Ưng Dũng còn không có biến thành hình người, bởi vì bản thể nhiệt độ cơ thể tương đối cao, có thể mang lại nhiều ấm áp hơn cho giống cái, ngay cả khi hắn đói bụng, hắn cũng nguyện ý.
Hồ Trí dùng miệng thổi nước dùng trong nồi đá: “Ta đút cho nó ăn, nhưng nếu không đút vào được thì cũng đừng trách ta.”
Theo hắn, nữ nhân này không thể ăn được nên phải nói rõ trước để tránh cho Ứng Dũng thất vọng.
Ưng Dũng gật đầu. Hồ Trí là người thông minh và chu đáo nhất trong đội. Hắn tin tưởng Hồ Trí giống như hắn tin tưởng mõi một người bạn đồng hành.
Chỉ trong chớp mắt, nửa nồi canh thịt đã đi vào trong miệng của U73952.
Hồ Trí sờ lên khóe miệng và má của giống cái để chắc chắn không có nước tràn ra ngoài, ngẩng đầu hỏi Ưng Dũng: “ngươi có nhìn rõ cô ấy uống như thế nào không?”
Thị lực của đại bàng khá tốt.
Nhưng lần này, Ưng Dũng lắc đầu: "Không!"
U73952 giả vờ không được nữa, cô mở to mắt, chậm rãi ngồi dậy.
"Ngao ô, gầm lên..." Trong hang động vang lên một trận tiếng reo hò: giống cái của bọn họ còn sống.
“Ngươi tên là gì?” Hồ Trí hỏi từng chữ một, giọng nói nhẹ nhàng.
Một số giống cái đầu óc không thông minh lắm, hơn nữa giống cái trước mặt trông còn rất trẻ.
U73952 không nói lời nào mà nhìn chân hươu nướng được chống đỡ bởi cành cây trên đống lửa một cách thèm thuồng.
“Cô ấy đói bụng" Xá Linh nhanh chóng nhặt chiếc chân hươu đang rỉ máu lên và mang đến cho U73952.
Hồ Trí vội vàng cướp lại: “Không được, giống cái còn nhỏ, không thể ăn cái này, sẽ sinh bệnh."
Nhưng đã quá muộn.
Hồ Trí cướp không kịp, U73952 một tay ôm chân hươu, trốn vào góc hang bắt đầu cắn xé.
Mọi người đều sửng sốt: Nhanh nhẹn như vậy, vẻ ngoài ăn uống và còn có như vậy cách ăn đã phá hủy hoàn toàn sự hiểu biết của họ về giống cái.
"Cô ấy rốt cuộc có phải giống cái hay không? Xá Linh hỏi ra sự nghi ngờ của mọi người.
U73952 đã trả lời hắn: "Là ta!" Giọng nói trong trẻo, lời nói rõ ràng, giọng điệu cứng rắn và kiên quyết.
Gen nữ của cô đã hoàn thiện xuất sắc, các cơ quan trong cơ thể cũng hoàn chỉnh và khỏe mạnh, nếu không cô sẽ không thể vượt qua được cuộc sàng lọc nghiêm ngặt trên tinh cầu và đủ tư cách trở thành một sinh mệnh.
Nếu câu trả lời này không xen lẫn tiếng nhai xương lạo xạo thì chắc hẳn mọi người sẽ tin.
Âm thanh nhanh chóng dừng lại vì U73952 đã ăn xong.
Chân sau khổng lồ của con hươu nó đã bị ăn sạch hoàn toàn, thậm chí không còn sót lại một mảnh xương hay cặn bã nào.
Hồ Chí nghi ngờ giống cái này ăn cái gì đều sẽ nuốt sạch.
Đúng vậy.
Với sự giúp đỡ của bộ quần áo năng lượng, cơ quan tiêu hóa của cô có thể được xử lý tất cả, chưa kể thịt, thậm chí cả đá.
Trong lúc im lặng, Ưng Dũng cũng hóa thành hình người, nhặt một chiếc chân hươu khác lên nướng trên lửa.
U73952 nhanh chóng tiến tới và đưa tay ra...
Cô di chuyển nhanh hơn những người khác. Bọn họ Không có cách nào ngăn cản được, đều kinh ngạc kêu lên.
Nhưng cái chân hươu vẫn còn đó, cô chỉ hứng được những giọt dầu nhỏ xuống. Cô thiếu năng lượng đến mức không nỡ lãng phí dù chỉ một chút.
Dầu biến mất ngay lập tức trong lòng bàn tay được bọc áo năng lượng của cô: nó đã được hấp thụ.
Đến nỗi không ai nhận ra cô đang làm gì.
“Ta sẽ không đoạt nó,” cô giải thích.
Lời này làm thú nhóm nhân hán tử một trận đỏ mặt, giống cái trời sinh được ưu đãi hơn, giống cái thế nhưng có thể đoạt đồ ăn trước mặt bọn họ.
Sỉ nhục! Đây là sự nhục nhã của họ.
“ngươi không cần phải lấy nó,” Ưng Dũng chỉ vào chân hươu đang nướng trên lửa: “Ta đưa cho ngươi nhưng nó vẫn chưa nướng xong.”