Chương 1: Mặc Đồ Nữ Lên Xe Buýt, Hoa Huyệt Bị Xúc Xắc Nhỏ Làm Ướt Dầm Dề

Edit: Freedom

Hôm nay là sinh nhật lần thứ 24 của Nguyên Bạch, cũng là ngày lễ tình nhân trắng, lại còn là một ngày cuối tuần nữa, đường phố tràn ngập các cặp đôi và bong bóng màu hồng.

Nguyên Bạch vẫn còn độc thân, mặc dù các đồng nghiệp trong công ty vô cùng nghi ngờ về điều này, bởi vì tại sao mà một cậu chàng đẹp trai với làn da trắng sáng, ngoại hình xuất chúng, chân cao eo thon lại chưa tìm được bạn gái chứ? Cậu ta không chỉ không có bạn gái, mà thậm chí còn không có một đối tác mập mờ nào.

Nguyên Bạch làm sao có thể có bạn tình, hai mươi năm qua, cậu bị mẹ nghiêm khắc dạy dỗ, khi còn đi học không cùng nữ sinh ái muội, cũng không bao giờ cùng nam sinh chơi bời, cậu sợ đối phương sẽ biết được bí mật cơ thể mình. Nguyên Bạch khổ sở kìm nén chính mình, từ thân thể đến tình cảm, không dám để cho bất cứ ai nhìn thấy thân thể dị dạng của chính mình.

Sau khi các chị gái ở công ty đã kết hôn giới thiệu cho cậu các đối tượng mà không có kết quả, sự nhiệt tình của họ cũng giảm đi, thỉnh thoảng họ nhìn Nguyên Bạch với vẻ đồng tình, một thanh niên đẹp trai như vậy mà không yêu đương thực sự đáng tiếc, như thế nào lại không được chứ...

Nhưng bọn họ lại không biết, giờ phút này Nguyên Bạch đang mặc chiếc váy mới mua, khát vọng lát nữa ở trên xe buýt sẽ bị người xa lạ nào đó vuốt ve thân thể chính mình.

Nguyên Bạch đội một bộ tóc giả màu đen, đuôi tóc xõa xuống eo uốn cong quyến rũ, khuôn mặt được trang điểm thanh nhã nữ tính như hoa đào chớm nở, khóe mắt ửng hồng, khiến cậu trông rất dễ thương, làm người ta khơi dậy khao khát dã thú muốn đè cậu xuống hung hăng đυ. thật mạnh. Chiếc váy cậu đang mặc là chiếc váy yêu thích của cậu, phần thân trên là áo ngực ôm sát bộ ngực đầy đặn của cậu tạo ra một khe ngực sâu, từ eo hướng lên trên được thắt chặt bằng dây nhỏ, làn da trắng nõn tiếp xúc trực tiếp với không khí, khiến người ta chỉ muốn luồn ngón tay vào quần áo và xoa nắn chúng cho thỏa lòng.

Thiết kế lưng cao sẽ không làm hiện vòng eo hơi rộng hơn của cậu so với vòng eo thon dài của các cô gái khác, gấu váy dài trên đầu gối khoảng chục cm, lộ ra đôi chân trắng nõn thẳng tắp.

Thời tiết tháng ba vẫn chưa hoàn toàn ấm lên, nhưng Nguyên Bạch không mặc quần tất, thậm chí không mặc qυầи ɭóŧ, chỉ dùng một sợi dây luồn xúc xắc nhỏ tình thú gợi cảm thắt chặt trước sau, xúc xắc nhỏ thô ráp gắt gao bám vào l*и nhỏ của cậu, mỗi bước cậu đi, con xúc xắc nhỏ sẽ lăn qua lăn lại dưới lỗ l*и của cậu, một cảm giác sung sướиɠ đáng xấu hổ dâng lên trong cơ thể cậu.

Cũng may bến xe này cách nhà cậu không xa lắm, nếu không chỉ sợ còn chưa lên xe mà dâʍ ŧᏂủy̠ của cậu đã chảy xuống khắp chân rồi.

Hôm nay người ra ngoài rất nhiều, trên xe không còn ghế trống, đây chính là ý muốn của Nguyên Bạch.

Cậu dựa vào tay vịn, yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, ngũ quan vốn đã thanh tú dưới tác dụng của lớp trang điểm lại càng thêm mềm mại, mọi góc độ gần như hoàn hảo thật khiến người ta kinh ngạc, mỹ nhân như vậy lại buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết cậu đang suy nghĩ cái gì vậy?

Vì sao Valentine lại cô đơn chiếc bóng chỉ có một mình, chẳng lẽ là thất tình?

Mà trong lòng mỹ nhân chỉ có một suy nghĩ: Hôm nay cậu sẽ thành công chứ?

-----------------

Cảm ơn mn đã ủng hộ và đề cử truyện ạ. Cứ mỗi 200k ánh kim đề cử thì mình sẽ đăng 1 chương miễn phí nha 😍 (200k, 400k, 600k....).