Phong Nhược Trần sửng sốt một hồi, khóe miệng lập tức giương lên, “Xem ra nếu không làm gì đó, ta sẽ bị ngươi nắm mũi dẫn đi mất.”
Dứt lời sáp lại ngăn chặn cái miệng của hắn, bốn môi cùng chạm, hai bên dây dưa hấp thu ngọt ngào trong miệng đối phương.
Phương Kính Tai có dự cảm, Phong Nhược Trần đối với tình cảm của mình so với chính hắn cũng không kém là bao, cũng không phải một điểm hai điểm chênh lệch.
Mình đến tột cùng có cái gì tốt nhở?
Thế nhưng lời này, chung quy không hỏi ra miệng. Hắn biết, nếu cứ thế hỏi y, với tính tình người kia không trêu chọc hắn mới lạ.
Hôn hôn liền dễ sát thương tẩu hỏa, Phương Kính Tai đem Phong Nhược Trần ấn lại lên giường, đang muốn nhấc chân của y lên, bị Phong Nhược Trần nắm lấy vai nghiêng người đặt dưới thân. Ngón tay người kia ở miệng huyệt hắn cố gắng thăm dò bên trong, Phương Kính Tai hít sâu mấy hơi thả lỏng cơ thể, tìиɧ ɖu͙© như thủy triều dâng, cuộn trào mãnh liệt cuốn đi tất cả, chỉ cần phát hỏa như này, cũng không xem được ai trên ai dưới.
“Ngươi khẳng định mình còn sức?” Chân bị nhấc lên, Phương Kính Tai cảm giác được y đang chịu đựng chỗ nào đó còn mang theo thiệt độ nóng hổi.
“Ngươi nói xem?” Giọng khıêυ khí©h.
Thân thể từng chút từng chút một căng cứng, Phương Kính Tai siết chặt nắm tay chuẩn bị thừa nhận thứ cực đại của đối phương, đúng lúc này…
“Nhị thiếu gia, ngài đã đã trở về?”
…
Tất cả động tác trong nháy mắt đều dừng lại, trên giường có hai người đang muốn làm việc, cùng với…
Sơ Cửu đứng ở cửa bị cảnh tượng trước mắt hù cho hết hồn.
“Ô… Nhị thiếu gia… Sơ Cửu biết Nhị thiếu gia rất nỗ lực xử lý Phương gia… Ô… Không nghĩ tới Nhị thiếu gia dĩ nhiên… Ô… Nhị thiếu gia ngài chịu khổ…”
“Câm miệng cho ta!”
Một cái gối sứ bay ra ngoài.
“Phong Nhược Trần ngươi còn dám cười!”
Lại một gối đầu bay ra ngoài.