Chương 5: Không Phải Cầm Thú

Hừm, con cháu phương đông, không gì không thể ăn được, nếu chút nữa chẳng may đau bụng, lập tức gọi lão cha cầu cứu.

Sau đó, hắn cắn răng một cái, đưa tiểu quang đoàn đỏ nhạt vào miệng, tiểu quang đoàn lập tức hóa thành một dòng nước ấm, dung nhập cơ thể Lục Trạch, tựa như hỏa diễm thiêu đốt, toàn thân Lục Trạch trở nên đỏ bừng, hắn vội sử dụng cơ sở Tôi Thể pháp, dẫn dắt lực lượng cường đại rèn luyện thân thể.

Tiền Tam phẩm luyện da, luyện nhục, luyện gân, Lục Trạch đã sớm rèn luyện xong, nhưng năng lượng này lại không tiếp tục luyện cốt như cơ sở Tôi Thể pháp, ngược lại bắt đầu tập trung đến ra, lần nữa luyện lại da.

Lục Trạch có chút sững sờ, nhưng sau đó lại cảm nhận được năng lượng này bổ sung những chỗ chưa đủ trước đó, đem Luyện bì cảnh chưa hoàn mỹ của Lục Trạch lần nữa luyện lại.

Da chết không ngừng rơi xuống, tế bào càng thêm chặt chẽ, đổi mới, trở nên càng thêm có sức sống, thậm chí còn tản ra oánh oánh quang mang, đây là đang triệt để luyện da.

Một giờ sau, Lục Trạch mở mắt, ánh mắt ánh lên vẻ hưng phấn, hắn không hề dừng lại, tiếp tục ném tiểu quang đoàn còn lại vào miệng.

Luyện da lại tiếp tục!

...

Mặt trời đem tới tia nắng đầu tiên, quang huy đỏ nhạt chiếu lên đại địa, khác với Địa cầu đời trước, mặt trời nơi này càng thêm to hơn, hơn nữa vị trí của Lan Giang tinh cũng càng gần mặt trời hơn, cho nên nhìn qua thấy mặt trời lớn hơn không ít.

Tiếng chim hót êm tai thánh thót, kéo theo tinh thần phấn chấn, gió nhẹ nắng nhạt nhẹ nhàng tiến vào gian phòng của Lục Trạch.

Lục Trạch mở to mắt, đáy mắt hiện vẻ hưng phấn, hai tiểu quang đoàn vậy mà triệt để rèn luyện Luyện Bì cảnh của hắn, mặc dù mới chỉ luyện được một nửa, nhưng thực lực hiện tại của hắn tuyệt đối đã vượt qua hôm qua, giờ gặp lại siêu cấp đại bạch thỏ, hắn nhất định có thể nhẹ nhàng đánh gϊếŧ.

Nghĩ tới siêu cấp đại bạch thỏ, Lục Trạch lại nghĩ tới tiểu quang đoàn, đáng tiếc, không biết còn cơ hội tiến vào nữa không.

...

Lúc này, Lục Trạch ngửi thấy một mùi lạ, hắn cúi đầu nhìn xuống, lại thấy ngoài da xuất hiện một tầng ghét đen, tản ra một hương vị khó ngửi.



Khóe miệng hắn có quắp, phạt mao tẩy tủy trong truyền thuyết là có thật.

Không ổn, thối quá, có chút buồn nôn.

Hắn vội vàng đứng lên, xông ra khỏi phòng, chạy tới nhà vệ sinh cởi đồ tắm rửa.

Dòng nước ấm áp từ trên đỉnh đầu dội xuống, Lục Trạch thoải mái thở ra một hơi, một tối chết hai lần, lượng tin tức quá tải khiến tinh thần hắn vẫn luôn căng thẳng, giờ phút này mới dần buông xuống.

Cọ rửa xong xuôi, Lục Trạch vừa lau cơ thể, vừa nhìn vào trong gương, sau khi loại bỏ dơ bẩn, làn da của hắn trở nên trắng sáng tinh tế, sợ là so với muội muội của hắn còn tốt hơn, nếu để cho nàng nhìn thấy, không biết có ghen tỵ hay không?

Lục Trạch cười hắc hắc, nghĩ xem có hay không.

Lúc này, cửa phòng vệ sinh đột nhiên mở ra, một thân ảnh bước vào.

Lục Trạch bản năng quay đầu nhìn lại, mái tóc đen suôn dài như thác nước, rủ tới tận dưới mông, khuôn mặt sáng trắng tinh xảo, mắt phượng môi đào, dáng người cao gầy, eo nhỏ mông to, ngực lớn chân dài, tựa như mỹ thiếu nữ trong anime ở Địa cầu.

Là muội muội hắn, Lục Ly.

Thời khắc này, hai mắt Lục Ly còn đang mông lung, tóc tai thậm chí còn có mấy sợi dựng lên, nhưng vừa nhìn thấy Lục Trạch trong nhà vệ sinh không mảnh vải che thân, lập tức dừng bước.

Lục Ly hiển nhiên không nghĩ tới Lục Trạch ở ngay trong nhà vệ sinh, hơn nữa xong đang soi gương tự sướиɠ, nàng mở to hai mắt nhìn thân thể Lục Trạch, sau một hồi mới phản ứng lại, gương mặt sáng trắng lập tức đỏ hồng, quay người chạy ra khỏi nhà vệ sinh, sau đó rầm một tiếng đóng cửa lại.

- Lục Trạch, đợi chút nữa chúng ta luận bàn một chút đi!

Lục Ly hừ lạnh ngoài cửa, giọng nói mang theo từng tia sát khí, cũng làm cho Lục Trạch hồi thần lại.



Hắn hiển nhiên không nghĩ tới Lục Ly lại vào nhà vệ sinh trong lúc này, hơn nữa vừa rồi vội vã vào tắm rửa, cho nên cũng quên khóa cửa, kết quả tạo thành cảnh như vậy.

Có điều, Lục Trạch cũng không nghĩ nhiều, dù sao cũng là muội muội của hắn, mặc dù Lục Ly rất xinh đẹp, nhưng hắn vẫn không phát rồ có ý nghĩ không phải với người thân của mình, suy nghĩ như vậy, chỉ có người tiền sử mới có được, lúc đó là vì truyền thừa huyết mạch mới có thể phát sinh quan hệ với người thân.

Cho nên nhìn thì nhìn, theo trí nhớ nguyên thân, ngày bé hai người cũng thường xuyên cùng nhau tắm, vội cái gì.

Có điều, thiên phú Lục Ly tốt hơn Lục Trạch nhiều, rõ ràng nhỏ hơn một tuổi, nhưng hiện đã là võ giả Thất phẩm, bắt đầu rèn luyện lục phủ.

Lục Trạch liều mạng tu luyện cũng một phần là lý do này, muội muội quá thiên tài, ca ca thật áp lực.

- Không thể so, rõ ràng là ngươi nhìn ta, ta mới là người bị thiệt? dựa vào cái gì còn phải để ngươi đánh một trận?!

Lục Trạch lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, ngẩng đầu đáp lại lời khiêu chiến.

Mặc dù hắn mới mạnh lên một chút, nhưng so với Thất phẩm thì còn kém xa.

- Ngươi!!!

Lục Ly ngoài cửa nghe vậy, lập tức buồn bực, ngực phập phồng kịch liệt.

Có điều, ánh mắt nàng lại hơi nghi hoặc, nàng hiểu quá rõ vị ca ca võ si này nhà mình, sao lại nói được lời chững chạc hoang đường như thế?

Quan trọng nhất là, hắn lại cự tuyệt yêu cầu luận võ của Lục Ly, đây quả thực là chuyện không khoa học!

Mặc dù Lục Trạch luôn tự hiểu bản thân ở đâu, chưa từng gây chuyện ở ngoài, nhưng lại luôn thích khiêu chiến muội muội mình, mặc dù đánh không lại, nhưng vẫn cứ thích luận võ, mà chỉ cần Lục Ly có thời gian, cũng luôn kiên nhẫn phụng bồi.

- Lục Trạch, ngươi thay đổi, vậy mà cự tuyệt yêu cầu luận võ của ta, đầu óc ngươi bị Thực Não trùng ăn mất não rồi sao?