Hút xong một điếu thuốc, Lục Đỉnh nhìn mảnh vụn của đá cứng Nam Sơn, trong lòng nghĩ tuy rằng không biết thứ này có ích lợi gì, nhưng tuyệt đối không thể lãng phí, khả năng cao sẽ là bảo bối.
Anh đẩy một cái thùng nhỏ, bỏ những mảnh vụn của đá cứng vào đó, La An Bình thấy anh làm như vậy, trong lòng có chút khó hiểu, nhưng vẫn không hỏi gì.
Dù gì hắn cũng là giám đốc dự án, nếu là không có tầm nhìn và đầu óc thì sao hắn lại có thể làm đến vị trí này.
“Lục tiểu ca, nếu không cậu về nghỉ ngơi hai ngày?”
La An Bình nói, trong lòng Lục Đỉnh vừa vặn có ý tưởng này.
“Cũng đúng, vậy em xin nghỉ hai hôm, chờ công trường khi nào bình ổn lại, La ca lại kêu em về làm.”
Quay về làm?
Lục Đỉnh cũng không muốn quay lại, trước kia đi làm là vì kiếm sống, hiện tại bàn tay vàng đã giải khóa, mục tiêu về sau của anh là chuyên môn đi tìm quái vật!
Cả cuộc đời này của anh, chú định sẽ không bình phàm!!
Tiền gì đó, sẽ có.
Cùng lắm thì chính là tôi không ăn thịt bò!!
(Tôi không ăn thịt bò là một câu nói hot mạng bắt nguồn từ bộ phim “Thành phố nguy hiểm”, trong phim có kẻ sát nhân gϊếŧ người vì rất nhiều lý do vô lý, tôi không ăn thịt bò cũng là một lý do hắn nói ra để gϊếŧ ông chủ quán mì bò,Vì vậy, cái cớ tôi không ăn thịt bò đã bị cư dân mạng lấy làm trò đùa, còn được mọi người dùng để miêu tả một số kẻ xấu xa, ghê tởm người khác, không cần lý do gì cả. )
Anh đùn xe đẩy về ký túc xá, vứt hết quần áo trong vali, bỏ những mảnh đá cứng vào vali, rồi đi thẳng đến căn phòng nhỏ mà anh được phân phát, chỉ cần trả 300 tệ một tháng tiền thuê.
(*300NDT=khoảng hơn 1tr VNĐ)
Bên này Lục Đỉnh mới vừa đi.
La An Bình còn không còn chưa kịp nghỉ vài phút liền có người tìm tới, đem hắn chắn ở trong văn phòng.
Một nam một nữ ăn mặc quần áo lịch sự.
Đồ vật liên quan đến bộ môn trong tay sáng ngời: “Đồ vật đâu rồi, người đâu rồi!”
La An Bình cũng không phải loại người có thể tùy tiện bán đứng người khác, hắn chỉ giả ngu giả ngơ.
“Thứ gì, người nào?”
Bang!!
Màu đen súng lục bị đập mạnh xuống bàn: “Có thể nói được chưa.”
La An Bình lập tức khuỵu gối xuống đất: ““Đại ca đại tỷ, chuyện không liên quan tới tôi, đều là Lục Đỉnh.......”
Sau khi kể hết về tiền căn và hậu quả, cộng thêm video theo dõi HD siêu rõ.
Hai người thấy được từ đầu tới đuôi câu chuyện. Sau khi xem xong, hai nguời liếc nhau, đều thấy được sự khϊếp sợ từ trong mắt đối phương.
Bọn họ rời đi ngay sau đó, chỉ để lại một câu: “Những chuyện đã xảy ra ở đây, tốt nhất anh nên giữ trong lòng, đừng nói ra, trà của cục cảnh sát cũng không dễ uống.”
"Tôi biết, tôi biết, tôi biết, anh chị đừng lo lắng." La An Bình cười nịnh nọt nói. Nhìn theo hai người rời đi. Thở dài một hơi: “Lục huynh đệ, xin lỗi, không phải anh đây không giúp chú, mà là anh thật sự là không dám.”
Đừng nói không dám che giấu, dù là mật báo La An Bình cũng không dám. Giấy tờ mà họ cho anh ta xem là của Cục An ninh Quốc gia.
………………………….
Cùng lúc đó, ở phía bên kia.
Lục Đỉnh thành công đi tới dưới lầu của tiểu khu phòng phân phát.
Xách theo vali hành lý đựng mảnh vỡ đá cứng hắn nhìn vào tiểu khu mà mình đã sinh sống 5 năm này, Lục Đỉnh trong lòng có chút cảm thán.
“Thật đúng là luyến tiếc, tuy rằng hoàn cảnh sống bình thường, nhưng là tiền thuê mỗi tháng chỉ có 300 khối, có thể đi đâu tìm được phòng trọ có một phòng khách một phòng ngủ tốt như này chứ.” Lục Đỉnh chuẩn bị chuyển nhà.
Phía trước bởi vì xuất thân đặc thù, hơn nữa thành tích học tập xuất sắc, sau khi anh rời khỏi cô nhi viện, xã hội cứu trợ bộ môn đã phân cho anh một phòng cứu trợ, căn phòng này anh chỉ phải trả 300 tệ mỗi tháng. Anh vẫn luôn ở đây cho đến bây giờ.
Lúc trước là bởi vì không có tiền trong tay, nhưng bây giờ anh có tiền rồi, về sau cũng không thiếu tiền nữa, nên anh sẽ không chiếm tài nguyên của quốc gia. Phòng này để lại cho người nào cần sẽ tốt hơn. Dù sao định mức nhà ở được phân ra cũng rất khan hiếm. Có rất nhiều người cần phòng ở như vậy.
Lục Đỉnh cũng cần tìm một môi trường tốt hơn để sinh sống.
Hôm nay là đêm cuối cùng, Lục Đỉnh trở lại phòng 1503 với tâm trạng khác hẳn.
Đổi giày, tắm rửa, quét bay cả người mỏi mệt, cuối cùng mở ra rương hành lý, lấy những mảnh đá cứng ra và xem xét cẩn thận.
Ngoại trừ những vết máu vẫn còn sót lại, nó trông không khác mấy so với những viên đá thông thường.
“Thứ này được dùng để làm gì?”
“Làm thuốc? Rèn?”
Hai câu trả lời này hiện lên trong đầu Lục Đỉnh, trừ hai cái này ra, anh thật sự không nghĩ ra được cách dùng nào khác.
Dù nhìn chằm chằm hồi lâu nó cũng không có biến hóa thần kỳ gì.
Cho nên. Lục Đỉnh từ bỏ.
Đứng dậy à đi ra ban công bắt đầu thu dọn quần áo để chuẩn bị chuyển đi vào ngày mai.
Dư quang trong lúc lơ đãng liếc về phía ngoài cửa sổ, nhìn thấy một bóng người đang đứng trong rừng tre phía sau khu dân cư, vào lúc Lục Đỉnh nhìn qua, nó cũng đang nhìn bên này. Ánh mắt của họ chạm vào nhau giữa khoảng không.
Không đợi Lục Đỉnh phát hiện có cái gì không đúng. Liền thấy nhìn thấy một bóng người trong rừng trúc giơ tay về phía Lục Đỉnh, chỉ từng cái từ thấp tới cao.
Động tác này…Lục Đỉnh lập tức hiểu ra điều gì đó.
Gã này, hình như đang đếm xem mình ở tầng mấy!!!
Không phải chứ!
Anh mới vừa giải khóa bàn tay vàng mà!!!
Kiêu ngạo như vậy sao!!!
Quang minh chính đại muốn biết chính mình ở tầng mấy, đây là có ý gì?
Tới cửa gây sự? Cướp bóc?
Nghĩ tới đây, Lục Đỉnh nhất thời cảm thấy không thể nhịn, hắn mới vừa giải khóa bàn tay vàng, còn có thể bị dọa hay sao?
Ném quần áo trong tay ra.
“Đếm cái đmm, bố mày ở 1503, có giỏi thì lên đây!!!”