Cùng ngày nam diễn viên vai phụ số hai đến, theo sau là một loạt trợ lý, có người phụ trách sinh hoạt, có người phụ trách giải trí, còn có người phụ trách việc ăn uống. Điều buồn cười hơn nữa là có người thoạt nhìn rất vui vẻ, nhìn qua trông giống như một diễn viên kịch – mà thật ra đó là người lái xe của Lận Bình.
Trình Thích nói nhỏ với Dung Lê: "Chị, em thấy Lận Bình này so với trên mạng còn đẹp trai hơn rất nhiều."
Khác với những mỹ nam hào hoa phong nhã thường thấy hiện nay, Lận Bình thuộc kiểu đẹp trai ngông cuồng và ngang ngạnh, nhìn có chút kiêu ngạo và bá đạo, nhưng lại khiến người ta huyết mạch sôi trào, muốn mạng.
Trình Thích nói xong, Dung Lê nhàn nhạt liếc cô ấy một cái: "Tiểu Thích, chị cảm thấy em nên tìm bạn trai."
Trình thích: "Em không muốn đâu, em muốn nhìn thấy chị Dung Lê đi trên con đường hoa."
"Dẻo miệng." Dung Lê cười cười: "Em dùng từ quá màu mè."
Chả trách làm cô nghĩ nhiều.
Lận Bình vừa đến đoàn phim, không tham dự buổi thảo luận ngày hôm qua, cũng không tham dự tiệc tối, vừa mới đến đây cũng không quá quen thuộc, trợ lý đạo diễn giới thiệu cậu ta với từng người một để làm quen.
Đặc biệt lúc giới thiệu đến Dung Lê, giọng nói trợ lý nhấn mạnh một chút, dẫu sao thì Dung Lê cũng là bạn diễn chung với cậu ta nhiều nhất, còn có cả cảnh hôn: "Đây là Dung Lê, hai người cần trao đổi với nhau để tạo cảm giác couple."
Nghe trợ lý nói xong, Lận Bình nhàn nhạt nhìn thoáng qua Dung Lê, trong mắt ánh lên vẻ xem thường, biểu cảm thâm sâu: "Tôi biết cô, cô chính là nữ diễn viên có danh tiếng xấu trên mạng."
Lận Bình: "Nhưng vẫn nổi tiếng, tôi nhận ra được."
Lận Bình tuy là tay đua xe, nhưng cũng thích chơi Weibo, chỉ là cậu ta luôn ở trạng thái tách biệt với giới giải trí. Tính cách thẳng thắn này đã thu hút không ít người hâm mộ.
Huống chi bây giờ mấy cô gái cũng rất chuộng kiểu đàn ông nhìn chán chường nhưng tướng mạo đẹp trai như thế này.
Dung Lê gật đầu: "Tôi cũng nhận ra cậu."
"Có thể không nhận ra tôi được sao?" Lận Bình trưng ra gương mặt thối bức người, vô cùng lạnh lẽo.
Dung Lê mím môi, không nhiều lời nữa, lười chuốc thêm khó chịu cho bản thân. Cô cảm thấy rất kì quái, giữa người với người giao lưu lịch sự là được, mắc gì lại trưng cái mặt lạnh lẽo ra như vậy?
Cô đã xem truyền hình trực tiếp trận đấu của Lận Bình, cậu ta và bạn bè tán gẫu rất vui vẻ, được fan nhiệt tình ủng hộ, lại được vị lớn ở giới điện ảnh chống lưng, con đường sự nghiệp của Lận Bình suôn sẻ hơn người thường, không ai dám thể hiện sắc mặt với cậu ta.
Chẳng lẽ như vậy cậu ta liền kiêu ngạo sao?
Tống Tuân Thanh tuy lạnh nhạt với mọi người, sắc mặt cũng lạnh, nhưng ít ra anh không nhằm vào người khác. Nhưng mà Lận Bình này rõ ràng có chút ghét bỏ cô, chẳng lẽ là vì những tội danh ở trên mạng đó?
Không phải chứ. Suy cho cùng cậu ta cũng là người trong vòng, còn có người chống lưng nên nhất định cũng thấy không ít những mặt khuất, cũng chỉ khinh thường cô mà thôi.
Không cần nghĩ nhiều, dù sao cũng không có quan hệ gì với cô, có thể hoàn thành bộ phim là tốt rồi.
《Hôn Tình》lấy bối cảnh đô thị, đường tình duyên và sự nghiệp đan xen, tuy nhiên, do mức độ kém của phim truyền hình trong nước, đạo diễn Trương có ý định thay đổi hiện trạng.
Sau tất cả, cuốn tiểu thuyết tình cảm này đã thay đổi, đạo diễn Trương tham khảo ý kiến của các chuyên gia, không làm ảnh hưởng đến tuyến tình cảm, và thêm tình tiết về sự nghiệp.
Đồng thời mời Tống Tuân Thanh là người hướng dẫn tại chỗ, thị phạm để tăng cảm giác chuyên nghiệp của cán bộ pháp lý.
Mọi người đều đặt nhiều kỳ vọng vào bộ phim này, đều giữ thái độ đã tốt lại càng muốn tốt hơn.
Dung Lê vào vai nữ hai Hữu Phỉ là một tác giả mạng, các tác phẩm sản xuất ra đều được bán bản quyền. Vì vướng nghi án đạo văn nên mới biết nam chính và nam thứ, nam chính và nam thứ đều là nhân viên pháp luật, khác biệt nam chính là nhân viên kì cựu, còn nam thứ là tân binh. Nam thứ dựa vào quan hệ với được vào đây, nhưng vì không có thực lực nên thất bại thảm hại, chính nam chính dẫn cậu ta đi làm việc, từ từ giúp cậu ta trưởng thành.
Vụ đạo văn của Hứa Phỉ được nam thứ phụ trách, nam thứ không đủ chuyên nghiệp, tính tình lại kiêu ngạo, nên bị Hứa Phỉ bắt bẻ, sau đó nam thứ nỗ lực vươn lên, dùng thái độ chân thành theo đuổi Hứa Phỉ, trong thời gian này Hứa Phỉ cũng từ từ tín nhiệm hắn, hai người nảy sinh tình yêu.
Bên trong có rất nhiều tình huống bị lật xe của vai nam số hai, Dung Lê xem liền thấy vui vẻ: "Kịch bản này dường như được viết ra để dành tặng cho Lận Bình."
Bối cảnh và nhân vật đều quá giống nhau.
Trình Thích khó hiểu: “Cái này nam hai lên mà mà một chút thực lực cũng không có, Lận Bình hẳn là vẫn có chút thực lực chứ?”
Dung Lê chớp chớp mắt: "Chú ý em vừa dùng từ "hẳn là" ".
Dung Lê cười nhạt không nói.
Cảnh đầu diễn là Kiều Hi và Dung Lê. Kiều Hi sắm vai nhân vật Lâm Băng là một nữ diễn viên kì cựu rất xinh đẹp, trên thực tế có thể coi là một ngôi sao thực lực, nhưng mà cái này nữ chính có thể so ra tốt hơn Kiều Hi nhiều. (
Bản edit chỉ đăng tại ⓦⓐⓣⓣⓟⓐⓓ sao_nho_day.)Ban đầu cùng Dung Lê vào vai Hứa Phỉ luôn thấy cô ta không thuận mắt, bởi vì cô diễn vai Hứa Phỉ, nhưng là kỹ thuật diễn không đủ tốt, Hứa Phỉ ngại cô ta không có thực lực, cô ta ngại Hứa Phỉ quá bắt bẻ.
Nhưng chính là như vậy hai người cuối cùng thành bạn bè.
Cốt truyện của cảnh đầu tiên rất đơn giản, đó là khi Lâm Băng quay, đạo diễn cho rằng có thể chấp nhận được, nhưng Hứa Phỉ lại không đồng ý.
Lâm Băng muốn diễn loại chuyện bất bình đó, không để tác giả Hứa Phỉ thất vọng. Mà Hứa Phỉ luôn tận lực bắt bẻ.
Nhưng chính là như vậy hai người cuối cùng thành bạn bè.
Cốt truyện của cảnh đầu tiên rất đơn giản, đó là khi Lâm Băng quay, đạo diễn cho rằng có thể chấp nhận được, nhưng Hứa Phỉ lại không đồng ý.
Lâm Băng muốn diễn loại chuyện bất bình đó, không để tác giả Hứa Phỉ thất vọng. Mà Hứa Phỉ luôn tận lực bắt bẻ.
Kiều Hi rơm rớm nước mắt, nhưng cô ta không để rơi lệ, nhìn thấy bộ dạng thật đáng thương, Dung Lê nhìn thấy cũng cảm thấy xót xa, cô muốn nói: "Không sao, tác giả nguyên tác đừng tìm phiền phức nữa." Nhưng cô lại không thể, cô phải làm theo đúng như kịch bản.
Thực tế, Dung Lê có thể hiểu được cảm tình của nhân vật Hứa Phỉ. Các tác phẩm giống như con đẻ của mình và họ không muốn bị người khác phá hỏng dù chỉ một chút. Vì vậy, con đường bảo vệ quyền lợi của Hứa Phỉ sau đó rất khó khăn, Hứa Phỉ vẫn rất kiên cường.
Đạo diễn Trương hét lên: "Cắt!"
Bằng cách này, cảnh đầu tiên trôi qua một cách suôn sẻ.
Đạo diễn Trương không khỏi thán phục: "Kiều Hi, cô vẫn không có sức bùng nổ như vậy từ khi đóng" Thần Công Di Mộ ". Hôm nay, sức biểu cảm và sự tinh tế trong cảm xúc của cô rất tốt, thật sự rất tuyệt vời!"
Đạo diễn Trương rất ít khi khen ai, một khi đã chủ động khen thì nhất định phải thành tâm. Với địa vị của ông ấy, không có gì phải nịnh nọt ai cả.
Kiều Hi khiêm cung cười: “Tôi còn cần tiếp tục nỗ lực nhiều hơn.” Ngay sau đó ánh mắt khinh phiêu phiêu tới rồi Dung Lê trên người, Dung Lê nhấp nhấp môi, không để ý tới, chờ đợi cảnh thứ hai.
May mắn Kiều Hi không ở phim trường gây sự, còn tính có chút thông minh, bằng không ảnh hưởng tiến độ của mọi người, cô sẽ vô cùng muốn cắt vai cô ta.
Kế tiếp, Dung Lê trong vai Hứa Phỉ lên sân khấu.
Tác phẩm truyện dài của Hứa Phỉ bị người ta sao chép, cô cảm thấy tức giận không thôi.
Mọi người đều nói cô người đó không dễ đυ.ng, nhưng cô vẫn không cam lòng nuốt xuống cục tức này.
Vì thế cô tìm luật sư, bắt đầu trao đổi.
Dung Lê đang ngồi trên ghế sô pha, đeo kính râm đen, nghe xong câu nói đơn giản của Lận Bình, với sự tinh tường của tác giả, cô hiển nhiên cảm thấy bụng cậu ta thiếu một mực và tự tin, vì vậy cố né tránh khi nhìn vào người khác.
Dung Lê cao giọng nói: "Nghe nói anh là người nổi tiếng nhất Bắc Kinh, tôi cũng bỏ ra một lượng lớn hoa hồng. Chẳng lẽ tìm cho tôi một luật sư cấp bậc như anh sao?"
"Anh cũng biết trường hợp của tôi khó xử lý, tôi thật sự nghi ngờ anh không có thực lực, không có kim cương thì đừng làm đồ sứ, kẻo bị người ta hiểu lầm là người bất tài! "
Thật ra nam hai cũng không phải hoàn toàn không có thực lực, dù sao cũng là thông qua pháp khảo. Chỉ là cậu ta mới vừa tham gia công tác không lâu, lúc trước chỉ lo vui chơi, tính cách lại cao ngạo, cho nên nhìn thấy khí thế mạnh mẽ của Hứa Phỉ thì có chút chống đỡ không được.
Đối với lời nói của Dung Lê phản ứng Lận Bình rõ ràng diễn không ra cái loại cảm giác này, cậu lúng ta lúng túng, bị đạo diễn Trương kêu ngừng rất nhiều lần.
Đạo diễn Trương: “Lận Bình, cái này ánh mắt của cậu không đúng?? Ánh mắt cậu không truyền đạt được bất cứ cảm xúc gì, thứ chúng ta muốn chính là lòng tự trọng bị người khác giẫm đạp cái kiểu bi phẫn, bi phẫn cậu hiểu không?
Diễn viên chủ yếu dựa ánh mắt truyền lại cảm xúc! Cậu diễn bằng ánh mắt cũng diễn không được thì đừng nghĩ sống bằng nghề diễn!”
Lận Bình không dám chống đối đạo diễn, sợ như sợ cha vừa giận liền đem chính mình kiềm chế: “Tôi sẽ tận lực!”
“Không thể chỉ nói tận lực, cậu phải diễn thật hoàn mỹ!”
Lận Bình nhíu chặt mày, trình độ cậu ta có hạn, phát huy cũng chỉ được vậy.
“Một lần nữa bắt đầu!”
Tuy rằng không phải lần đầu tiên đóng phim, nhưng trước kia gặp được đạo diễn bởi vì thân phận của cậu ta liền nói dối đã qua, nhưng đạo diễn Trương yêu cầu khắc nghiệt, cậu ta đột nhiên có loại trực giác, có khi trời tối cũng không đạt được yêu cầu của đạo diễn Trương.
Khí thế Lận Bình có chút yếu đi, lần này vẫn không diễn được cái loại cảm giác đó.
Đạo diễn Trương diễn lại lần nữa tạm dừng: “Lận Bình, không được, đây là bước đệm diễn xuất của cậu, là vì đoạn nhạc dạo sau này, rất cần cho diễn xuất tính cách nhân vật, cậu phải diễn thật tốt một chút tính cách của Trịnh Lãng, nhân vật này sinh ra ở nhà giàu, tính cách nhất định phải kiêu ngạo không cam lòng……”
Lận Bình nhíu mày, lại lần nữa không được thông qua.
Đạo diễn Trương vốn dĩ nhìn Kiều Hi và Dung Lê nhập vai vô cùng thuận lợi như vậy, còn tưởng rằng này bộ phim này có thể thuận lợi rốt cuộc đâu, nào nghĩ đến Lận Bình lại đơ như cây cơ.
Dung Lê ở bên cạnh không nhanh không chậm, nhẹ nhàng mà cười cười, tựa hồ có chứa khinh thường.
Cô nhấp nhấp môi đỏ: “Xuất thân từ điện ảnh Hoa Nghiệp mà cậu chỉ có trình độ loại này à? Tôi thấy cậu vẫn là dựa vào cha cậu ăn bám cả đời đi, còn cho rằng diễn như vậy là tốt?”
Lận Bình cũng nghe qua những lời đồn về cô, đã sớm cảm thấy Dung Lê chính là cái bình hoa, hơn nữa là một cái bình trông không hợp với sở thích của cậu. Đối cô toàn là khinh thường, tại sao, kỹ năng diễn xuất của cậu không tốt đến ngay cả cô cũng có thể cưỡi lên đầu cậu?
Lận Bình thân thân là đàn ông, cảm thấy mình bị vũ nhục. Cậu ta hung hăng trừng mắt nhìn Dung Lê liếc mắt một cái, thẳng bước đi về phía cô, như ngọn lửa giữa bụi gai.
Đạo diễn Trương vừa lòng, ý bảo anh cameraman: "Tốt, chuẩn bị bắt đầu!”
Chờ bản thân nhập vai, Lận Bình mới hiểu được Dung Lê là cố ý chọc giận cậu.
Buổi sáng quay xong, Dung Lê nhận nước Trình Thích đưa qua, uống một ngụm, mặc áo lông vũ thật dày.
Lận Bình đi tới: “Cảm ơn cô."
Dung Lê hơi hơi nhấp môi, vì kịch bản nên hôm nay cô trang điểm khá nhạt, sắc môi cũng không hồng hào như thường ngày, khí chất hơi lười nhác, hiện ra vài phần cảm giác thanh lệ.
Dung Lê không sao cả mà cười cười: “Nói có hơi nặng lời, cậu không để bụng là tốt rồi.”
Lúc cô cười rộ lên ôn nhu lại khiêm tốn, Lận Bình nhìn đến có điểm ngây người.
Cậu ta đột nhiên cảm thấy, Dung Lê lớn lên cũng không xấu như vậy không khác gu thẩm mĩ của cậu là bao.
Thậm chí cái kiểu nhẹ nhàng từ chối người khác, không đeo bám nịnh bợ này cũng có chút...?
Lận Bình cảm thất mặt hơi đau, nhìn bóng lưng Dung Lê thật lâu không quay đầu lại.
Trợ lý đi tới: "Anh Lận, đến giờ đi ăn cơm rồi."
Lận Bình là người kén ăn nên không ăn thức ở đoàn phim, vì vậy đã đặc biệt mời đầu bếp Michelin chuẩn bị và gửi thức ăn qua. Người khác kiếm tiền khi đóng phim, nhưng cậu ta đốt tiền khi đóng phim.
Lận Bình đổi ý: "Em đã chuẩn bị bao nhiêu món rồi?"
"Khoảng cỡ mười món."
Lận Bình rất bắt bẻ, năm đầu bếp cũng trải qua tầng tầng lớp lớp thử việc, cậu ta còn rất kén ăn, chỉ nếm vài miếng là xong, mỗi lần có mười món để làm cơ sở.
Lận Bình nói nhỏ: "Vậy em chọn những món ngon nhất mà con gái thích ăn, chọn xong thì gửi qua cho Dung Lê."
Trợ lý: "..." Không phải Lâm Bình nhìn mọi người cùng Dung Lê đều cảm thấy chướng mắt mà nói cô ấy là chỉ là một bình hoa không có thực lực sao?