Chương 58: Tôi Có Thể Ôm Anh Không?

Lương Tích Lẫm lấy thẻ cảnh sát nhét vào tay cậu, đầu ngón tay khẽ chạm vào lòng bàn tay cậu, da thịt mềm mại nóng bỏng,

thoạt nhìn khác hẳn những tên thô lỗ trong đội bọn họ. Gọi là gì nhỉ? Thiếu niên đáng yêu à?Nguyên Bạch rút tay lại, mở thẻ cảnh sát ra so sánh cẩn thận, phát hiện cảnh sát Lương thật sự không ăn ảnh lắm, mặc dù ảnh thẻ đã đẹp trai đến mức dân mạng mỗi giây mỗi phút đều muốn quỳ xuống gọi là chồng rồi, nhưng ảnh thì không bắt hết thần thái của hắn, dù cho bức ảnh đã chụp được cặp lông mày sắc sảo của đối phương, đôi mắt sâu, sống mũi cao và đôi môi mỏng chứa đầy ý cười, nhưng chỉ chụp được một hai phần sức hấp dẫn của hắn.

Nguyên Bạch ngắm nghía một lúc, trong đầu lại nhớ đến môn lý luận mỹ thuật mà cậu đã học ở đại học, bỗng nhiên, một bàn tay to với ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng búng tay ngay trước mắt cậu: “Tôi khác ảnh thẻ lắm à? Mặc dù quả thực có người nói người trong ảnh thẻ và tôi trông giống như hai người khác nhau."Trong ảnh trông như chính nhân quân tử nhưng người thật lại như thủ lĩnh của bọn lưu manh.

“Của anh đây,” Nguyên Bạch ngượng ngùng nhét lại thẻ cảnh sát, mở cửa cúi đầu cho hắn vào. Lúc này cậu mới nhớ ra vì l*и nhỏ vẫn còn sưng nên lười mặc quần. May mắn là chiếc áo sơ mi đủ dài, có thể che phần thân dưới của mình, nhưng cũng cao hơn đầu gối 20 phân, cậu ngượng ngùng kéo mạnh chiếc áo, cổ áo bị kéo xuống để lộ xương quai xanh tuyệt đẹp.

May mà Lương Tích Lẫm là chính nhân quân tử, biết phi lễ chớ nhìn, mặc dù nhìn thấy bộ ngực căng phồng và hai chân thon dài thẳng tắp lộ ra, hắn vẫn ngồi trên ghế sofa mà không thay đổi sắc mặt. "Làm phiền cậu cho tôi xem chứng minh nhân dân để xác nhận cậu chính là Nguyên Bạch là được rồi."

Rõ ràng bức ảnh trong tay hắn có thể xác nhận người này chính là Nguyên Bạch, nhưng hắn lại không nói ra, hắn ở dưới nắng tìm cậu hơn nữa ngày còn không có thời gian ăn cơm, cho nên hắn phải trêu chọc bé thỏ nhỏ này để trả thù mới được. Lương Tích Lẫm cầm lấy chứng minh thư giả vờ nhìn mấy lần, sau đó cẩn thận nhìn chằm chằm mặt Nguyên Bạch, mãi cho đến khi nhìn thấy hai má đối phương đỏ bừng mới rời bắt đi, nở nụ cười nhẹ. "Được rồi, sau này cậu không vui cũng đừng làm loạn mất tích. Bố mẹ và bạn bè cậu lo lắng đấy.”

Vừa nhìn thấy sắc mặt đối phương lập tức tối sầm, Lương Hi Lâm liền biết mình nói sai, vội vàng đưa tay xoa xoa mái tóc cậu, giả vờ khổ sở nói: “Không nói cái này nữa, tôi chạy giữa nắng tìm cậu khắp nơi mệt sắp chết rồi.”

Nguyên Bạch ngẩng đầu nhìn hắn, cảm thấy hắn thực sự rất dịu dàng, cậu chưa từng được ai quan tâm như vậy, dẫu là cha mẹ nhưng ba cậu chưa bao giờ quan tâm cuộc sống cậu kể từ khi ông ly hôn mẹ cậu lúc cậu còn là thiếu niên, một người khác thò đã ghét cậu từ nhỏ, mỗi lần gọi điện đều là vì cuộc sống của bà không vừa ý, thậm chí cả Trình Diệp... Cậu ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt anh tuấn của Lương Hi Lâm, chợt nói:

“Tôi, tôi có thể ôm anh không?” L*иg ngực hắn nhất định rất ấm áp.

----------

Cảm ơn mn đã ủng hộ và đề cử truyện ạ. Từ giờ cứ mỗi 200k ánh kim đề cử thì mình sẽ đăng 1 chương miễn phí nha 😍 (200k, 400k, 600k....).