Chương 2

Kéo theo một người đã mất đi bộ đồ năng lượng, tốc độ của cô chậm lại. Con tàu vận tải dường như đang ở rất gần mà cũng như rất xa trong thời gian và không gian. Những con số màu đỏ tươi bên cạnh cửa thay đổi một cách tàn nhẫn "5, 4, 3."

Đột nhiên, cô nắm lấy cánh tay của người bạn đồng hành mạnh mẽ kéo lại, mượn lực trượt đi. Sau đó, cô bị đá mạnh vào ngực, toàn thân bay ngược xuống vào trong.

Với sự trợ giúp của hai lực phản đẩy, một bóng người như được tăng tốc bắn vào khoan cửa Chính người đồng đội đã được cô cứu.

"Tính toán như vậy thật đúng là chính xác, nhưng đây là phần thưởng cho Việc cứu người , là lý do bị bỏ rơi ư?" U73952 thở dài, khóe mắt hơi ướt.

Cô bất lực nhìn cánh cửa đóng lại trước mặt, con tàu vận chuyển biến thành một luồng ánh sáng và biến mất trong giây lát.

Bóng tối vô tận bao quanh cô, dù biết là vô nghĩa nhưng cô vẫn vùng vẫy một cách tuyệt vọng. Chỉ khi đó cô mới nhận ra rằng dù sống một mình suốt hai mươi năm, cô vẫn không chịu từ bỏ cuộc sống nữa máy móc này.

Trong sự im lặng chết chóc, lời nhắc lại vang lên: "Năng lượng sắp cạn kiệt ..."

Cô mệt mỏi nhắm mắt lại để không nhìn thấy bóng đen vô tận đang nuốt chửng cô vào trong bụng như bụi bặm.

Cánh đồng tuyết rộng lớn trải dài vô tận, cơn gió lạnh buốt tàn phá sự sống, khiến vùng đất vốn đã cằn cỗi lại càng trở nên hoang tàn.

Cách đó chừng hai mét Ưng Dũng vội vàng dang rộng đôi cánh đen mạnh mẽ bay đi, chỉ để lại một cái bóng nhỏ trên cánh đồng tuyết rộng lớn.

Nếu ở mặt trời lặn trước, không thể tới nơi làm tổ, ăn một chút gì sưởi sưởi ấm, hắn sẽ ở đêm tối rét lạnh trung, biến thành khắc băng.

Nếu hắn không thể trở về nơi ở của mình để sưởi ấm và ăn thứ gì đó trước khi mặt trời lặn, hắn sẽ biến thành một tác phẩm điêu khắc bằng băng trong đêm lạnh giá.

Một cơn gió thổi qua, cách đó không xa xuất hiện một đống Tuyết nho nhỏ nhô lên.

Ưng Dũng do dự một lát, nhưng vẫn phát ra tiếng đại bàng kêu lớn: “Ngươi là ai?”

Vật trong đống Tuyết chuyển động vặn vẹo hai cái rồi ngừng, lại bởi vậy lộ ra hình dáng con người.

Ưng dũng hạ thấp độ cao bay lơ lửng trên không trung, tiếng kêu khẩn cấp của con đại bàng: "Mau đứng lên, trời sắp tối rồi nằm trong tuyết như vậy sẽ chết cóng."

Trả lời hắn, chỉ có tiếng gào thét của gió.

Ưng Dũng chuyển con nai mà hắn vất vã bắt được qua chân trái, duỗi chân phải ra gắp lấy người đang nằm dưới Tuyết ra khỏi đó!

"Nó vẫn chưa biến thành hình dạng thật, chắc là còn sống. Dù sao nó rất nhẹ nên mang nó đi cũng không khó khăn gì." Ưng Dũng nghĩ, dang rộng đôi cánh và bay về nơi ở của mình.

Dọc đường đi, hắn cẩn thận nhấc chân lên đem người vùi vào trong bộ lông mềm mại và ấm áp của mình, kiên trì dù điều này sẽ ảnh hưởng đến tốc độ bay của nó.