Chương 44: Lại cưng chiều một chút (2)
Phần tiếp theo, biên tập bên kia vẫn chưa chính thức ký hợp đồng, chỗ Kiều Kiều đã công bố tin tức, vô số phỏng vấn ùn ùn kéo đến, thực thực giả giả vô cùng náo nhiệt. Giai Hòa hỏi anh có muốn tiếp tục hay không, Dịch Văn Trạch lại nghiêm túc trả lời trong lịch làm việc của anh đã không còn chỗ trống.
Cô nghe xong, nói không nên lời là vui vẻ hay là mất mát.
Anh diễn, mình sẽ không được tự nhiên, anh không diễn, không phải anh làm diễn viên chính thì bộ phim này đảm bảo không có ai xem.
Giai Hòa đứng ở dưới lầu công ty chế tác, nhìn chằm chằm gương mặt cười cuốn hút của anh trên bìa tạp chí nửa tháng trước, đang cảm thán mình quả là quái đản thì bên cạnh có người kêu cô một tiếng.
Giai Hòa quay đầu nhìn, là trợ lý của đạo diễn Lưu. Cô trợ lý trẻ tuổi kia vừa cười với cô, vừa nói với ông chủ sạp báo: “Lấy cho tôi tờ đó.” Cầm về thì trang bìa đúng là ảnh chụp Dịch Văn Trạch, hơi cúi đầu mỉm cười, tựa hồ là vừa nói xong một câu, đang kiên nhẫn nghe người ta hỏi cái gì.
Giai Hòa trừng mắt nhìn, chính mình cũng mua một quyển.
Cô trợ lý kia lập tức hai mắt tỏa ánh sáng: “Biên kịch, chị cũng thích ảnh hả?”
Thích, đâu chỉ là thích…
Cô gật đầu: “Thích rất nhiều năm rồi.” Cô trợ lý vô cùng thân thiết ôm lấy cánh tay của cô: “Em cũng vậy á,” nói xong mới giật mình, “Quên mất, bộ này của biên kịch là ảnh làm diễn viên chính đúng hông? Còn bảo định quay tiếp nữa?”
Giai Hòa ờ à, cuối cùng lại thành giầu đầu lòi đuôi [1]: “Ảnh thực chuyên nghiệp, cũng rất lễ phép.”
Nói xong chính mình cũng ê hết cả răng.
Cô gái trẻ giọng êm ái lời dễ chịu, suốt đường đi tầm 10 phút, ngoại trừ than thở mình bỏ lỡ mất buổi biểu diễn, ảnh với bạn gái thiệt là hạnh phúc vân vân mây mây, cũng không hỏi han chuyện gì nhiều. Hoàn toàn không giống như mấy fan tầm thường, gặp được loại cơ hội này đều phải truy tới cùng rằng bản thân như thế nào, cùng đoàn làm phim có thấy cái gì để tám nữa không.
Nhưng mà nghĩ lại, anh đã lặng yên khiêm tốn nhiều năm như vậy, fan cũng đều im lặng không động tĩnh theo.
Ngoại trừ lần ly hôn đó ra, căn bản không có tai tiếng gì nữa.
Ngay cả chuyện đó giải quyết cũng một lần gọn nhẹ, không trả lời bất cứ vấn đề nào. Cô nhớ rõ sau khi thấy rắc rối trên trang web chính thức của anh, các fan đều không chút dao động, lúc người lạ hay truyền thông xông đến phỏng vấn, đa số đều trả lời là thần tượng không thích nói đến chuyện riêng. Thậm chí còn có người lịch sự nhắc nhở, quá khứ đã là quá khứ, xin đừng truy hỏi nữa làm gì.
Thiệt tình là…Người nào fan nấy.
Quay lại phòng, mọi người vẫn chưa bắt đầu thảo luận, cô lật đại một tờ tạp chí ra xem.
Kỳ thật phỏng vấn của anh, nội dung đa phần không khác nhau lắm, cuối cùng đều khó tránh khỏi dẫn đến vấn đề tình cảm. Người viết bài này thực ra rất hoạt bát, câu nói đầu tiên: ảnh nói rất rõ ràng nha, ai, vừa thấy ảnh mỉm cười, tôi lại ngượng ngùng hỏi lại.
“Biên kịch ới,” Bên cạnh bỗng có người gọi cô, “Vợ tôi mẹ tôi đều đang lùng kịch bản của cô á, tiết lộ tý đi, cô viết gì vậy? Để tôi về nhà còn có cái mà dỗ vợ.”
Giai Hòa buồn khổ nhìn hắn: “Nói thật, không biết.”
Tuy rằng lão biên tập kia đã giao toàn quyền… Nhưng mình nghẹn suốt mấy ngày vẫn không nghĩ ra được cái gì, hoàn toàn rỗng tuếch.
Người nọ cười nhìn Giai Hòa mím môi, thuận miệng nói: “Cô diễn viên nhỏ Liêu Tĩnh kia thực không đơn giản, ngay bộ thứ hai đã đóng cặp cùng Dịch Văn Trạch, còn lan truyền tai tiếng. Ngày hôm qua còn đăng Weibo nói thực mờ ám, ‘Cám ơn anh, đã cho em một chút hạnh phúc thoáng qua.’ Trên mạng tám chuyện rùm beng rồi, rất nhiều kẻ bảo hai người ở Hoành Điếm chơi thâu đêm đêm nhiều lần.”
Giai Hòa run rẩy, nhóc trợ lý đương đánh máy mấy ý kiến sửa chữa, thực đứng đắn làm sáng tỏ: “Không có khả năng, đó là trò của cô ta thôi. Bạn gái thực sự của Dịch Văn Trạch chắc chắn không phải là kẻ có nhân phẩm như vầy.”
Quả thật là đáng tin, cô nghe xong xương cốt cũng nhũn ra.
“Từ diễn sinh tình, phân tích ‘hữu mô hữu dạng’ cả.” Người nọ đem máy tính tới, để hai người xem.
(hữu mô hữu dạng: là hình dung việc làm hay mô phỏng mà kết quả rất giống với hình mẫu nào đó hoặc đạt được chuẩn mực nào đó; có thể nói là “ra dáng”. Ở đây đại ý chỉ là phân tích có cơ sở, rất có lý.)
Đại khái chẳng qua là dạo đó hai người trùng hợp nhau về lịch, khéo sao hôm đó có buổi biểu diễn, Liêu Tĩnh vừa vặn ngay tại Bắc Kinh. Vô cùng tàn nhẫn là có kẻ bươi ra trò khôi hài ở trường KTV tại Hoành Điếm kia, tuyên bố thấy Liêu Tĩnh hát xướng cho Thiên Sở, Dịch Văn Trạch ngay tại hiện trường.
Cô quét mắt sơ sài, các loại tin nóng, lật qua mười mấy trang…
Nhóc trợ lý càng xem càng trầm mặc, đến cuối cùng lại nhìn cô một cái, làm như muốn chứng thực. Giai Hòa vốn không muốn nói bậy, nhưng người kia còn chêm một câu: “Nhìn xem, thế này cô đã tin chưa?” Cô bé kia nghe xong lời này, gấp đến độ ánh mắt cũng hồng hồng.
Giai Hòa thật sự là không đành lòng, đành phải hắng hắng giọng, thuận miệng nói: “Theo tôi được biết, hẳn là không phải vầy đâu.”
Một lời vừa dứt, mọi người đều ngẩng đầu nhìn cô.
Hóa ra đều đang nghe hết hả…
Cô cúi đầu, bắt tay vào lật ba tờ giấy A4 mỏng te, chỉ có thể cứng rắn lấp liếʍ: “Mấy lần ăn cơm chung, ảnh có nói đùa qua loa, không thích mấy cô gái cao cho lắm,” nói xong lại vội vã bổ sung, “Đừng tin tôi nha, tôi thuận miệng nói bậy thôi.”
Ba tờ giấy, lăn qua lộn lại ở trong tay, cuối cùng còn giả vờ lấy bút viết hai dòng lên trên.
Ánh mắt quần chúng vẫn sáng quắc như trước, không chịu buông tha cô.
Cũng may cuối cùng cô nhóc trợ lý cứu giúp: “Biên kịch, thần tượng của chúng ta không thích nói đến việc riêng, ‘thanh giả tự thanh’ (trong sạch tự biết), không cần để ý tới bọn họ.”
Giai Hòa gật đầu lia lịa, không uổng tiết lộ cho em tin nóng, bé thực ngoan…
Chỉ vì một câu này, toàn bộ buổi chiều đều bị người ta chặn đường vây kín.
Mãi đến tận tối mới xem như đào thoát được. Bởi vì đây là bộ phim đầu tiên của công ty do Dịch Văn Trạch bước vào giới sản xuất, đôn đáo không ngừng nghỉ cho kịp mười ngày trời. Được một ông sếp chuyên nghiệp như anh đứng mũi chịu sào, đám thanh niên lóc chóc phía dưới tự nhiên cũng nhiệt tình hẳn lên. Lúc Giai Hòa lái xe đi qua vừa vặn là giờ cơm chiều. Mấy công nhân viên đã sớm quen cô, vừa thấy cô dừng xe bước xuống liền chủ động kêu phu nhân, còn không quên chỉ dẫn sếp đang ở nhà ăn á.
Giai Hòa vừa không ngừng nói vất vả rồi, vừa nhắm hướng đó mà đi.
Bước vào nhà ăn, nhìn qua cửa sổ thấy đầu bếp đang đưa cơm cho Dịch Văn Trạch, còn cùng anh nói nói mấy câu.
Bởi vì cách khá xa, Giai Hòa tự nhiên không nghe được, nhưng lại rất thích tầm nhìn như thế này. Cô thích nhìn anh thân thiện với mọi người như vậy, cũng thích nhìn bóng dáng xa xa của anh. Không bao giờ có một chút trang sức rườm rà, một chiếc sơmi sạch sẽ, trời lạnh có thêm cái áo khoác, phần lớn đều là màu đen giản dị.
Anh cũng không coi chính mình là thần tượng, luôn có thể khiến cho người ở chung cảm thấy thoải mái.
Nhưng vừa đυ.ng đến công việc, lời nói cử chỉ lại thật sự là nhân vật của công chúng, yêu cầu cực cao đối với bản thân.
Trong khay đặt mấy chiếc đĩa, có hơn mười con tôm tích và muối tiêu.
Giai Hòa ngồi trên ghế, chống cằm nhìn anh. Mãi đến khi anh đem cơm và nước trái cây đến cho cô, cô mới đột nhiên mở miệng hỏi: “Trước kia có ai ân cần với anh như vậy chưa đó? Đừng nói không có, em không tin đâu.”
Dịch Văn Trạch gỡ tấm màng plastic mỏng trên nắp ly xuống, cắm ống hút vào đưa cho cô: “Đây giống như thẩm tra chính trị?”
Giai Hòa cắn ống hút: “Chỉ là bỗng nhiên nghĩ tới.”
“Lúc quay phim sẽ có người chuẩn bị rất nhiều miếng dán giữ nhiệt [2],” anh có chút suy nghĩ nói, “Đưa món gì nóng nóng đến để dùng. Thỉnh thoảng anh thực chậm chạp, nếu được còn tặng lại thứ gì đó để đáp lễ.”
Giai Hòa ờ một tiếng, hút nước trái cây vào miệng: “Không có gì lạ, còn gì nữa không?”
Anh cười: “Còn có người chỉ muốn anh diễn cùng.”
Dịch Văn Trạch anh quá thành thực, Giai Hòa cắn ống hút, tiếp tục uống, tiếp tục uống.
“Còn muốn nghe không?” Anh cười đến ôn hòa vô hại.
“Đương nhiên.” Giai Hòa nhìn anh mỉm cười, tựa hồ đang nghiêm túc suy tính, chỉ cảm thấy lòng mình đang rỉ máu. Quả thực mọi người đều có khuynh hướng tự ngược đãi bản thân, cô nói rốt cuộc là vì sao phải hỏi? Vì sao đâu, rốt cuộc là vì sao đâu…
Thiệt tình là cuộc đời rối rắm a.
Dịch Văn Trạch lấy ra khăn giấy ướt lau khô tay, cô lập tức buông đũa, nịnh nọt xăn tay áo sơmi lên cho anh. Nhìn ngón tay xinh đẹp kia bóc tôm vô cùng linh hoạt, cô thực hưởng thụ. Đang lúc vừa ngắm giai đẹp vừa chờ món ngon, Dịch Văn Trạch lại chậm rì rì nói: “Còn có người, sẽ để trên máy tính hơn mười bức hình chụp anh, sẽ ngay giữa trời tuyết lớn đứng ngoài chuẩn bị lẩu. Bây giờ nhớ tới, nhưng thật ra hai lần này ấn tượng rất sâu.”
Cô vừa gắp một con tôm bỏ vào miệng, lập tức bị sặc muối tiêu, ho khụ khụ.
Khi đó, rõ ràng không có một mẩu dã tâm lang sói nào hết nha…
Thời gian biểu rất chặt, đến đêm khuya, Dịch Văn Trạch mới mang cô theo đến phòng ghi âm của công ty cách đó không xa.
Nơi này bình thường vốn không náo nhiệt, hiện tại lại trễ như vậy, ngoại trừ vài người tăng ca ra, phòng nghỉ đã không còn ai đi lại nữa. Dịch Văn Trạch tới phòng làm việc an ủi quần chúng nhân dân, Giai Hòa thả bộ nhẩn nha phía ngoài, nghịch nghịch mấy thứ đồ.
Bắt đầu từ Wifi, chơi đến bi-a, bên trong vẫn thảo luận khí thế ngất trời như trước, không có một chút dấu hiệu nghỉ ngơi.
Cô thật sự nhàm chán, chỉ có thể lôi từ túi ra mấy quả cầu, cầm lấy cây cơ bi-a bắt đầu khoa tay múa chân như khuôn mẫu. Cạch một tiếng, mấy viên bi đủ màu sắc vẫn ôm nhau đứng im một chỗ, màn khai cầu thuận lợi thất bại.
Hỏng mất rồi…
Cô buồn bực nhìn mấy viên bi, đang lúc định bỏ cuộc, đã bị người phía sau choàng lấy, cầm cây cơ đặt xuống: “Nắm cơ không đủ chặt, ra cơ phải thẳng.” Tay anh cầm tay cô, một cú đánh thật mạnh.
Giai Hòa càng buồn khổ: “Đều là cao thủ. Nhà em cũng kiểu như vậy hết, ngay mùng một đã bắt đầu mở bàn bi-a, mà lần nào cũng chỉ dùng một tay để đánh thắng em. Xem ra em chỉ thích hợp với máy đánh chữ thôi.” Dịch Văn Trạch dán bên tai cô, cười nói: “Mấy hôm trước chơi tennis anh cũng phát hiện rồi.”
Cô suýt nữa hộc máu, ngượng ngùng buông cây cơ xuống, dậm chân bịch bịch ra ngoài pha cà phê, sau đó quạu quọ ngồi xuống cái sofa đặt phía xa.
Lại ngẩng đầu, Dịch Văn Trạch vẫn đang hai tay cầm cây cơ đứng cạnh bàn bi-a, mỉm cười nhìn mình.
Quên đi, quân tử không tính toán với tiểu nhân.
Cô thở dài, lấy di động ra, nói: “Bạn học Dịch Văn Trạch, cho tôi mấy kiểu pose đẹp trai đến nghiêng trời lệch đất dọa khóc quỷ thần của bạn để trấn an tâm hồn tôi bị bạn làm tổn thương đi.” Dịch Văn Trạch cười nhìn cô, làm động tác chọc bi. Từ ánh mắt tới thế tay, ngay cả độ cong cánh tay gấp khúc đang nắm cơ kia, đều chuẩn không chê vào đâu được.
Bố cục hoàn mỹ. Quan trọng nhất là người đó, hoàn mỹ đó, chỉ thuộc về mình.
Cô chụp xong, đặc biệt bỏ thêm một trái tim nữa mới đưa cho anh xem: “Không phải đến năm 80 anh vẫn đẹp như vậy nha? Không biết em có còn sống hay không.”
Anh cười, quét mắt: “Vui không?”
Giai Hòa ờ một tiếng: “Vui rồi, chuyện cũ sẽ bỏ qua.”
Mãi đến nửa đêm, công tác mới coi như xong. Giai Hòa đi theo anh vào phòng làm việc, lập tức có người đứng lên cười nói Dịch tiên sinh, anh xem xem, vừa rồi mới làm lại lần nữa. Nói xong lập tức thức thời đi ra ngoài, để lại hai người trong phòng.
Dịch Văn Trạch rất nghiêm túc nghe, cô thực ngoan ngoãn ngồi ở một bên nghịch nghịch di động: “Hôm nay đυ.ng tới một fan bí mật của anh, người khác vừa nói nói vài câu không tốt, liền cuống đến độ sắp khóc. Trước kia em cũng như thế, không thể nghe người khác nói nửa câu không tốt về anh, ghét nhất là người khác bàn tán chuyện tai tiếng của anh, còn nói anh là gay nữa.”
Anh lại bật băng thu âm, chỉ mỉm cười lắng nghe, không nói gì.
Nhớ lại năm tháng theo đuổi thần tượng, cô lại thổn thức cảm thán một câu: “Chuyện ngốc nhất, là em lưu số 10086 trong danh bạ với tên của anh. Vừa nhận lại tin nhắn tài khoản, di động đều lập tức hiện ba chữ Dịch Văn Trạch, mỗi lần nhìn là tim lại dộng thùm thụp liên hồi, háo sắc ha?”
Tiếng thu âm vẫn thực rõ ràng, cô đang còn mải cảm khái đã bị anh, không âm thanh, không tiếng động, che lại.
Ép sát đến mức hít thở không được, cơ hồ không còn đường sống, đây là lần đâu tiên anh như vậy ở ngoài… Giai Hòa theo bản năng vươn tay ôm cổ anh, ngửa đầu tiếp nhận anh, mãi đến khi nghe tiếng động ở cửa mới run lên, lại lập tức nghe tiếng chuông cửa vang lên.
Mãi đến khi anh buông ra, Giai Hòa mới lắp bắp nói, có, có người thấy rồi kìa.
Cô ép tiếng mình đến rất thấp, như là làm chuyện xấu tày trời gì, liều mạng đoán rốt cuộc là ai vào được. Nếu là trợ lý công ty tuyên truyền của Dịch Văn Trạch thì còn may, nếu là người lạ thì phiền toái chắc rồi. Anh ngồi cách cô rất gần, im lặng suốt một lúc lâu, nhìn cô chậm rãi dịu xuống, chằm chằm nhìn mình đầy nghi ngờ, sau đó mới cười rộ lên.
Ý cười bên môi anh lan đến tràn ngập đáy mắt, ấm áp khiến cho người ta hoảng hốt.
“Vợ ơi, anh yêu em.”
Anh nói, vợ ơi… anh yêu em.
[1]: 此地无银 – ý muốn giấu giếm nhưng cuối cùng cũng bại lộ.
Xuất xứ: 此地无银三百两 Thử địa vô ngân tam bách lượng.
Ngày xưa có một người tên là Trương Tam, ông ta bỏ nhiều công sức mới dành dụm được 300 lượng bạc, trong lòng rất vui. Nhưng ông luôn lo sợ bị người ta trộm mất, vì thế tìm một cái hòm, bỏ 300 lượng bạc vào đóng đinh lại, sau đó đem chôn sau nhà. Nhưng ông vẫn không yên tâm, sợ người khác đến chỗ đó đào trộm, vì thế nghĩ ra được cách “tuyệt diệu”, viết lên tấm giấy 7 chữ “Thử địa vô ngân tam bách lượng” (ở đây không có 300 lượng bạc) dán lên góc tường, rồi mới yên tâm bỏ đi. Không ngờ hành động của ông ta đều bị Vương Nhị nhà kế bên nhìn thấy hết. Nửa đêm Vương Nhị trộm 300 lạng bạc nhưng lại không muốn Trương Tam biết nên anh ta viết mảnh giấy: “cách bích Vương Nhị bất tằng thâu” (Vương Nhị nhà kế bên chưa từng ăn trộm) dán lên tường. Sáng sớm hôm sau Trương Tam thức dậy ra sau nhà xem bạc, bạc đã không còn, chỉ thấy một mảnh giấy mới tỉnh ngộ.
[2]: 暖包 – 暖宝宝 – miếng dán giữ nhiệt. Thực ra cái này mình chỉ đoán thôi các bạn ạ ;A;