Chương 36
Yến tiệc lặng như tờ, hầu như tất cả mọi người đều ngừng động tác, sắc mặt có chút kỳ lạ, nhìn Phong Niệm Dật thương hại có, oán trách có, còn có…
Lạc Tự Tuý rốt cuộc cũng nhìn Phong Niệm Dật, bình tĩnh đối diện với ánh mắt quá phận của y. Hắn không khỏi nhíu mày, buổi sáng vẫn còn là một người ôn nhu tuấn nhã, thế nào lại trở thành không chừng mực như vậy?
Chuyện này không đơn giản là phạm thượng!
Hoàng đế nheo mắt, cười lạnh một tiếng: “Phong khanh gia không phải đang nói đùa với trẫm chứ? Cung phi của trẫm, há có thể ban cho ngươi?”
“Thần từ lâu đã thề với thần linh: Đời này kiếp này, ngoại trừ Lạc Tự Tuý thần sẽ không cưới người khác. Nếu bệ hạ muốn thành toàn cho thần, xin hãy ban Tê Phong quân cho thần.” Phong Niệm Dật không chút sợ hãi nhìn đế hậu, nói.
Hoàng đế càng nhướn cao mày: “À? Nếu trẫm nói, ngoại trừ hoàng hậu và Tê Phong quân, ngươi muốn vị cung phi nào, trẫm đều cho ngươi…”
“Thần chỉ cần Lạc Tự Tuý.”
Lại rơi vào yên lặng lần nữa.
Hoàng đế dù vẫn chưa nổi cơn thịnh nộ, nhưng trong mắt đã có chút lửa giận, ai cũng có thể nhìn thấy điều đó, không người nào lúc này dám vuốt râu hùm.
Lạc Tự Tuý trong lòng sốt ruột, nhìn Hậu Khí Diễm.
Hậu Khí Diễm thấy ánh mắt hắn, hai hàng lông mày giãn ra, mỉm cười nói: “Hoàng thượng, Phong khanh gia một lòng chung tình, rất đáng quý chỉ tiếc là đã chậm. Hơn nữa dám cùng với thánh thượng tranh giành người, rất có can đảm, thánh thượng hay là thưởng y một chung trà giúp y tỉnh rượu.”
“Đúng vậy thánh thượng. Thần và Phong tướng quân từ nhỏ đã quen biết, y rất thích nói đùa. Hôm nay chắc đã uống say nên mới thất lễ, mong bệ hạ ban cho y một chung trà giải rượu.” Lạc Tự Tuý vội vàng nói.
Hoàng đế nhìn bọn họ, dừng một lát, không nhanh không chậm nói: “Người đâu, dâng trà cho Phong tướng quân. Ca vũ nhạc.”
“Tuân lệnh.”
Phong Niệm Dật chỉ lẳng lặng nhìn Lạc Tự Tuý, không nói thêm gì nhận lấy chung trà.
Những vũ công nhẹ nhàng duyên dáng nhảy múa, hầu hết vũ công đều là tuổi thiếu niên, từ bên ngoài đình truyền đến âm thanh đàn sáo, âm thanh dễ nghe.
Lạc Tự Tuý nhìn ngọn đèn trước mặt, vờ ăn uống vui vẻ trong lòng lại than thở.
Qua một lúc, sắc trời đã hoàn toàn tối đen, mọi người bắt đầu đi dạo loanh quanh ngắm cảnh. Ánh sáng từ đèn l*иg và đèn xếp đan xen vào nhau như thật như ảo, những họ hàng thân thích cáo lui trước, tốp năm tốp ba từ từ rời đi, tiếp theo đế hậu cũng rời đi. Các thần tử thấy thế, hiển nhiên nắm lấy cơ hội thưởng thức ngự hoa viên, không lâu sau đã giải tán hết. Quý phi, hiền phi dẫn Hoàng Tiển và nhị hoàng tử đi xa, thục phi dẫn các nữ phi còn lại và Giản Tư Di, Chu Việt đi, trưởng công chúa dẫn tam hoàng tử và tiểu công chúa đi lối khác. Ninh Khương dường như cảm thấy rượu hôm nay rất ngon, cứ uống hết loại này đến loại khác, vậy mà không say chút nào, Lê Duy chân mày trĩu nặng, nghe nhạc khúc, tán thưởng vũ đạo, sau đó bình thản đứng dậy.
Lạc Tự Tuý muốn tìm Lạc Tự Thanh, Lạc Tự Trì và Lạc Tự Tiết cẩn thận hỏi thăm chuyện năm đó, nên một mình đi theo phương hướng mà trong ấn tượng của bản thân là họ đã đi.
Khóm hoa, giả sơn, dòng suối, chưa từng tới ngự hoa viên, chỉ thấy càng đi cảnh vật càng mới lạ.
Lạc Tự Tuý dừng lại, nhìn xung quanh. Ánh đèn mông lung, lác đác vài bóng người xa lạ đang chậm rãi đi đằng trước.
Hay là thôi, vẫn nên quay về Nguyệt Phong đình chờ, tránh bỏ lỡ. Hắn muốn bước trở về, ống tay áo đột nhiên bị người khác kéo lại.
Hắn giật mình, nhìn về phía bóng đen — nương theo ánh đèn lờ mờ, hắn thấy rất rõ đôi mắt phượng hẹp dài kia, không phải Phong Niệm Dật thì còn là ai?
“Tuý, Tuý.”
Y thật đã say, kêu tên hắn không ngừng.
Lạc Tự Tuý muốn tránh cũng không phải, hất ra lại không nỡ, chỉ có thể lặng im nhìn hắn.
“Tuý, ngươi, ngươi rõ ràng đã nói với ta, nếu… nếu thật muốn kết hôn với nam tử, sẽ là ta… Vì sao, sao hôm nay…”
Lời nói đứt quãng, lại khiến Lạc Tự Tuý ngẩn ngơ.
Phong Niệm Dật dùng đôi mắt đỏ hồng nhìn hắn, bỗng nhiên nắm một tay hắn vào lòng, vùi đầu bên vai hắn.
Lạc Tự Tuý có chút không được tự nhiên hơi giãy dụa: “Đã là chuyện cũ, Dật.”
Phong Niệm Dật ngẩng đầu lên, thấp giọng nói: “Một câu, chỉ một câu ‘đã là chuyện cũ’ thì coi như không có gì sao?”
“Vì sao ngươi lại, ngươi lại biến thành như vậy?”
Hắn càng ôm chặt hơn, Lạc Tự Tuý cả người đều dán trên người hắn, cảm thấy khó chịu: “Buông ra! Dật!”
“Vì sao ngươi lại… Quên mất ta?”
Hiểu được trong đó là bi ai và thống khổ, Lạc Tự Tuý ngừng giãy dụa, trầm mặc.
Y sẽ nhanh nhận ra thôi, đều không phải là người mà y yêu Lạc Tự Tuý nữa.
Hắn không có khả năng thay thế người kia, càng không thể trở thành người kia.
Cho nên, Phong Niệm Dật không thể trở thành bằng hữu của hắn.
“Tuý, vì sao ngươi không nhớ ta?”
Lạc Tự Tuý âm thầm thở dài.
Khoé mắt thấy có ánh đèn l*иg cách hòn non bộ không xa, vài vị thiếu nữ đang sửng sốt nhìn bọn họ. Hắn đẩy Phong Niệm Dật, tránh vào góc tối đi mất. Đi được hơn mười bước, đến một chỗ yên tĩnh sau hòn giả sơn, hắn mới ngồi xuống hồi tưởng lại chuyện lúc nãy.
Không biết ngày mai có ai rảnh rỗi đồn thổi thêm gì không. Mới vừa rồi trong buổi tiệc Phong Niệm Dật còn nói những lời này, không có ý nghĩ gì kỳ quái mới là lạ. Ai, cái đất nước này, nam tử và nam tử dĩ nhiên cũng sẽ có tin đồn, thật là ——
“Tại sao ngươi lại nhập cung… Mẫn nhi đã chết, ngươi cũng dập tắt hy vọng?”
Mẫn nhi? Phong Niệm Dật cũng biết sao?
“So với vào cung, không bằng đợi ta trở về.”
“Vào cung, cùng nhiều người tranh giành một người… Ngươi cam tâm sao? Hay căn bản ngươi không hề bận tâm? Ngươi rõ ràng nói… Nếu như là nam tử, nhất định sẽ là ta…”
“Dật, đừng nói nữa. Ta đã nhập cung, việc này không thể đổi. Chuyện trước kia, cùng những lời trước kia, ngươi cứ coi như nhất thời —-“
“Không thể!” Phong Niệm Dật quyết liệt la to.
Không ngờ người say không chỉ có nói chuyện không thông, mà còn có thể tức giận, Lạc Tự Tuý ngây người một lúc.
Ngay lúc hắn ngẩn ra, đôi môi đã bị mùi rượu nồng đậm vây lấy.
Lạc Tự Tuý giật mình, bắt đầu giãy dụa. Hắn không nghĩ tới sẽ cùng người khác thân cận như vậy! Hơn nữa… Hơn nữa người này là nam nhân!
“Dật! Buông ra!”
Thừa lúc hắn nói chuyện, đầu lưỡi y tiến tới, điên cuồng quấn quýt lưỡi cùng răng hắn, mãnh liệt, không ngừng làm hắn khó có thể chống đỡ. Lạc Tự Tuý than không thành lời, tránh cũng không thoát được, động cũng không nhúc nhích được chỉ có thể trừng to hai mắt.
Sớm biết như vậy, vừa rồi cương quyết không để ý y!
Nếu bị người khác nhìn thấy! Cái này —– là tử tội!
Có khả năng hắn vì bị người khác ép buộc sẽ không phải chịu xử phạt. Nhưng, người này, nhất định sẽ chết!
Lạc Tự Tuý, ngươi không muốn y chết phải không?
Ta cũng muốn thay ngươi bảo vệ y. Nhưng chuyện hôm nay phải làm sao?
“Tuý, Tuý…”
Vạt áo trước bị người kéo kéo. “Dật! Mau buông tay! Ngươi đã quên đây là đâu sao?”
“Không có! Đây là ngự hoa viên!”
“Dật! Ngươi!”
Y biết hắn không nỡ hại y chết, cho nên mới không chút kiên dè? Chi bằng nói hoàn toàn không để ý đến hắn? Lạc Tự Tuý cố sức cũng không thể mảy may lay động Phong Niệm Dật, không khỏi vừa giận vừa vội.
Người này làm thế nào lại mất tự chủ vậy? Vậy mà Lê Tuần còn khen hắn túc trí đa mưu!
Hai người lôi lôi kéo kéo một hồi, tay áo bên phải của Lạc Tự Tuý gần như bị kéo xuống.
“Tuý, quả nhiên võ công của ngươi hoàn toàn không còn.” Phong Niệm Dật buông tay áo, nhìn hắn, cười thảm nói, “Do vậy ngươi mới không thể nhớ ra ta?”
Vậy vừa rồi chỉ là muốn ép hắn nhớ ra sao? Đáng tiếc, đáng tiếc —- “Dật, ngươi tránh ra trước đi.”
“Ngươi không giận?”
Hắn rất tức giận, còn là lửa giận phừng phừng, chỉ là đang cố kiềm chế.
Lạc Tự Tuý lạnh nhạt nói: “Ngươi, tránh ra.”
Phong Niệm Dật làm như không nghe thấy, ôm chặt hắn, hôn tiếp.
Lạc Tự Tuý không chống cự nữa, lạnh lùng mặc hắn hôn môi.
Không bao lâu, có người cầm lấy cổ tay phải của Lạc Tự Tuý, kéo hắn từ trong lòng Phong Niệm Dật ra. Phong Niệm Dật nhào tới muốn cướp lại, lập tức bị người còn lại chế trụ hai tay.
Cảm thấy xung quanh tràn ngập hàn khí, Lạc Tự Tuý thấp giọng: “Nhị ca.”
“Tự Tuý, sơ suất quá. Đệ và Phong nhị hai người, hiện tại sao lại đơn độc cùng nhau?”
“Ta không ngờ tới.” Phong Niệm Dật vậy mà lại sa sút tinh thần đến mức này.
Lạc Tự Trì giương mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm Phong Niệm Dật. Bị hắn nhìn như vậy, cho dù có say rượu cũng tỉnh hơn phân nửa. Phong Niệm Dật lại không để ý tới y, chỉ chuyên chú nhìn hắn ôm vai Lạc Tự Tuý.
“Phong nhị, ngươi không muốn sống sao?” thanh âm của Lê Tuần vang lên.
Ở đây tương đối tối, Lạc Tự Tuý võ nghệ lại không cao, nhìn không rõ hình dáng và dung mạo của Lê Tuần, chỉ biết vừa rồi là hắn chế trụ Phong Niệm Dật, cất tiếng gọi “Lê nhị ca”.
“Phong nhị, ta muốn gϊếŧ ngươi.” Lạc Tự Trì lạnh như băng nói.
Phong Niệm Dật chỉ là cười một tiếng, không trả lời.
“Ngươi từ nhỏ đã bên cạnh Tự Tuý, ta sớm đã nhìn ra tâm tư của ngươi. Lại không nghĩ rằng, ngươi cả gan ép buộc hắn, biết hắn mất hết võ nghệ, lại ỷ mạnh hϊếp yếu.”
“Nhị ca, bỏ đi. Vẫn là nên tìm giúp ta tìm áo ngoài quan trọng hơn.” Lạc Tự Tuý điềm đạm nói, nhìn Lạc Tự Trì nhẹ nhàng cười, “Tự Tuý, mong rằng Dật có thể sống thật tốt.”
‘Tự Tuý’ hai chữ đơn giản này lại nặng như vậy.
Lạc Tự Trì lạnh lùng liếc nhìn Phong Niệm Dật, sau đó mới gật đầu: “Ngươi ở đây đợi. Tự Tiết, cởϊ áσ ngoài cho y phủ thêm.”
Lạc Tự Tuý vừa được buông ra lại có một vòng tay ấm áp khác tiếp nhận.
Lạc Tự Tuý nở nụ cười: “Tam ca.” Hoá ra đều ở đây.
Lạc Tự Tiết không lên tiếng, chỉ khoác thêm áo cho hắn.
“Ta trước hết đem Phong nhị đi. Lạc tam, đợi một lát thì cùng Tự Tuý đi ra ngoài.”
“Được.”
Lê Tuần dứt lời, áp giải Phong Niệm Dật giống như phạm nhân đi ra ngoài.
Phong Niệm Dật vẫn nhìn Lạc Tự Tuý.
Vẫn rất ngông cuồng.
Trong ngông cuồng ấy lại ẩn chút nghi hoặc cùng đau đớn.
Lạc Tự Tuý cười đơn thuần với hắn: Phong nhị công tử, đã rất rõ ràng, đây không phải là người mà ngươi yêu, ngươi rất nhanh sẽ nhận ra thôi.
“Tiểu tứ, ngươi cố ý sao?”
Cuối cùng đã chịu nói chuyện với hắn, Lạc Tự Tuý không che giấu được ý cười trong lòng: “Tam ca, cứ như vậy che giấu cũng không tốt. Đệ nghĩ để họ tự hiểu ra, cả người uy hϊếp đệ cũng hiểu được thân phận đệ.”
“…”