Cự lang cao mét rưỡi gầm thét với ta, bộ dạng siêu hung, ta phải làm gì? Gâu gâu với nó được không!?
Hay là giả chết thì tốt!?
Ngay khi Lục Trạch còn đang do dự không biết nên nỏi làm sao, cự lang có vẻ như hơi không kiên nhẫn, nó há mồm phun ra một đạo lưỡi đao trong suốt, khí nhận xẹt qua không khí, vang lên tiếng xuy xuy xé gió, ngay khi Lục Trạch còn chưa kịp phản ứng, khí nhận đã vô tình chém lên ngực hắn.
Tựa như dao lam cắt giấy, l*иg ngực Lục Trạch bị mở phanh ra.
Máu tươi ồ ạt, tựa như thác đổ suối phun.
A~ cuối cùng ta cũng biết, hôm qua ta chết thế nào...
Đây là suy nghĩ cuối cùng của Lục Trạch trước khi chìm vào bóng tối.
...
Trong phòng tối đen, Lục Trạch ngồi xếp bằng mở mắt ra, cơn đau đớn dữ dội từ trên ngực truyền đến khiến trán hắn tuôn mồ hôi lạnh.
Chết thì không chết được nhưng đau nhức thì thật sự rất đau. Hắn cảm giác nước mắt cũng sắp ứa ra. Mỗi ngày chết một lần, không phải, hôm qua chết hai lần, nhìn ra được sau này mỗi ngày vẫn phải chết một lần?
Tiếp tục như vậy hắn có phải sẽ quen với chết chóc hay không?
Lục Trạch ngẫm lại liền thấy nổi ý lạnh, hắn mò mẫm trên giường một lát, trùm chăn lên người. Trong thế giới lạnh lẽo này chỉ có chăn mền mới có thể mang đến cho hắn một tia ấm áp.
Cơ mà…
Lục Trạch nhớ lại con cự lang màu xanh cuối cùng kia, trong miệng nó phun ra khí nhận trong suốt, đó là phong nhận sao?
Ngay cả ma thú cũng có, rốt cuộc đó là chỗ nào?
Đáng tiếc không có ai có thể trả lời câu hỏi của Lục Trạch, vậy mà ngay cả bàn tay vàng Tinh Linh cũng không kèm theo, đưa một cái hệ thống Tinh Linh có thể bán manh làm ấm giường không phải là chuyện thông thường hay sao?
Phục vụ này quá lơ là, đánh giá kém!
Lục Trạch thở dài, lấy biểu lộ của con cự lang xanh kia tới xem, thực lực của nó tuyệt đối không phải Lục Trạch bây giờ có thể so sánh, quả nhiên vẫn là ngoan ngoãn làm sát thủ thỏ thôi.
Tuy rằng đoán được sau khi con sói kia nổ chết sẽ rớt đồ tốt, nhưng mà quả nhiên vẫn là mạng nhỏ quan trọng hơn. Mặc dù chết không đáng sợ, nhưng mà tìm đường chết khá đáng sợ!
Tìm đường chết sẽ bị nghiện!
Đời này hắn cũng sẽ không tìm đường chết, tuyệt đối sẽ không!
Nếu không thì là chó!
Sau khi hạ quyết định, Lục Trạch không nghĩ nhiều nữa, thử theo lệ cũ, quả nhiên vẫn không cách nào cảm nhận được không gian kia, xem ra thật sự chính là mỗi ngày một lần ha?
Lục Trạch lại nhìn thời gian, hơn tám giờ, rõ ràng ở trong đó hơn cả tiếng, thời gian bên này hình như không trôi qua, thời gian cũng không cân xứng sao? Xem ra sau này phải cẩn thận một tí, gϊếŧ thêm mấy con thỏ ở bên trong, thì nhiều hơn mấy đoàn sáng.
Sau khi xác nhận quy luật đi vào không gian kỳ lạ, trong tay Lục Trạch xuất hiện một đoàn sáng nhỏ màu đỏ nhạt, hắn bỏ nó vào miệng, bắt đầu tu luyện.
Đoàn sáng vào trong miệng hắn vẫn mang theo nhiệt độ mãnh liệt, hắn hơi nhíu mày, bắt đầu luyện da. Rất nhanh, sau một tiếng, hấp thu xong đoàn sáng, Lục Trạch lại lấy ra một cái, tiếp tục rèn luyện.
Hấp thu xong đoàn sáng thứ ba, Lục Trạch cảm giác kết cấu da mình trở nên chặt chẽ hơn, tế bào da tản ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt, hoàn toàn khác với kết cấu tế bào máu thịt.
Hắn mở to mắt cúi đầu nhìn cơ thể, một lớp ghét xám đen dày hiện ra, mùi khó ngửi làm hắn muốn ói. Hắn vội vã đứng dậy vào nhà tắm tắm rửa, lần này Lục Trạch nhớ kỹ đóng cửa nhà tắm lại, chỉ sợ đến khi đó Lục Ly lại đi vào.
Tắm xong Lục Trạch nhìn nhìn da mình, trắng trẻo bóng loáng, mịn màng mướt rượt, có tính đàn hồi, khi hắn gồng lên, trên da thậm chí hiện lên ánh huỳnh quang nhàn nhạt.
Khóe miệng hắn co giật, làn da thế này mà tới trường chắc là sẽ bị người ta ồ ạt vây xem quá?! Mấy cô gái kia chắc chắn sẽ ngưỡng mộ làn da này của mình nhở? Hắn có hơi tuyệt vọng, có phải là nên trùm mình lại thật kỹ chút rồi mới tới trường?
Lục Trạch lắc đầu không nghĩ nhiều, hôm nay da trở nên trắng hơn, ngay cả Lý Nhị Hầu cùng bàn cũng không chú ý, mình ở trong lớp đều không nổi bật nói chi là trường học? Đánh giá bản thân cao quá cũng không tốt.
Hắn về phòng, lại bắt đầu tu luyện, mới mười một giờ, đêm hãy còn dài, kɧoáı ©ảʍ do không ngừng mạnh lên mang lại khiến Lục Trạch rất mê muội, mà hấp thu đoàn sáng, tinh lực của hắn cũng rất dồi dào, hoàn toàn không thấy buồn ngủ.
Nuốt một đoàn sáng nhỏ nữa, lần này, năng lượng nóng bỏng không còn lưu chuyển trên làn da nữa mà là gột rửa máu thịt, cơn đau nhói châm chích mang theo cảm giác khô nóng khiến Lục Trạch hơi nhíu mày, cơ thể hắn không động đậy, tiếp tục luyện thể.
Sau khi cắn nuốt hết đoàn sáng này tới đoàn sáng khác, bầu trời ngoài cửa sổ bắt đầu ửng sáng, tiếng chim ríu rít kêu lên.
Lục Trạch mở mắt, thở ra một ngụm trọc khí, đã sáu giờ, sau khi luyện da viên mãn, tốc độ luyện hóa của hắn tăng nhanh. Khoảng bảy tiếng đồng hồ luyện hóa mười hai đoàn sáng nhỏ, nhưng cảnh giới luyện nhục chỉ đạt được khoảng một nửa.