Chương 7: Du hành không gian

Xác nhận suy đoán của mình, Tô Ngọc vui mừng nhảy dựng lên. Sau khi điều chỉnh lại sự phấn khích trong lòng, Tô Ngọc lại lẩm bẩm "Vào" quả nhiên, cô lại tiến vào nơi này.

Tô Ngọc giơ tay lên ôm chiếc vòng tay ngọc hạnh phúc hôn vài cái, cô không khỏi nghĩ đến cảnh tượng bà ngoại đã tặng cho cô trước khi rời đi.

Bà ngoại nói rằng đây là chiếc vòng ngọc gia truyền của gia đình, vốn chỉ được truyền lại cho con gái, lẽ ra nó sẽ được truyền lại cho mẹ cô, nhưng vì mẹ cô qua đời nên chiếc vòng ngọc đã được truyền lại cho cô.

Bây giờ cô lại thắc mắc đây là vật gia truyền của gia đình nhưng tại sao cô chưa từng nghe bà ngoại nói về không gian này? Có lẽ rằng những không gian này giông như trong tiểu thuyết nói cần phải được mở ra bằng một phương pháp nhất định, liệu đây có phải là lý do mà đến giờ có lẽ nó mới được mở không?

Suy nghĩ một lúc, hình như trong những cuốn tiểu thuyết, không gian được mở ra bằng máu, nhưng nhớ lại, lần đầu tiên cô nhận được chiếc vòng ngọc này, cô đã vô tình bôi chút máu lên đó nhưng cô lại không vào được không gian này tại thời điểm đó.

Tô Ngọc cau mày, một lúc sau mới buông ra, lẩm bẩm nói: "Quên đi, không bận tâm nữa, giờ nó đã mở ra rồi, bà ngoại cảm ơn bà, đây có tính là bà đi sang thế giới khác không?"

Đôi mắt cô quét qua không gian, nước mắt lăn dài trên má rơi xuống đất.

"Bà ơi, con sẽ không sao đâu, con nhất định sẽ..."

Sau khi điều chỉnh tâm trạng, Tô Ngọc dự định tìm hiểu rõ hơn về không gian này, sau khi nhìn thấy túp lều, cô đi đến bờ sông cách đó không xa.

Đi dọc theo thượng nguồn của con lạch cuối cùng có một hồ nước, nước trong hồ rất trong, có thể nhìn thấy rõ những viên sỏi tròn trịa bên trong. Nước trong lạch có lẽ là từ đấy chảy ra, nước trong hồ này vẫn chưa giảm đi. Tô Ngọc ước tính có thể có một dòng suối trong hồ này.

Tô Ngọc ngồi trên mặt đất, dùng tay uống một ngụm nước, vừa uống vào, Tô Ngọc liền cảm giác được trong cơ thể toát ra một cỗ mát lạnh, chẳng lẽ đây là linh tuyền trong truyền thuyết sao?

Tô Ngọc ngồi khoanh chân trên mặt đất chờ đợi một lúc, nhưng lại không cảm thấy gì, bĩu môi nói:

"Ồ, không phải cái gì cũng là sự thật."

Cô lại đi đến bãi đất trống trước nhà, nghĩ đến hạt giống trong nhà, Tô Ngọc bước vào nhà lấy hạt giống ra.

Nhưng trong không gian không có dụng cụ làm nông, Tô Ngọc lại từ trong không gian ra ngoài, tìm được một cái cuốc rỉ sét đã nhiều năm không dùng đến.

“Quên đi, còn hơn là không có gì.” Tô Ngọc cầm cái cuốc, quay trở lại không gian, bắt đầu dùng cuốc đào đất lên trên mặt đất.

Sau khi gieo hạt, Tô Ngọc trực tiếp ngã xuống đất vì kiệt sức. Cô đã cùng bà ngoại làm công việc đồng áng này trên núi từ khi còn nhỏ, kể từ đó đến giờ cô chưa làm những công việc này lần nào cả và bây giờ cánh tay của cô rất đau sau khi làm rất nhiều việc mà lâu rồi chưa làm.

Nhưng trong lòng cô rất hưng phấn. Nghĩ đến những dòng suối đó, Tô Ngọc không thể tin được rằng nó không có tác dụng gì. Nghĩ vậy Tô Ngọc quyết định tưới một nửa số hạt giống đấy bằng nước suối nửa dùng nước thông thường ở nhà để xem nước suối này có tác dụng gì với cây trồng không.

Tô Ngọc đứng dậy, trở về phòng, tìm một cái thùng nhỏ, bưng nước vào trong không gian.

"Trời ạ, ta mệt quá." Cô ném gáo nước đi, nằm xuống trên bãi cỏ non mềm mại, mùi cỏ xanh đọng lại trên chóp mũi. Khiến cô không khỏi thở dài lăn lộn vài lần trên bãi nó...

Tô Ngọc nằm xuống nghỉ ngơi một lát, Tô Ngọc xoa xoa cánh tay, lắc chân, cười toe toét đi đến suối uống nước.

Vừa uống nước, Tô Ngọc liền cảm thấy mệt mỏi trên người giảm bớt đi rất nhiều, cô đột nhiên kêu lên:

"Hm, xem ra nước suối này không vô dụng lắm."

Tô Ngọc lúc này vui vẻ rời không gian, tâm tình cũng rất tốt nhìn thời gian, thấy đã hơn mười một giờ tối rồi.

"Chờ đã, sao mới qua mười một giờ? Mình vào không gian lúc 8 giờ mà bây giờ mới hơn 11 giờ. Sao có thể như vậy được? Chẳng lẽ thời gian bên ngoài khác với thời gian trong không gian sao?"

“Nếu thật sự như vậy thì tốt quá, ngày mai phải thử xem độ chênh lệch giữa bên ngoài và không gian là bao nhiêu.” Dù cô rất phấn khích nhưng Tô Ngọc vẫn phải đi ngủ ngày mai vẫn còn có việc cần làm.

Sáng sớm hôm sau, Tô Ngọc bị Mặt Trăng Nhỏ dậy sớm đánh thức, tên nhóc này giống như uống thuốc kí©h thí©ɧ, từ khi tới đây lúc nào cũng chạy nhảy nghịch ngợm không có chút nào mệt mỏi.

Tô Ngọc bối rối mở mắt ra. Nghĩ đến không gian, cô đột nhiên tỉnh dậy, sau đó không để ý tới Mặt Trăng Nhỏ, bước vào trong không gian.

Mặt Trăng Nhỏ đang chơi đùa vui vẻ với chủ nhân trên giường bỗng bị đổi chỗ. Nó giật mình dùng mũi hít hít không khí.

Sau đó nó dần trở nên phấn khích. Nó cảm thấy rất thoải mái khi ở đây, hú lên và bỏ chạy.

“Wood....!” Mặt Trăng Nhỏ hưng phấn đến mức không thèm quan tâm mình đang ở đâu, bắt đầu chạy lung tung khắp nơi và nhắm tới hồ nước rất hấp dẫn đối với nó.

Tô Ngọc bị tiếng hú đột ngột này làm cho giật mình cô cũng không ngờ Mặt Trăng Nhỏ có thể vào đây được. Tên nhóc này, em đang muốn đổi giống hay sao vậy? Còn bắt chước tiếng hú như sói nữa chứ, Tô Ngọc chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy chú chó nhỏ chạy về phía hố nước.

"Mặt Trăng Nhỏ có phải chán sống rồi hay không?"

Nghe thấy tiếng hét của chủ nhân, Mặt Trăng Nhỏ rụt cổ lại, sau đó phanh gấp cách hồ chưa đầy một mét, tuy nhiên vừa rồi nó chạy quá nhanh nên việc dừng lại đột ngột gần như khiến nó không thể không ngã.

Nhìn thấy nó dừng lại, Tô Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm, đó là nước để uống. Với tính tình của Mặt Trăng Nhỏ, không nhảy xuống mới là lạ.

Thấy Tô Ngọc đi tới, chủ chó có chút oán hận nhìn nàng, sau đó nhìn về phía hồ nước như muốn nói nó rất muốn xuống đó tắm .

Tô Ngọc tiến lên nắm lấy tai nó nhấc lên: "Cả thân mìn toàn là đất, nếu em muốn tắm thì xuống con lạch nhỏ mà tắm không được tắm trong hồ."

"Gâu..." Mặt Trăng Nhỏ đáng thương nhìn cô muốn cô thả nó xuống.

"Haiz, mau đi đi" Tô Ngọc thả nó đến chỗ con lạch nhỏ.

Sau khi được giải thoát, Mặt Trăng Nhỏ không còn quan tâm đến Tô Ngọc nữa mà nóng lòng muốn nhảy xuống.

"Bủm." Ngay lập tức lúc nó nhảy vào con lạch nuóc cũng bắn lên tung téo tuy con lạch này không sâu lắm.

Dù sao Tô Ngọc cũng không để ý tới nó nữa, chỉ cần nó không tắm trong hồ nuóc là được.

Khi cô đến chỗ đất nơi hạt giống được gieo ngày hôm qua, đúng như cô nghĩ, chỗ hạt giống được tưới bằng nước không gian có chu kỳ ngắn và đã nở hoa trong khi chỗ còn lại chỉ mới nảy mầm.

Mặc dù hạt giống được tưới bằng nước bình thường phát triển nhanh hơn cây trồng thông thường ở bên ngoài, nhưng chúng không quá tự nhiên. Điều này có lẽ cũng là do thời gian ở không gian và thời gian bên ngoài khác nhau.

Mặc dù đã đoán được một phần nào đó nhưng khi nó thực sự được xác nhận, Tô Ngọc khó tránh khỏi hưng phấn. Và nhìn về phía chú chó nhỏ, Tô Ngọc đoán chừng, nước không gian này cũng có thể rất hấp dẫn động vật.