một chút, vẫn là nghĩ không ra ba ba ca ca chính là người như thế nào.
“Ta cùng ba ba hắn nhận thức khi tuổi còn nhỏ, cảm thấy được hắn lớn lên thật suất liền thích hắn, thật sự, hắn thật là mỹ nam tử, ta lúc tuổi còn trẻ cùng hắn đi ra ngoài, người khác đều nói hắn so với ta đẹp hơn, Nhất Xuyên lớn lên giống hắn, cũng là tiểu tử xinh đẹp, nữ hài tử luôn thích hắn.” Y Phân giống chìm vào trong ký ức, nàng chậm rãi nói: “Khi đó hắn cũng thực thông minh, thực có khả năng, tuổi không lớn lắm liền buôn bán lời rất nhiều tiễn, chính là hắn làm người làm việc, ta thật sự chịu không nổi.”
Diệp Miêu nghĩ nghĩ, vẫn là: “Cho nên, các ngươi liền ly hôn?”
“Hắn ở bên ngoài xằng bậy, người nữ nhân nào chịu được, ta chỉ muốn nhanh thoát khỏi nam nhân kia, vội vả đưa ra ly hôn, hắn một hơi đáp ứng,liền ký tên, lúc sau ta rời đi,lưu lại Nhất Xuyên ở bên cạnh hắn. ” Y Phân nhìn về phía Diệp Miêu: “Thời gian ta đi càng lâu lại càng hối hận, ta không nên đem đứa con lưu cho hắn, nhưng lại nghĩ, có lẽ hắn có tiền, Nhất Xuyên có thể có được cuộc sống tốt, nam hài tử ở cùng phụ thân, chung quy tốt một chút, theo nữ nhân như ta, sợ lúc trưởng thành lại giận ta, chính là ta rất muốn hắn, ta sau lại gặp qua Nhất Xuyên vài lần, hắn hận ta, gặp ta cũng không thèm nhìn, kỳ thật lúc trước là ta từ bỏ hắn, hắn hận ta hẳn là…”
Nước mắt theo khuôn mặt của nàng chảy xuống, Diệp Miêu yên lặng đưa qua khăn tay.
“Ba ba hắn sinh ý phá sản, ta liền lập tức đem hắn đến, hắn không muốn để ý ta, ta một chút cũng không trách hắn, là trước đây ta thiếu hắn … Ta không cần hắn hồi báo ta, chỉ cần hắn hảo hảo, ta làm cái gì cũng không quan trọng, ta chính là không thể thấy hắn chịu một chút ủy khuất… Không thể thấy hắn chịu một chút khí, ba ba của ngươi đánh hắn, ta hận chết ba ba của ngươi …” Y Phân nhìn Diệp Miêu: “Ta nói như vậy, ngươi có thể hay không thực mất hứng?”
“Không, ” Miệp miêu nhẹ nhàng lắc đầu: “Kỳ thật ba ba của ta đối ta, cũng là nghĩ như vậy, mụ mụ, ngươi có thể hay không sinh khí?”
“Đứa nhỏ này.” Y Phân cười cười, nàng giữ chặt tay Diệp Miêu: “Nếu Nhất Xuyên lúc còn nhỏ như ngươi vậy, thì tốt rồi.”
“Ca ca cũng tốt lắm …” Đang nói, tiếng chuông nộp bài thi đột nhiên vang lên.
Y Phân lập tức buông tay Diệp Miêu, vội vàng chạy tới, Diệp Miêu sửng sốt một chút, cũng lập tức đi theo.
——————————————–
Sau khi thi xong Vu Nhất Xuyên một thân thoải mái, ngay cả kết quả cũng lười để ý, liền vội vàng hưởng thụ nghỉ hè, Diệp Miêu thi cao trung ngay tại trước mắt, hắn cũng không quấy rầy đệ đệ, mỗi ngày chạy ra ngoài chơi, không đến một tháng đem làn da phơi nắng đen.
Diệp Miêu thành tích không tồi, nhưng đối với thi cao trung xem như đại sự, trước khi thi một ngày lăn qua lộn lại ngủ không được, Diệp Tự Lập xem đứa con: “Khẩn trương?”
Diệp Miêu gật gật đầu: “Ta không thi đỗ cao trung tốt nhất thì làm sao bây giờ?”
Diệp Tự Lập cười cười: “Tận lực phát huy, chớ khẩn trương, thi đỗ cao trung bình thường cũng được rồi.”
Diệp Miêu lại gật đầu, xốc chăn đứng lên: “Ta đi ra ngoài uống nước.”
Hắn đi đến phòng khách, sờ soạng mở ra cửa tủ lạnh tìm đồ uống, chợt nghe ‘’ba’’ một tiếng,là thanh âm mở khóa, Vu Nhất Xuyên tiến nhẹ nhàng vào.
“Ngươi mới trở về?”
Vu Nhất Xuyên hoảng sợ, mở đèn: “Ngươi còn không ngủ, ngươi không phải ngày mai có cuộc thi?”
“Ngươi còn nhớ rõ a.” Diệp Miêu xuất ra một chai trà xanh, mở ra uống ngay một hơi.
“Sinh khí?” Vu Nhất Xuyên đi tới: “Không phải sợ ảnh hưởng ngươi học tập sao…” Hắn đi đến phía sau đệ đệ, dán lên lỗ tai đệ đệ, nhẹ giọng nói: “Không phải chính ngươi nói, để ngươi yên tâm học tập sao?”
“Nhưng ngươi mỗi ngày đều ở bên ngoài, buổi sáng ta thức dậy, ngươi còn ngủ trong phòng, buổi tối ta ngủ ngươi còn chưa trở lại, ngươi xem hiện tại cũng mười hai giờ…”
Vu Nhất Xuyên từ sau lưng đỡ lấy mặt của hắn, bay nhanh đến trên môi ấn một chút: “Ân, ta sai lầm rồi, ta bù cho ngươi.”
Diệp Miêu ngây người một chút, thật là lâu không cùng ca ca thân… Bởi vì cái loại chuyện này,thật sự là làm cho tim người ta đập gia tốc, thường thường một cái hôn đơn giản khiến cho hắn nửa ngày nhìn không được một chữ, hắn còn là đệ tử phải thi cao trung.
Trên môi lưu lại cảm giác hơi thô ráp, còn có độ ấm của ca ca, mặt Diệp Miêu lập tức đỏ.
Vu Nhất Xuyên từ trong tay đệ đệ đem trà xanh đoạt lấy,uống một mồm to: “Hảo khát, ngươi đừng uống, nửa đêm như vậy uống trà ngươi còn muốn ngủ.”
“Ta vốn… ngủ không được…”
“Khẩn trương a? Ai, không có gì a, không phải là thi đỗ trung thôi sao, ngày đó ta thi, còn ngủ quên thiếu chút nữa đến muộn.”
“Ai so với ngươi, vô tâm không phế.” Diệp Miêu xoay người: “Ta trở về phòng ngủ.”
“Từ từ ” Vu Nhất Xuyên từ phía sau lưng ôm lấy đệ đệ: “Đã lâu không ôm ngươi.”
“Đừng làm rộn, ba ba mụ mụ đều ở nhà…”
Vu Nhất Xuyên tới gần lổ tai Diệp Miêu: “Miêu Miêu ngủ ngon, tựa như trước kia ca ca ôm ngươi ngủ.”
Diệp Miêu cười rộ lên: “Tốt lắm tốt lắm.”
“Hảo hảo ngủ, ca ca có biện pháp làm cho về sau đều có thể ôm ngươi ngủ.”
Diệp Miêu nhãn tình sáng lên: “Thật vậy chăng?”
“Ta khi nào thì đã lừa gạt ngươi?” Vu Nhất Xuyên lộ ra một nụ cười hơi thần bí, hắn buông tay ra: “Ngủ ngon.”
Diệp Miêu đêm đó ngủ rất ngon, trong mộng có người ôn nhu từ phía sau lưng ôm lấy chính mình, làm cho hắn cam tâm tình nguyện sa vào.
END 13.