Tuyển Phu

6/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Converter: meoconlunar (TTV) Editor: Thư Kỳ Lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân quê mùa này, nàng liền kiên quyết phán đoán hắn chỉ còn sống được hai năm. Lí Dục hắn tuổi còn trẻ lại là huyết mạch đơn truy …
Xem Thêm

Chương 9
Sáng sớm hôm sau tiếng gà gáy đánh thức Đường Đức Trinh đang trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê dậy.

Nàng mở to mắt lẳng lặng nằm bên cạnh Lí Dục một lát, cuối cùng nàng khẽ thở dài ngồi dậy, nhẹ nhàng bước xuống giường, thân thể truyền đến một chút đau đớn làm nàng không nhịn được nhăn mày lại.

Khẽ đẩy cửa sổ ra, phươnng đông đã lộ ra một chút ánh sáng chói mắt, trời đã sáng…… Một đêm không ngủ nàng vốn nên cảm thấy mệt mỏi, nhưng nàng không có, nàng chỉ cảm thấy trong lòng nặng nề khó chịu.

Đêm qua nàng vốn nên mệt đến ngủ mê man, nhưng trong đầu đảo quanh suy nghĩ lại khiến nàng không thể nghỉ ngơi thật tốt.

Nàng chỉ mơ hồ nhớ cả người mình mê mê trầm trầm, tựa hồ đang ngủ nhưng tựa hồ lại không có.

Chuyện Lí Dục muốn cùng Ngân Đức Dung thành thân trùng trùng đặt ở trong lòng nàng, tuy rằng miệng nàng nói biết hắn thân bất do kỷ, nhưng vẫn đau lòng không thôi.

Xoay người nhìn Lí Dục ngủ say trên giường, nàng cảm giác chính mình sắp không thở nổi, vì thế không cần nghĩ ngợi cầm lấy lệnh bài trên bàn, nhẹ giọng bước nhanh đi ra ngoài.

Giờ phút này phần lớn người trong vương phủ vẫn còn ngủ say, chỉ có vài hạ nhân đã rời giường bắt đầu công việc, trên đại sảnh giăng đèn kết hoa màu sắc đặt vào mắt làm nàng cảm thấy chói mắt vô cùng, Đường Đức Trinh xoay người rời đi, không muốn lại tiếp tục nhìn.

Dựa vào ấn tượng đi đến chuồng ngựa của vương phủ, nàng nghe nói trước kia thân thể Lí Dục cường tráng là một anh hùng, tuy rằng so sánh với tình trạng suy yếu hôm nay thật sự rất khó tưởng tượng bộ dáng hắn ở trên lưng ngựa, nhưng không thể phủ nhận, trong vương phủ quả thật có mấy con ngựa quý.

Đường Đức Trinh lặng lẽ tiến vào, sau đó nắm một con ngựa thoạt nhìn ôn thuần dẫn ra hàng rào, nàng vỗ vỗ cổ ngựa, trấn an một chút, liền gọn gàng xoay người lên ngựa.

“Là ai?” Gã sai vặt canh giữ ngựa nghe tiếng ngựa hí, ngay cả quần áo đều không kịp mặc xong bỏ chạy đi ra, ngữ khí lo lắng hỏi.

“Ta là Dục vương phi.” Nàng đối với gã sai vặt lớn tiếng hô:“Mở cửa!”

“Vương phi?!” Gã sai vặt có chút ngoài ý muốn nhìn Đường Đức Trinh trên ngựa.

“Còn không đi!” Khẩu khí nàng có phần ra lệnh.

Gã sai vặt không dám chần chờ, vội vàng chạy tới mở cửa ra.

Cửa vừa mở, Đường Đức Trinh đạp chân một cái, ngựa lập tức lao đi.

Sáng sớm trên đường không có người, nàng yên tâm giục ngựa chạy như điên, thẳng đến ngã tư đường, đến cửa thành, rất xa liền xuất ra lệnh bài bên hông.

Chờ nàng đến cửa thành, cửa thành đã mở ra, nàng không có chần chờ ra khỏi thành.

Thật ra nàng cũng không biết chính mình muốn đi đâu, chỉ biết giờ phút này nàng không muốn ở lại Dục vương phủ.

Cỡi đến bờ sông, phía trước đã không có đường, nàng mới cho ngựa chậm rãi dừng lại.

Thất thần nhìn phương xa, nếu nhớ không lầm, đây là hướng về Việt Châu, nàng thở dài, đột nhiên cảm thấy rất nhớ nhà, rất nhớ phụ thân……

Từ trên ngựa nhảy xuống, nàng dắt ngựa, dọc theo bờ sông chậm rãi tiêu sái.

Nhưng mới đi không được vài bước, nàng đã nghe được một trận vó ngựa dồn dập từ xa đến gần, nàng nắm dây cương hồ nghi nhìn nơi phát ra âm thanh.

Chỉ thấy một tuấn mã màu đen người trên lưng ngựa dần dần tiếp cận, từ một người một con ngựa hiện rõ, hai tròng mắt nàng khϊếp sợ mở to.

“Vương gia?!” Nàng kinh ngạc nhìn ngựa dừng ở trước mặt!

“Tốc độ của nàng thật nhanh, ta thiếu chút không đuổi kịp .” Lí Dục đối với nàng cười, sắc mặt có chút tái nhợt từ trên lưng ngựa nhảy xuống.

Nàng chạy nhanh vươn tay đỡ hắn.

Lí Dục mồ hôi lạnh ứa ra, không có cự tuyệt nàng giúp, tuy rằng hắn nghĩ chính mình khôi phục rất khá, nhưng hiện tại xem ra tựa hồ còn cần một ít thời gian.

“Chàng điên rồi sao?” Đường Đức Trinh khó có thể tin nhìn hắn, vội vàng muốn hắn ngồi xuống. Cũng không ngẫm lại chính mình là thân thể gì, thế nhưng học người ta giục ngựa chạy như điên, đây rõ ràng là đang liều mạng!

“Ta tới tìm thê tử của ta, làm sao có thể là điên?” Hắn nhàn nhạt nói.

Đường Đức Trinh nhíu mày nhìn hắn,“Chàng không phải đang ngủ sao? Bị ta đánh thức ?”

Hắn nhẹ nhàng lắc đầu,“Cũng giống như nàng, một đêm không ngủ.”

Đáy mắt nàng hiện lên kinh ngạc. Hắn biết nàng cả đêm cũng chưa ngủ?

“Ta đi theo nàng ra cửa, chính là không dự đoán được nàng sẽ cưỡi ngựa ra phủ.” Lí Dục nhéo nhéo gương mặt nàng,“Lấy giới nữ lưu mà nói, tài cỡi ngựa của nàng không tệ.”

“Điều này phải cảm tạ đại ca ta.” Nhìn hắn, nàng một mặt khó nén lo lắng,“Chàng thật sự là rất xúc động, đi theo ta, nếu vạn nhất xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?”

“Sự thật chứng minh chuyện gì đều không có, không phải sao?” Hắn nắm tay nàng,“Tìm một chỗ ngồi một lát, ta muốn nghỉ ngơi.”

Không dám chần chờ, Đường Đức Trinh cấp tốc tìm được một chỗ bằng phẳng gần đó, vừa vặn có đại thụ đủ để che nắng.

Nàng giúp đỡ hắn, hai người cùng nhau ngồi xuống.

Ai biết Lí Dục mới ngồi xuống, thế nhưng không khách khí nằm xuống trên đùi nàng.

“Chàng làm cái gì?” Nhìn hành động của hắn, Đường Đức Trinh có chút kinh ngạc.

“Để ta nằm một lát.” Hắn một mặt thoải mái, mặt trời đã lộ ra, xem ra hôm nay tựa hồ là một ngày đẹp trời.

“Cho chàng nằm một lát không thành vấn đề, nhưng mà……” Nàng cúi đầu nhìn hắn, sờ sờ mặt hắn,“Chàng trở về Dục vương phủ, đừng quên hôm nay chàng cùng công chúa thành thân.”

Lí Dục nhắm mắt lại, khẩu khí lơ đễnh,“Ta thân thể không khoẻ, mẫu thân sẽ tìm một huynh đệ trong tộc thay ta bái đường.”

“Như vậy có thể chứ?” Đường Đức Trinh cả kinh. Hành động này của hắn không khỏi quá không đem người đặt vào mắt?

“Đương nhiên có thể.” Hắn quét mắt nhìn nàng một cái, suy nghĩ, cuối cùng vẫn không có nói cho nàng biết, kỳ thực lúc trước nếu không bởi vì hắn kiên trì, người cùng nàng bái đường cũng sẽ là huynh đệ trong tộc.

“Công chúa nhất định sẽ tức chết.” Nhớ tới tính tình của Ngân Đức Dung, nàng không khỏi nói.

“Tốt nhất nàng ta có thể tức đến hủy hôn, như vậy không phải rất tốt sao.” Kéo đầu nàng xuống, hắn thân mật chạm vào môi nàng.

Nàng kìm lòng không đậu hôn trả hắn,“Chàng cảm thấy có khả năng đó sao?”

“Không thể nói không có khả năng.” Lí Dục nhíu mày, thành thật trả lời,“Chẳng qua cơ hội xa vời.” Dù sao trong lòng hắn thực hiểu được, vì gả cho hắn, Ngân Đức Dung có thể nói là dùng hết tâm cơ, không có khả năng vì chuyện này mà đánh mất suy nghĩ.

“Nếu ngay từ đầu người chàng cưới là nàng ấy,” Tay nàng mềm nhẹ vỗ về cái trán đầy mồ hôi của hắn, có chút đau lòng nói:“Chuyện có lẽ sẽ đơn giản nhiều lắm.”

“Ta cũng không cho rằng, nếu ngay từ đầu nàng không thay khuê nữ Hạ gia xuất giá, hôm nay ta cũng không có khả năng sẽ cưới nàng làm vợ.” Hắn thật sự không muốn suy nghĩ loại vấn đề mang tính giả thiết này, dù sao sự thật đã ở trước mắt, có nghĩ cái khác cũng không ý nghĩa.

Hắn đối với Ngân Đức Dung phản cảm rất rõ ràng, chính là nàng không hiểu.

“Nàng ra tùy hứng kiêu ngạo một chút, nhưng nàng là một đại mỹ nhân.” Nàng nói đúng trọng tâm,“Chẳng lẽ chàng không có một tia động lòng?”

Lí Dục lắc đầu, duyên phận rất kỳ diệu, hắn ngay từ ánh mắt đầu tiên đã có thể quyết định địa vị của người này trong lòng mình, mà Ngân Đức Dung cho hắn, cho tới bây giờ chính là không nên hao tâm tốn sức để ở trong lòng, tuy rằng nói như vậy đối với nàng tựa hồ có chút thiếu công bằng, nhưng mà Ngân Đức Dung chính mình kiên trì lựa chọn gả cho hắn, hậu quả tự nàng phải gánh vác.

Mệt mỏi nhắm mắt lại, hắn cảm thấy cùng thê tử ở dưới ánh mặt trời yên tĩnh như vậy, đã đủ làm cho hắn mãn nguyện.

“Chàng thực sự không quay về?” Nhìn hắn đem ánh mắt nhắm lại, nàng không nhịn được hỏi.

“Không quay về.” Hắn nhàn nhạt trả lời.

Đường Đức Trinh không tiếp thu chủ ý tốt này, nếu giả sử hắn không muốn trở về, nàng buộc hắn trở về cũng không có gì ý tứ.

Gió nhẹ từ từ thổi tới, hai người bọn họ đều rất rõ chờ ở trong vương phủ sẽ là một đoàn hỗn loạn, bất quá giờ phút này, bọn họ lựa chọn không muốn suy nghĩ, tất cả sẽ chờ hồi phủ bàn lại.

Lí Dục cùng Đường Đức Trinh cưỡi chung một con ngựa trở lại Dục vương phủ, một con ngựa khác tắc bị hắn nắm một đường chậm rãi theo đuôi.

Lo lắng chờ ở ngoài cửa lớn Lí Phúc thấy người về, vội vàng đến đón.

“Vương gia, ngài rốt cục đã trở lại.” Ông sợ tới mức mạng già đều sắp kết thúc.“Trong phủ xảy ra chuyện lớn !”

Lí Dục cười nhẹ, gã sai vặt đỡ hắn xuống ngựa, sau đó vươn tay đỡ thê tử.

“Trở về phòng đi!” Hắn nhẹ giọng đối với nàng nói.

Đường Đức Trinh gật đầu, cùng hắn bước vào cửa.

“Vương gia!” Lí Phúc đi theo phía sau gấp đến độ sắp giơ chân,“Ngài nghe tiểu nhân nói không? Trong phủ xảy ra chuyện lớn .”

“Nghe được.” Lí Dục tùy ý trả lời,“Công chúa lại làm ra chuyện gì?”

ở trong vương phủ có thể có chuyện lớn xảy ra cũng chỉ có Ngân Đức Dung bảy trò.

“Không phải công chúa.” Ông lo lắng đi theo chủ tử,“Là Tân La Tả Nghị Chính đại nhân!”

Tân La Tả Nghị Chính đại nhân?! Hắn dừng bước xoay người nhìn Lí Phúc, hắn cũng không thừa biết nhân vật này.

“Hắn là ai vậy?” Đường Đức Trinh hỏi Lí Dục nghi vấn trong lòng.

“Nghe nói hắn là Tân La vương thất.” Lí Phúc cũng không rất rõ, nhưng vẫn nói ra toàn bộ những gì hắn biết,“Bởi vì rất có tài hoa, cho nên tuổi còn trẻ xem như Tả Nghị Chính đại nhân.”

Nàng khẽ kéo trượng phu trở về phòng,“Về phòng trước đi! Muốn nói chuyện có thể ngồi nói.”

Cùng nàng chạy ra ngoài một ngày, nàng cũng không hy vọng hắn mệt .

Lí Dục nghe lời trở về phòng, thẳng đến ngồi ngay ngắn ở ghế thái sư, uống ngụm trà nàng đưa tới mới tiếp tục trọng tâm đề tài vừa rồi,“Trước kia có nghe tin tức trong cung truyền đến, nói Tân La nữ vương phái một đặc sứ đến thương thảo nghị hòa , chiếu theo ông nói, người đến hẳn là vị Tả Nghị Chính đại nhân này?”

Tân La quốc là thế lực mới trong mười năm gần đây, tập hợp vô số tiểu quốc, phát triển thành quốc gia lớn, thực lực không thể khinh thường.

Vài năm nay Tân La và Hán ở biên cảnh ngẫu nhiên có xung đột, tạo thành biên cảnh ở hai phương không an định, tình cảnh này khiến hoàng thượng lo lắng không thôi, cố gắng nghĩ biện pháp giải quyết.

Vừa vặn hai năm trước tân nữ vương kế vị Tân La, hai quốc có cơ hội thương nghị, vì đặc phái viên hai nước có lui tới, dự tính dĩ hòa vi quý, đẩy mạnh mậu dịch song phương, hai bên cùng có lợi.

“Tiểu nhân không rõ.” Lí Phúc có chút khẩn trương nói:“Chính là vị Tả Nghị Chính đại nhân này hôm nay đến vương phủ.”

“Đại nhân tới vương phủ?!” Lí Dục đầy bụng nghi hoặc, bất luận công hay tư, hắn với vị Tân La Tả Nghị Chính đại nhân này đều không có dính líu, làm hắn có chút khó hiểu.

“Đúng vậy! Hơn nữa……” Lí Phúc cho hạ nhân ở ngoài cửa tiến vào, hạ nhân dâng câu đối lên, này vốn nên treo ở đại sảnh,“Vương gia, mời xem.”

Hắn vươn tay nhận lấy, chỉ thấy phía trên “Hỷ” bị người dùng dao sắc cắt thành hai nửa.

“Đây là có chuyện gì?” Đường Đức Trinh cảm thấy kinh ngạc.

“Là vị Tả Nghị Chính đại nhân kia dùng kiếm phá .” Lí Phúc thành thật khai báo,“Hắn mới vào cửa đã nói việc hôn nhân này không tính gì hết, sau đó mượn kiếm đem câu đối biến thành thế này.”

“Công chúa sẽ tức chết!” Nàng kinh hô, có thể tưởng tượng sắc mặt Ngân Đức Dung có bao nhiêu khó coi.

“Công chúa đương nhiên giận không thể tả, dũng sĩ nàng ta mang theo từ Khiết Đan còn cùng binh lính Tân La đánh nhau.” Nhớ tới một màn kia, Lí Phúc thật đúng là còn sợ hãi, nhưng ông nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra chuyện vì sao lại phát triển thành như vậy.

Tưởng tượng thôi đã biết đó là một màn đặc sắc, Đường Đức Trinh đột nhiên có chút nuối tiếc hôm nay không có ở lại trong vương phủ xem kịch vui .

Nhìn vẻ mặt tiếc nuối của nàng, Lí Dục cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, hắn vỗ vỗ tay nàng, đối với Lí Phúc nói:“Hiện tại người đâu?”

“Bởi vì công chúa giận dữ lấy đao đả thương Tả Nghị Chính đại nhân, cho nên bị binh lính Tân La bắt, hiện tại đã áp vào hoàng cung .” Lí Phúc thở dài,“Lão phu nhân cũng vào cung để trình bày sự việc từ đầu tới cuối. Vương gia, ngài nói nên làm thế nào cho phải?”

Tình huống hiện tại không cần Lí Phúc nói, ngay cả bản thân Lí Dục đều không hiểu.

“Ta muốn thay quần áo.”

“Chàng định làm gì?” Nhìn hắn đứng lên, Đường Đức Trinh có chút không hiểu hỏi.

“Tiến cung.” Lí Dục lạnh nhạt nói. Người ta đến vương phủ đại náo nhất định có nguyên nhân, hắn không đi tìm hiểu cho rõ làm sao được.

“Nhưng chàng vừa mới hồi phủ.” Tay nàng đặt lên cánh tay hắn,“Chàng không nghỉ một lát lại đi sao?”

Hắn trấn an vỗ vỗ tay nàng,“Vô phương, ta đi sẽ mau chóng trở về.”

Nhìn hắn, Đường Đức Trinh vẫn không thể an tâm,“Ta đi với chàng.”

Hắn đối với nàng chợt nhíu mày.

“Ta muốn đi với chàng.” Nàng lặp lại một lần, dù sao nàng đã quyết định .

Mỉm cười, Lí Dục nhìn nàng kiên trì, cho nên không có cự tuyệt,“Giúp vương phi thay quần áo, nàng phải tiến cung với bổn vương.”

Sau khi thay quần áo xong, hai người lập tức đi ra khỏi cửa ngồi trên xe ngựa, nhắm thẳng hoàng cung mà đi.

“Vương gia,” Mãi cho đến cùng Lí Dục ngồi yên trong xe ngựa, nàng mới nói:“Có thể Tả Nghị Chính đại nhân gì đó thích công chúa, cho nên đến cướp tân nương a?”

“Không biết.” Hắn lắc đầu,“Bất quá giả sử thật sự là như thế cũng không tệ, chúng ta sẽ bớt đi một phiền toái lớn.”

Nghe thấy hắn hình dung công chúa Khiết Đan là phiền toái, nàng không nhịn được bật cười.

Nhìn nàng tươi cười, hắn cũng thả lỏng tâm tình,“Còn nàng? Không mệt sao?” Hắn biết đêm qua nàng không ngủ được.

“Có một chút.” Đường Đức Trinh thành thật trả lời,“Bất quá hiện tại ta càng muốn biết này tất cả rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.”

“Chờ chúng ta tiến cung, tất cả mọi chuyện đều sẽ sáng tỏ .” Hắn đem nàng kéo vào trong lòng,“Nàng trước nghỉ một lát đi!”

Nàng ở trong lòng của hắn gật đầu, tựa vào hắn, nghe nhịp tim của hắn trấn an cảm xúc khẩn trương của mình.

Vừa vào cung Lí Dục đã bị triệu vào đại điện, bởi vì không có truyền Đường Đức Trinh, cho nên nàng đành phải ở ngự hoa viên chờ.

Vốn nàng ngồi trong đình bát giác, nhưng lại lo lắng ngồi không được cho nên liên tiếp đứng lên, tâm thần không yên nhìn về phía đại điện.

“Tiểu thư, rong cung thật sự là khí phái.” Sau khi Phù Dung đi theo một cung nữ đi một vòng xung quanh, hưng phấn trở lại bên cạnh Đường Đức Trinh,“Nơi này so với vương phủ còn lớn hơn gấp mười lần!”

“Phải không?” Nàng tùy ý lên tiếng, nàng mới mặc kệ nơi này lớn, nàng chỉ lo lắng cho thân thể suy yếu của phu quân.

“Đức Trinh!”

Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc từ xa truyền vào Đường Đức Trinh, thân thể của nàng đầu tiên là cứng đờ, sau đó chuyển hướng đến chỗ âm thanh ──

Bóng người từ xa đến gần làm cho người ta kinh ngạc như nhìn thấy người chết sống lại! Hạ Văn Ninh?! Tên của nàng máng trong yết hầu của Đường Đức Trinh, kích động không nói nên lời.

“Tiểu thư?!” Phù Dung dẫn đầu lấy lại tinh thần, nàng từ nhỏ lớn lên cùng Hạ Văn Ninh, không nhịn được xông lên phía trước,“Tiểu thư của ta, đúng là tiểu thư, Phù Dung nhớ tiểu thư muốn chết!”

“Ta cũng nhớ ngươi a! Phù Dung.” Hạ Văn Ninh cười đến thực ngọt, vỗ vỗ Phù Dung khóc như mưa,“Đừng khóc, ta không phải vẫn tốt đứng ở chỗ này sao?”

Phù Dung nhanh chóng lui một bước, cẩn thận đánh giá Hạ Văn Ninh, phát hiện nàng chẳng những không có gầy đi, còn đẫy đà một chút, nhìn nàng như vậy, nàng mới rột cuộc yên tâm.

“Ngươi bị ta dọa choáng váng sao?” Hạ Văn Ninh đi đến trước mặt Đường Đức Trinh, giữ chặt tay nàng,“Chẳng lẽ không vui khi nhìn thấy ta sao?”

“Ta, ta làm sao có thể không vui?” Đường Đức Trinh rốt cục lấy lại tinh thần, kích động kêu một tiếng,“Văn Ninh! Thật là ngươi? Trời ạ! Ta không phải đang nằm mơ chứ?” Nàng dùng sức ôm lấy bạn tốt,“Ngươi làm sao có thể ở trong này?”

Hai nữ nhân kêu la ôm thành một khối, ở sâu trong lòng, các nàng đều cho rằng cuộc đời này không còn dịp gặp lại, nhưng không dự đoán được có thể gặp nhau ở đây, trong đầu kích động có thể nghĩ.

“Ta và phu quân của ta cùng đến.” Thoáng bình tĩnh, Hạ Văn Ninh mới lau nước mắt trên mặt kích nói.

“Phu quân của ngươi?!” Đường Đức Trinh ngẩn người,“Là tên gia hỏa ngày đó đánh ta choáng váng?”

Hạ Văn Ninh ngọt ngào gật đầu.

Đầu của nàng đột nhiên linh quang vừa hiện,“Ta nhớ hắn là người Tân La, chẳng lẽ hắn là vị đại nhân hôm nay đến vương phủ phá hôn lễ sao?”

Hạ Văn Ninh lần này vẫn gật đầu như băm tỏi.

“Thật sự là hắn?” Đường Đức Trinh khó có thể tin,“Vì sao?”

“Chuyện này mà còn hỏi sao?” Nàng trả lời đương nhiên,“Ngươi thay ta xuất giá đã đủ chịu khổ, thế nào còn để ngươi bởi vì công chúa Khiết Đan kia mà chịu thiệt?”

“Nhưng mà……” Đường Đức Trinh vội vàng tiêu hóa tin tức thình lình xảy ra,“Hôn sự này cũng không phải ngươi nói là được.”

“Ta đương nhiên hiểu được việc này không dễ dàng giải quyết như vậy.” Hạ Văn Ninh thở dài,“Nhưng ta thật sự là đối với ngươi cảm thấy vạn phần áy náy, ta không dự đoán được cuối cùng là ngươi thế thân ta thành tân nương đại gả, ngươi vì ta như vậy, nếu ngươi lại gặp bất hạnh, cả đời này lương tâm của ta sẽ bất an. Lần này cùng đại nhân đến, ngoài ý muốn biết được Dục vương gia lại cưới công chúa Khiết Đan, ta biết lấy tính tình của ngươi tuyệt đối sẽ không đồng ý chuyện này, nếu có đồng ý, cũng nhất định là không cam lòng, cho nên……” Nàng dừng một chút, nhẹ giọng nói:“Ta đã yêu cầu đại nhân đi ngăn cản hôn sự này.”

“Văn Ninh, việc này không giải quyết tốt sẽ gϊếŧ người !” Nàng lôi kéo bạn tốt, lo lắng ở bên tai nàng nói nhỏ,“Đừng quên, ngươi đào hôn kháng chỉ, ta thay ngươi gả đi, chỉ bằng điểm ấy, hai nhà chúng ta sẽ bị xử trảm.”

“Ta biết.” Nàng không phải không nghĩ tới điểm ấy, chẳng qua bất kỳ việc gì nàng đều đã có vạn toàn nắm chắc,“Đại nhân sẽ thay chúng ta an bài hết thảy.”

Hạ Văn Ninh đối với việc này rất có tin tưởng, nàng tin tưởng nếu có người dám động thủ thương tổn nàng, Kim Khánh Ưng thế nào cũng sẽ không bỏ qua cho người nọ.

Nghe bạn tốt luôn miệng đại nhân, đại nhân kêu, nhưng Đường Đức Trinh thật sự không tiếp thu việc tiểu tử kia có thể làm.

“Bọn họ đến đây.” Hạ Văn Ninh vừa thấy phu quân từ xa xa đi tới, lập tức chạy vội đến.

Kim Khánh Ưng nhìn nàng hướng lại đây, lập tức vươn tay đỡ lấy nàng,“Cẩn thận một chút.”

“Nói như thế nào?” Nàng chỉ lo lắng hỏi.

“Tất cả như nàng mong muốn.” Kim Khánh Ưng ngắn gọn trả lời.

Kinh hô một tiếng, Hạ Văn Ninh vội vàng quay đầu về hướng bạn tốt,“Đức Trinh, ngươi nghe được sao? Chuyện đã giải quyết .”

Đường Đức Trinh thật sự không biết là giải quyết chuyện gì. Là Văn Ninh kháng chỉ đào hôn? Hay là nàng mạo danh đại gả? Hoặc là…… hôn sự của Lí Dục và công chúa Khiết Đan?

Lúc này Lí Dục cũng đã đi đến bên cạnh nàng, hắn vỗ vỗ tay nàng, cũng cúi đầu nhìn Hạ Văn Ninh,“Người đó là Hạ tiểu thư?”

Hạ Văn Ninh ngẩn người, nhìn Lí Dục, nàng có chút nhát gan nép vào lòng Kim Khánh Ưng.

Bộ dạng của nam nhân này xem như tuấn mỹ, chẳng qua xương cốt có chút đơn bạc, hơn nữa sắc mặt tái nhợt, có chút yếu đuối.

“Nàng là thê tử của ta.” Kim Khánh Ưng nhàn nhạt tuyên thệ quyền sở hữu.

Hắn đối với nàng ham muốn chiếm hữu rõ ràng, khóe miệng Lí Dục cong lên, xem ra tiểu thư Hạ gia này dễ dàng thao túng vương công quý tộc Tân La.

“Vương gia, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Đường Đức Trinh lo lắng hỏi.

“May nhờ có Kim đại nhân,” Hắn không để ý ánh mắt mọi người, đem nàng ôm vào lòng,“Ta có thể không cần cưới công chúa Khiết Đan điêu ngoa kia .”

Hai mắt nàng bởi vì hắn nói mà tóe ra ánh sáng.“Vì sao?” Đối với chuyện chuyển biến đột ngột như thế nàng có đầy nghi vấn.

“Tất cả đều phải cám ơn Kim đại nhân.” Lí Dục nhìn Kim Khánh Ưng đứng ở một bên.“Ngân Đức Dung ở trên đại điện đem việc đại gả và đào hôn toàn bộ nói ra, về sau Kim đại nhân lấy tính mạng mình bảo toàn hai nhà Đường Hạ, còn bao gồm chuyện hôn sự của ta.”

Đường Đức Trinh cảm kích nhìn về phía Kim Khánh Ưng.“Ta thực sự không biết nên cảm kích ngươi thế nào.”

Kim Khánh Ưng nhìn đáy mắt nàng lộ ra biết ơn,“Những lời này là ta nên nói với ngươi mới đúng, ngươi thành toàn cho ta với Ninh nhi, nhưng chúng ta thực không đoán được, ngươi sẽ bởi vì trợ giúp chúng ta, cuối cùng lựa chọn gả vào Dục vương phủ, ân tình này của ngươi, vợ chồng chúng ta mới là suốt đời khó quên.”

Đường Đức Trinh lắc đầu, nàng cũng không có vĩ đại như vậy, nếu không phải vì lúc ấy có cảm tình với Lí Dục, nàng chưa hẳn đã thay bạn tốt gả vào Dục vương phủ.

“Nhưng công chúa sẽ từ bỏ ý đồ như vậy sao?” Nàng cũng không thừa nhận lấy tính tình của Ngân Đức Dung sẽ dễ dàng buông tha như vậy.

“Đương nhiên không có khả năng, nhưng mà……” Cuộn tay áo lên, hắn lộ ra miệng vết thương trên cánh tay, mặc dù đã băng bó nhưng vẫn chảy ra một chút máu loãng,“Nàng đả thương ta là sự thật, ta là đặc sứ Tân La, dựa theo luật pháp ta cho dù gϊếŧ nàng cũng không cần đền mạng, cho nên nàng còn có thể nói cái gì?”

Nàng nghe vậy hưng phấn giữ chặt tay Lí Dục, trong lòng gánh nặng buông lỏng, cảm giác tựa như đang nằm mơ.

Nhìn thần thái phấn khởi của nàng, Lí Dục không nhịn được cúi đầu hôn môi nàng,“Như vậy đã không còn chuyện gì làm nàng đau lòng .”

Hành động của hắn khiến mặt nàng nóng lên, nhìn thấy Hạ Văn Ninh một mặt trêu ghẹo, nàng lại túng quẫn muốn đào cái lỗ chui xuống.

Không nghĩ tới trước kia bộ đạng Lí Dục gầy yếu nhát gan, hiện tại thân thể tốt lên, tính tình lại giống như có chuyển biến lớn, hắn hiện tại cao hứng như thế nào, cũng phải nhìn ánh mắt người khác chứ.

“Trờ về phủ đi!” Hắn nhẹ giọng nói:“Nàng đã có thể yên tâm ngủ một giấc thật tốt?”

Nàng gật đầu, ánh mắt nhìn Hạ Văn Ninh, tuy rằng muốn cùng phu quân một chỗ, nhưng lại luyến tiếc từ biệt bạn tốt lâu ngày gặp lại.

“Kim đại nhân, Kim phu nhân nếu còn ở kinh thành, mời đến vương phủ làm khách.” Nhìn thấu suy nghĩ của thê tử, Lí Dục trước mở miệng,“Ta nghĩ nương tử ta và Kim phu nhân hẳn là có rất nhiều chuyện muốn nói.”

Hạ Văn Ninh nghe xong ánh mắt lòe lòe tỏa sáng, tay nhỏ bé của nàng lập tức lôi kéo Kim Khánh Ưng,“Đại nhân.” Nàng ôn nhu kêu.

Kim Khánh Ưng nhìn nàng một cái, tiếp theo đối với Lí Dục gật đầu,“Vậy quấy rầy .”

“Vậy xin đợi đại giá.” Hắn giơ lên cười,“Trước cáo từ .”

“Ta chờ ngươi nha!” Phải rời đi trước, Đường Đức Trinh vội vàng quay đầu đối với Hạ Văn Ninh nói.

“Được.” Nàng vui vẻ trả lời,“Ta sẽ theo sau đến!”

Lí Dục lôi kéo thê tử, để tránh nàng quá mức hưng phấn,“Cẩn thận một chút, nhìn đường.” khẩu khí của hắn có sủng nịch cùng bất đắc dĩ.

“Thật sự là làm cho người ta ngoài ý muốn, chuyện cư nhiên được giải quyết như vậy .” Lên xe ngựa, nàng vẻ mặt tươi cười tiến vào ôm ấp của hắn.

Lí Dục vươn tay xiết chặt nàng vào lòng.

“Này coi như là ở hiền gặp lành.” Hắn sờ sờ má Đường Đức Trinh.“Nếu lúc trước nàng không trợ giúp Kim đại nhân, hắn hôm nay cũng không có khả năng sẽ trợ giúp chúng ta.”

“Thực không đoán ra, tên kia có nguồn gốc lớn như vậy.” Đường Đức Trinh từ từ nói,“Hắn rốt cuộc là ai? Vì sao có thể thao túng thánh chỉ?”

“Hắn là tôn tử thứ ba của đương kim nữ vương Tân La, tên là Kim Khánh Ưng, từ nhỏ bởi vì trời sanh thông minh, cho nên được sủng ái, càng một đường từ thi hương đến thi đình, sau đó trở thành Tả Nghị Chính Sự như hôm nay, một câu nói của hắn đủ để thay đổi quyết định của nữ vương Tân La, cho nên không chỉ hoàng thượng cho hắn mặt mũi, ngay cả vua Khiết Đan cũng nể hắn ba phần, hơn nữa hắn bị người lấy đao đâm bị thương không phải là chuyện nhỏ.”

“Vậy công chúa hiện tại đâu?” Tuy rằng nàng không thích Ngân Đức Dung, nhưng nữ nhân này cũng thực đáng thương, nàng bất quá chỉ thích Lí Dục, muốn gả cho hắn thôi.

“Kim đại nhân nói chỉ cần nàng ta đồng ý từ hôn liền không truy cứu việc của nàng.” Hắn ôm bờ vai nàng,“Cho nên nàng ta hiện tại ngoan ngoãn ở lại trong cung, ta nghĩ qua một thời gian nàng ta sẽ trở về Khiết Đan.”

Tuy có chút đồng tình, nhưng đứng ở góc độ khác mà nghĩ, đối với Ngân Đức Dung mà nói đây không phải chuyện không tốt, cùng với gả cho một người tâm không ở trên người nàng, không bằng trở lại Khiết Đan, nói không chừng còn có cơ hội có thể gặp được chân mệnh thiên tử.

“Kỳ thực, ta cùng với Kim đại nhân từng có gặp mặt một lần.” Lí Dục nói.

“Thực sự?”

Hắn gật đầu,“Ở Việt Châu, ta và hắn từng trọ trong một khách điếm, lúc ấy đã cảm thấy người nam tử này khí vũ phi phàm, lại không dự đoán được hắn có nguồn gốc như thế, càng không dự đoán được hắn lúc trước dự tính đoạt thê tử của ta.” Chỉ là lúc ấy người đó là Hạ Văn Ninh được tứ hôn.

“Thế nào?” Đường Đức Trinh nâng mắt nhìn hắn,“Hôm nay thấy được Ninh nhi, cảm thấy nàng so với ta đẹp hơn, so với ta càng uyển chuyển dịu dàng, cho nên cảm thấy tiếc nuối sao?”

Lí Dục cúi đầu hôn môi nàng, thẳng đến nàng không thể hô hấp.

Trán hắn để trên trán của nàng,“Nữ tử rụt rè như vậy không thích hợp với ta, hơn nữa nàng so với nàng ấy đẹp hơn.”

Nàng bởi vì hắn nói mà lộ ra tươi cười.

Tất cả đều mưa tạnh trời trong ! Văn Ninh đào hôn tìm được hạnh phúc, mà nàng…… Nàng tựa vào lòng Lí Dục, nàng cũng tìm được nơi xuất phát và quy tụ kiếp này.

Thêm Bình Luận