Chương 9

Editor: Sao Nhỏ

Tống Tuân Thanh ngược lại bật cười, anh nghiễm nhiên lại xem nhẹ trình độ không biết xấu hổ của Dung Lê. Kỳ thật lúc ở bên nhau, người tương đối bảo thủ thật ra là anh.

Lần đầu tiên hai người hôn môi anh vẫn còn nhớ rất rõ ràng, khi đó Dung Lê nói rất nhiều, ý câu nói đều là biểu đạt tình yêu, khi đó hai người vừa mới ở cùng nhau, anh lại rất bận, không có thời gian ở bên cạnh cô nhiều, cô liền cảm thấy ủy khuất, trông như mèo nhỏ đáng thương.

Lúc ấy Dung Lê ủy khuất lên án:" Tống Tuân Thanh, một cô gái như em còn nói nhiều như vậy, anh như thế nào còn không có trả lời chứ."

Sau đó anh liền hôn cô, hung hăng hôn lên đôi môi no đủ của cô, hai người môi lưỡi dây dưa, hết sức triền miên.

Hôn xong hô hấp rối loạn, anh chống trán lên trán cô, thanh âm khàn khàn:" Anh như này không phải trả lời em."

Dung Lê gương mặt đỏ bừng.

Lại sau đó, khi tình cảm đang dâng trào, anh suýt nữa không khống chế được bản thân, vì lúc ấy mới ở bên nhau không bao lâu, anh không tính toán làm việc đó với cô. Là Dung Lê chủ động câu dẫn anh:" Tống Tuân Thanh, anh không nghĩ muốn sao hả?"

Một đêm ý loạn tình mê, cô dựa vào vai anh, ngày hôm sau cười hì hì nói:" Ai cũng cảm thấy làm loại chuyện này là phái nữ thiệt thòi đi? Nhưng em lại cảm thấy bản thân lời rồi nha, giống như ăn được thịt Đường Tăng a."

Anh cong môi cười, ôm chặt lấy cô. Nữ nhân vóc dáng nhỏ lại ốm, ôm vào ngực có điểm cộm người.

Khi đó anh nghĩ cái gì?

Anh suy nghĩ, phải đối xử thật tốt với cô, chắc chắn sẽ không phụ lòng cô, sẽ cho cô một gia đình hạnh phúc.

Nhưng chưa lâu sau đó, cô lại tuyệt tình buông tay, nói anh và cô sẽ không có tương lai.

__

Câu nói của Dung Lê khiến hai người đều không hẹn mà nghĩ về quá khứ. Trương Lực gõ gõ cửa xe, làm cả hai hoàn hồn. Tống Tuân Thanh hạ cửa xe xuống, từ trong tay cậu ấy lấy cái ly giấy.

Trương Lực:" Tiên sinh, mọi việc đều đã xử lý tốt."

Đuôi mắt Tống Tuân Thanh xẹt qua một tia sắc bén không dễ phát hiện:" Làm cho hắn phải trả giá gấp bội."

Bên trong ly giấy là thuốc trị cảm, có chút nóng, Tống Tuân Thanh đem ly nhét vào tay Dung Lê, giọng nói lạnh lùng:" Uống đi."

Dung Lê nhìn chất lỏng màu vàng bên trong ly, nhíu nhíu mi, trong lòng than vãn, Lâm Gia Lăng cũng nói cô về nhà nhớ uống thuốc, nhưng cô lại cảm thấy chỉ là chút cảm mạo, căn bản không cần uống, hơn nữa thuốc này thoạt nhìn rất đắng, bình thường nếu không cần thiết phải uống thì cô đều không động.

Dung Lê đẩy ly trở lại:" Tôi không uống." Giọng nói có chút bướng bỉnh như một đứa trẻ.

Tống Tuân Thanh nhấp môi, lúc này Dung Lê rất giống quá khứ, ấu trĩ, đơn thuần, tính tình trẻ con.

" Không uống?" Tống Tuân Thanh xoay xoay ly thuốc, thình lình nói:" Chẳng lẽ muốn tôi đút em?"

Dung Lê:"..." Sợ anh làm thật, cô liền lấy ly giấy từ trong tay anh lại, đem thuốc uống hết. Vị thuốc thật sự rất khó uống, cô chép miệng, vị đắng tràn ngập trong khoang miệng.

Tống Tuân Thanh nhìn cô bị đắng, không đành lòng, từ ngăn kéo xe lấy ra một viên kẹo bạc hà có đường cho cô. Viên kẹo nho nhỏ, bên ngoài phũ lớp đường, màu xanh lục bên trong trong suốt làm cô lại nhớ về quá khứ.

Cô rất thích ăn kẹo bạc hà có đường, lúc nào cũng mang theo mấy viên bên người. Tống Tuân Thanh cũng bị lây nhiễm sở thích này của cô, lúc sau cô lười mang theo, muốn ăn liền vươn tay trước mặt anh, hoặc là tự lấy trong túi anh.

Không nghĩ đến, qua lâu như vậy, cô vẫn có thể nhìn thấy từ trên người anh dấu vết của mình.

Tống Tuân Thanh không được tự nhiên mà dời tầm mắt, hạ cửa xe xuống trừu điếu thuốc. Sương khói lượn lờ, làm khuôn mặt anh tuấn của anh trở nên hư ảo. Anh nhấp môi, thong thả mà nói:" Không cần nghĩ nhiều, Dung Lê."



" Chỉ là trùng hợp tôi cũng yêu thích hương vị này thôi."

Tôi đối với em mê muội giống nhau, yêu thích hết những đồ vật mà em yêu thích.

Xe chậm rãi khởi động. Anh ngũ quan kiên nghị, góc cạnh rõ ràng, mang theo lạnh nhạt xa cách khó tiếp cận, Dung Lê nhàn nhạt liếc nhìn anh, hồi lâu không nói gì.

Bầu không khí im lặng bao trùm trong xe, hai người như là người xa lạ nhưng cũng rất quen thuộc.

" Tống Tuân Thanh, tôi đói bụng, đến văn phòng luật của anh dùng cơm đi." Nhà ăn ở văn phòng luật Thiên Cảnh rất nổi danh, nghe nói đầu bếp năm sao được mời từ nước ngoài về, nấu ăn cực ngon, còn từng lên hotsearch, Dung Lê tò mò hồi lâu.

" Kỳ thật là trước đến tìm anh tôi còn nghĩ muốn đi vào dùng thử." Cô như bâng quơ mà nhắc lại chuyện cũ:" Đáng tiếc là anh nói không biết ai tên Dung Lê a."

Tống Tuân Thanh nắm trọng tâm trong lời nói của cô:" Em đây là có ý kiến?"

" Không có ý kiến, chỉ hỏi một chút." Dung Lê nghiêng đầu nhìn anh:" Chẳng phải anh nói không quen biết tôi hay sao?"

Vấn đề này rốt cuộc vẫn hỏi tới.

Nên trả lời cô thế nào đây? Tống Tuân Thanh có thể nghĩ ra một ngàn một vạn đáp án, cũng sẽ không nói cho cô biết, kỳ thật cái gọi là hận đến tận cùng cũng chỉ là yêu đến tận cùng.

Anh lúc nào cũng nghĩ về cô, rồi lại hận sao cô lại tuyệt tình như vậy.

Ai có thể nghĩ đến, ngày ấy anh nói không quen biết cô là vì anh giúp cô sắp xếp lại tư liệu bị loạn suốt một đêm.

" Ngày đó không nghĩ muốn gặp em." Tống Tuân Thanh nhàn nhạt nói.

Dung Lê à một tiếng:" Không nghĩ đến anh cũng có cảm xúc khác." Trong trí nhớ cô Tống Tuân Thanh ít khi nói cười, bình tĩnh tự chủ, cô giống như gặp được một đại sư, cho dù trời có sập xuống, chỉ cần có anh bên cạnh, cô đều có thể an toàn.

Tống Tuân Thanh mấp máy môi, không nói gì.

Rất nhanh liền đến phòng luật, lúc này là hai giờ chiều, giờ dùng cơm đã qua. Nhà ăn chỉ có một vài người, luật sư không khác với những nghề nghiệp khác, cũng thường xuyên sẽ có tăng ca, cho nên nhà ăn lúc nào cũng mở cửa, bất luận lúc nào cũng có thể đến dùng cơm.

Ngửi được mùi vị đồ ăn, Dung Lê nhịn không được mỉm cười, đôi mắt cong lên, Tống Tuân Thanh đi theo cô phía sau cũng mỉm cười nhàn nhạt.

" Anh đi theo tôi làm gì?" Dung Lê cảnh giác nói:" Tôi tự đi được rồi."

Tống Tuân Thanh có chút cạn lời:" Em tính toán chi trả bằng cách nào?" Anh lại nói:" Nhà ăn chỉ dùng thẻ, em có sao?"

Dung Lê:"..." Không còn cách nào, chỉ có thể cùng anh mua.

Hai người một trước một sau, vẫn duy trì khoảng cách không gần không xa, một người phụ nữ trẻ tuổi mang giày cao gót đi tới, quan tâm mà nói:" Luật sư Tống, còn chưa ăn cơm sao."

Tống Tuân Thanh nhàn nhạt ừ một tiếng, anh cứ nghĩ lần trước đã nói thẳng như vậy thì cô ta sẽ từ bỏ, không nghĩ đến hiện tại vẫn như vậy chủ động.

Đàm Tuệ lại nói:" Một tháng nay chúng ta đều vất vả, luật sư Tống phải bảo trọng thân thể." Cô ta thẹn thùng mà nhấp môi:" Bằng không tôi... Chúng tôi đều sẽ lo lắng. "

Tống Tuân Thanh bất động thanh sắc mà liếc nhìn Dung Lê phía sau, trả lời Đàm Tuệ:" Cô cũng vậy."

Nghe đến đây Dung Lê có điểm cảm thấy chịu không nổi, giọng nói cô ta nhỏ nhẹ nũng nịu, làm cô cảm thấy muốn nổi da gà a. Thái độ Tống Tuân Thanh với cô ta cũng không quá tệ, hiện tại anh chuyển sang thích những cô gái như thế này sao?

Thật đáng sợ quá đi.

Dung Lê tìm một vị trí cạnh cửa sổ ngồi xuống, không bắt bẻ ăn cái gì, đợi lát nữa Tống Tuân Thanh mang đến món gì thì ăn món đó.



Cô nhàm chán lấy điện thoại ra mở Anipop, trên màn hình hiện lên tin nhắn wechat của Tất tỷ.

[ Tất tỷ ]: Dung Lê, hôm nay em không sao chứ?

[ Dung Lê ]: Em không sao rồi, chỉ do ngoài ý muốn, rút kinh nghiệm về sau không thể tùy tiện hoạt động như vậy nữa.

[ Dung Lê ]: Hôm nay có rất nhiều người nhìn thấy, tin tức sẽ không bị viết loạn chứ?

[ Tất tỷ ]: Sẽ không, không ai dám nói, chị nhận được tin tức từ trợ lý luật sư Tống, mọi chuyện đều được xử lý ổn thỏa hết rồi.

[ Tất tỷ ]: Chậc chậc, em nhìn xem luật sư Tống người ta đối xử với em a...

Dung Lê nhíu mày, đang muốn tiếp tục trả lời thì thấy Tống Tuân Thanh bưng hai mâm thức ăn lại đây. Anh ăn mặc tây trang gọn gàng, ngũ quan anh tuấn, khí chất không chê vào đâu được. Lúc trước cô đã từng xem qua một quyển sách, có đọc được câu" Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy, lang diễm độc tuyệt, thế vô thứ hai", ở giới giải trí cũng không thiếu những người có nhan sắc cao, nhưng cô lại cảm thấy không ai xứng với những câu nói này.

Nhưng lúc nhìn thấy Tống Tuân Thanh, cô nháy mắt luân hãm. Tuy rằng bây giờ không có cảm giác tim đập thình thịch thình thịch, nhưng cô không thể không nghĩ, anh thật xứng đôi với câu nói kia.

Những món được Tống Tuân Thanh chọn đều là món mà cô thích ăn, khẩu vị của cô nghiêng về món cay. Cô trời sinh làn da rất tốt, mặc dù ăn đồ cay nhiều nhưng da vẫn không bị nổi mụn. Nhưng ngày thường cô vẫn rất chú ý, đồ cay ăn với cơm rất ngon, nhưng ăn nhiều sẽ bị béo lên.

" Đúng rồi." Dung Lê tỏ vẻ bâng quơ tùy ý mà hỏi:" Anh có bạn gái rồi sao?"

Tống Tuân Thanh thong thả ung dung ăn cơm, nghe cô hỏi vậy liền ngước mắt lên:" Như thế nào, muốn quay lại với tôi?"

Dung Lê xì một tiếng, mém xíu nữa đem đồ ăn trong miệng phun ra hết, anh nghĩ của thật hay a!

Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ có biết hay không hả???

Trước kia cô thường thấy trên mạng các cô gái kể lễ nam nhân có bao nhiêu tự luyến, cô kinh nghiệm ở phương diện này rất ít, chỉ duy nhất tiếp xúc với Tống Tuân Thanh là thân thiết, cô vẫn luôn cảm thấy anh là một người khiêm tốn cẩn thận, là một người đàn ông rất rất tốt. Hôm nay mới phát hiện thì ra vẫn là cái người thật tự luyến a.

" Anh nghĩ nhiều rồi." Cô nói:" Tôi vừa nhìn thấy cô gái vừa rồi, cũng rất xinh đẹp, liền cảm thấy tò mò nên hỏi thôi."

" Không cần, tôi cũng không nghĩ muốn trải qua một việc hai lần đâu." Tống Tuân Thanh bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt cô:" Tôi đối với phụ nữ không có hứng thú."

p/s: Tui không ngờ anh lại...lại...thôi Lê Lê về đây với em =))

" Câu nói này thật kiêu ngạo nha." Dung Lê mắt nhìn ra cửa sổ, khóe miệng hiện lên độ cung trào phúng:" Tống Tuân Thanh, anh tốt xấu gì cũng đang ở độ tuổi tinh lực tràn đầy, anh lại nói đối với phụ nữ anh không có hứng thú, cảm thấy tôi sẽ tin sao?"

Loại chuyện này, khi đã nếm thử mùi vị của nó, có lần đầu tiên sẽ khát cầu lần thứ hai, Tống Tuân Thanh có bao nhiêu nhiệt tình cô đều nhớ rất rõ.

Cô thân thể ốm yếu, ngày thường chạy 800 mễ* đều sẽ mệt đến suyễn, liền không nghĩ muốn làm. Là anh quấn lấy cô, đôi mắt tràn ngập du͙© vọиɠ, ôm cô, ở bên tay cô khàn khàn giọng gọi" Bảo bối" một lần lại một lần. Cô như thế nào lại ngăn cản nổi tấn công như vậy, chỉ cần ỡm ờ liền đồng ý.

* mễ là một đơn vị đo ở Trung Quốc.

Nói thật cô cảm thấy, như vậy thật rất hài hòa.

Giống Tống Tuân Thanh loại này cấp bậc, có thể làm bạn giường cũng không tồi. Cô trong lòng rất rõ ràng, này căn bản không có khả năng.

Dung Lê nói:" Muốn tôi nói a, anh cũng phải tìm lí do chứ." Cô tỏ vẻ tấm tắc, lắc đầu lầm bầm:" Quên không được lúc đó anh có bao nhiêu chủ động nha."

Tống Tuân Thanh mặt không đổi sắc mà liếc nhìn Dung Lê:" À, em đều biết." Anh nhàn nhạt nói rành từng chữ:" Nhưng tại sao tôi lại nhớ rằng, khi ấy em nhiệt tình chủ động hơn tôi nhiều."

Dung Lê:"..."

Cô đột nhiên liền hỗn độn, rốt cuộc ai nhiệt tình hơn ai?