Trở lại lớp, hoàn toàn như trước đây, buổi sáng là học văn hóa, buổi chiều là học võ đạo. Đến buổi chiều học võ đạo, phần lớn là ba người Hứa Dương, Tự Phương và Olli vây công Lục Trạch, mà Lý Lương thì ở một bên chỉ điểm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Kỳ thật Lý Lương rất xấu hổ. Bởi vì hắn phát hiện, hắn thật sự không còn chỗ nào chỉ điểm được cho Lục Trạch nữa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Luận võ kỹ, người ta là viên mãn, hắn luyện mấy chục năm mới đại thành. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Luận thiên phú, ặc... Cái này vẫn không thể so sánh, quá đả kích tự tin... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Vốn tưởng bản thân còn có thể dựa vào kinh nghiệm chiến đấu để chỉ điểm chút ít, kết quả hắn bi kịch phát hiện kinh nghiệm chiến đấu của Lục Trạch còn mạnh hơn cả hắn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hình như hắn chỉ là có đẳng cấp cao hơn Lục Trạch mà thôi... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mẹ nó còn làm lão sư thế nào được? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mà hôm nay, Lý Lương nhìn Lục Trạch nhẹ nhàng đánh bại ba người vây công, chân mày cau lại. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch quá mạnh, huấn luyện như bây giờ đã không còn ý nghĩa, ba người mạnh nhất lớp học đã không thể uy hϊếp Lục Trạch được nữa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
-͏͏ Lục Trạch, hay là lão sư luận bàn với ngươi? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau một lát trầm ngâm, cuối cùng Lý Lương đưa ra quyết định như thế. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
-͏͏ Hở? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Lương nói thế khiến Lục Trạch, Hứa Dương, Tự Phương cùng Olli đang ngồi nghỉ ngơi và cả đám quần chúng ăn dưa đang âm thầm quan sát tình huống bên này khϊếp sợ mở to hai mắt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Luận bàn, chứ không phải chỉ điểm? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mọi người nhìn Lục Trạch cứ như đang nhìn thần tiên! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
-͏͏ Mẹ ơi, ta lớn đến từng này tuổi lần đầu tiên nghe nói có học sinh luận bàn võ đạo với lão sư, chắc là ta phải quỳ xuống để xem? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
-͏͏ Cũng là mười hai năm giáo dục bắt buộc như nhau, vì sao Lục Trạch lại ưu tú đến thế chứ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
-͏͏ Nói không chừng hắn lén lút luyện tập? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
-͏͏ Ta cảm thấy nguyên nhân nằm ở vẻ ngoài của hắn, dù sao hắn đẹp trai hơn các ngươi nhiều. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Một nữ sinh nhìn chằm chằm Lục Trạch, thì thào mở miệng nói. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
-͏͏ Đánh rắm! Ta cũng rất đẹp trai! Không chỉ đẹp trai, ta còn có năng khiếu! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đối mặt với vấn đề mang tính tôn nghiêm này, các đấng nam nhi trong lớp tỏ ra không thể nhịn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
-͏͏ Xí! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hầu hết nữ sinh nghe hắn nói thế đều nhìn hắn đầy ghét bỏ, chỉ có vài nữ sinh ánh mắt lấp lóe, nhìn hắn nhiều thêm mấy lần, còn có vài người khác thì ngơ ngác: Năng khiếu? Năng khiếu gì chứ? Sao mình chẳng biết gì cả? Bây giờ hỏi ra có bị chê cười hay không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đối với một đám bạn học trời đánh kia, Lục Trạch đã hoàn toàn bình tĩnh, dù sao hắn cũng rất tự tin vào năng khiếu của mình! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn nhìn thẳng Lý Lương. Nói thật, Lý Lương là một lão sư không tồi, mặc kệ là vì tiền thưởng hay vì cái gì, ít nhất Lý Lương rất nghiêm túc với học sinh. Vả lại, lão sư luận bàn với học sinh chứ không phải chỉ điểm, điều này cực kỳ không tốt cho mặt mũi của một lão sư, nhưng Lý Lương vẫn nói ra. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Lương thấy Lục Trạch không trả lời, mỉm cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
-͏͏ Lão sư thấy thực lực của ngươi hẳn là khó có đối thủ trong võ giả cảnh giới, chí ít trong trường học của chúng ta là không có. Nếu là Linh Vũ cảnh cấp thấp thì ngươi cũng có thể chống đỡ một chút, ngươi đừng nhìn lão sư thế này mà nhầm, lão sư là Linh Vũ lục tầng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Linh Vũ lục tầng? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thì ra lão Lý mạnh như vậy? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nghe vậy Lục Trạch liền an tâm, hắn còn sợ đến lúc đó đánh bại lão Lý lại khiến thể diện lão Lý bị hỏng mất. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
-͏͏ Vậy liền mời lão sư chỉ điểm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch vừa cười vừa nói. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
-͏͏ Má nó đồng ý! Trạch ca đồng ý kìa! Mọi người mau đến xem! Lão Lý cùng Trạch ca đấu nhau! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đám người bắt đầu kêu gọi những bạn học khác không chú ý tới bên này đến cùng xem trò. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch và Lý Lương nghe vậy, khóe miệng đều co giật, con mẹ nó la hét cái gì chứ? Đợi lát nữa chơi chết tên kia! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
-͏͏ Thật hay giả? Trạch ca lại muốn đánh nhau với lão Lý? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đám người nghe vậy, nhao nhao xông tới. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đây chính là trò hay! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thậm chí đã có người lấy ra điện thoại chờ sẵn, chuẩn bị lát nữa phát trong vòng bạn bè của mình. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mà Hứa Dương, Tự Phương và Olli bên cạnh đều tự giác lui lại, chừa ra không gian cho hai người. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏