🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Ngày đầu thu năm ngoái, cũng như ngày hôm nay, chiều chan hòa nắng, gió biển mát rươị ve vuốt mái khách bộ hành và thổi bùng ngọn lửa đam mê tuổi trẻ.
Dưới bầu trời cùng mặt biển xanh thẩm, trên bến có con tàu xa hoa hiện đại với tông màu trắng tinh khiết, oai vệ đón gió, rú lên từng hồi còi inh ỏi.
Tu tu tu...
Lúc này, cô gái trẻ Diệp Bích Linh đã ngừng bút, ánh mắt nhìn vào bức tranh vẽ một người con trai mà thở dài: "Mình vẫn không tài nào vẽ ra dung mạo của người đó."
Ngồi ở hàng ghế đặt trên phần đường đi bộ, Diệp Bích Linh nhìn bóng dáng quen thuộc từ trong chiếc taxi màu xanh lục bước ra, theo bản năng vẫy tay chào. Nhưng nhìn thấy người trước mặt vốn đang tươi cười tràn đầy thanh xuân đột nhiên mất căn bằng, sau đó ngã nhào vào vòng tay ôm ấp của đất mẹ, nhất thời trong lòng Bích Linh rầu rĩ không thôi: Mới sáng sớm mà đã gặp vận đen như vậy, thần xui xẻo quả nhiên đối với Mộng Châu đặc biệt yêu thương.
" Cậu vẫn ổn chứ!?" Diệp Bích Linh bước đến đỡ Mộng Châu.
" Ok!" Mộng Châu xoa nhẹ đầu gối, ánh mắt nhìn đồng hồ đeo tay hét toáng lên: " Thôi chết, sắp trễ giờ rồi!" Còn 5 phút nữa là đến giờ tập hợp tại Thảo cầm viên, Mộng Châu nắm chặt tay Bích Linh hướng Thảo cầm viên chạy.
Diệp Bích Linh đối với tình cảnh bị Mông Châu lôi kéo chạy như điên đuổi thời gian đã sớm quen thuộc, lắng nghe tiếng gió vù vù bên tai, nhìn chiếc xa buýt từ trạm chờ xì ra làn khói đen mù mịt bắt đầu lăn bánh vượt qua hai người, không hiểu sao Bích Linh cảm thấy bản thân mình có thể chạy nhanh hơn chiếc xe buýt ấy nữa!
Cảm giác quái lại này được chứng thực khi cô nhìn thấy Mộng Châu không ngừng thở gấp trước cổng ra vào Thảo cầm viên, trông khi cô không có chút mệt nhọc nào, cứ như vừa mới một hơn chạy hơn 800 mét không phải là mình vậy.
Hôm nay, hai người họ đến thảo cầm viên không phải vì vui chơi mà làm công. Diệp Bích Linh phụ trách chăm sóc cây cỏ trong nhà kính, nhìn những vòng hoa hồng leo nước pháp nở rộ với đủ màu sắc, hai bên đường đi bộ phủ đầy hoa bluebonnet xanh biếc, xa xa hơn một chút là đủ loại hoa xinh đẹp khác được bố trí vô cùng hợp lý và đẹp. Bởi vì nhà kính rất lớn lại trồng rất nhiều giống hoa và cây kiểng có chiều cao 5-6 mét, bởi vì chưa mở ra cho khách tham quan nên nơi này rất tĩnh lặng.
Ngay lúc Diệp Bích Linh cầm bình thuốc định xịt cho mấy bụi hoa thủy tiên thì bắt gặp cỏ dại, miệng cô khẽ nói: " Ngân lam thảo."
Diệp Bích Linh đưa tay chọc nhẹ tán lá cây cỏ dại, trong lòng không khỏi nghi hoặc, rõ ràng là lần đầu tiên nhìn thấy nó nhưng trong đầu lại xuất hiện tên của giống cây cỏ dại, trong lúc thất thần Bích Linh bắt bóng dáng thiếu niên thi thoảng xuất hiện trong giấc mơ của mình, lần này cũng như bao lần khác khuôn mặt người đó không tài nào nhìn rõ được nhưng lần này cô nhìn thấy trong lòng bàn tay người đó khẽ phát sáng ngưng tụ lại thành cây cỏ dại ngân lam thảo.
Lại nữa, anh rốt cuộc hư ảo tồn tại trong trí tưởng tượng của tôi sao!? Hay thực sự tồn tại, nếu tồn tại, như vậy anh rốt cuộc là ai?
Cùng lúc đó, tại trưởng lão điện của Vũ hồn điện- nơi có kiến trúc lớn nhất trong Giáo Hoàng Điện, cũng là nơi đại biểu cho lực lượng cường đại nhất của cả Vũ Hồn Điện.Vừa vào cổng chính là một thính đường lớn.Bên trên có mái vòm rất cao, chừng ba mươi mét tổng thể chia làm ba tầng, mỗi tầng đều có mười phòng.
Trừ một số tình huống đặt thù, điều kiện tiên quyết để có thể tiến vào nơi này chính là hồn lực phải trên chín mươi cấp, có được thực lực Phong Hào Đấu La. Nơi này mới chân chính là nơi có quyền lực cao nhất Vũ Hồn Điện.Cho dù là Giáo Hoàng cũng phải chịu chế ước này. Xét cho cùng cũng là tác dụng của thực lực. Các trưởng lão ở đây nếu liên hợp một chỗ, đủ để trong vòng một ngày hủy diệt một tòa thành thị.Đó tuyệt đối không phải là khoa trương.
Lúc này, trong Trưởng Lão Điện rất im ắng, cho dù là một gã người hầu cũng không có. Tại căn phòng thật lớn kia, một người lẳng lặng đứng trước một bức tượng thiên sứ sáu cánh cao tới mười mét, được điêu khắc bằng vàng ròng, lưng quay về phía cửa chính, ngẩng đầu nhìn lên bức tượng.
Đó là một người đàn ông có vóc dáng cao gầy, ăn mặc một bộ trường bào màu xám, tóc dài màu đen xõa ra sau lưng, chải chuốt thập phần chỉnh tề đứng tại nơi đó..Hắn làm cho người ta có một cảm giác thập phần kỳ dị , tựa hồ người kia chính là pho tượng Thiên Sứ Sáu Cánh, giữa hai người không phân biệt được ai là ai.Tựa hồ ánh sáng chung quanh chiếu vào từ cửa sổ lớn đều tập trung lại trên người hắn.Cho dù trang phục trên người hắn rất giản dị, nhưng là, hắn đứng đó cũng gây ra cho người ta một loại cảm giác muốn tế bái.
" Nếu vẫn tồn tại đi xuống, cũng là lúc nên vì Vũ hồn điện hiệu lực!"Người áo xám chậm rãi xoay người, để lộ dung mạo rất anh tuấn khoảng chừng ba mươi mấy tuối, nhìn tảng đá trong tay lấp lóe ánh sáng màu thần sắc người này có chút phức tạp.
Trong lúc Đường Tam dốc hết sức mình thuyết phục tứ tông đã từng phục vụ cho Hạo Thiên Tông gia nhập Đường môn- thế lực mà anh đang xây dựng để chống lại Vũ hồn điện để bảo vệ những thứ quan trọng đối với anh thì không hề hay biết rằng bão táp sắp.
Đường Tam vui mừng vì thành công thuyết phục hai trong bốn tông môn gia nhập Đường Môn. Ngưu Cao của Ngự chi nhất tộc nhìn ám khí của Đường Tam đưa cho, ôn tồn nói: "Thứ này của các ngươi đối với ta mặc dù có chút sức hấp dẫn, nhưng cũng không phải là cực kỳ cường hãn, dù sao bằng vào khả năng phòng ngự của chúng ta vẫn có thể tự bảo vệ chính mình. Bất quá, đối với Mẫn Chi Nhất Tộc mà nói, thứ này thật sự là hữu dụng vô cùng a!"
"Sao?" Lời nói này của Ngưu Cao như là thức tỉnh Đường Tam, Đường Tam thông minh như thế nào đây chứ, lập tức hiểu ngay được ý tứ của hắn. Mẫn Chi Nhất Tộc năng lực chủ yếu tập trung vào tốc độ, tốc độ của bọn họ tuyệt đối là không thể nghi ngờ. Nhưng đồng dạng, bởi vì nguyên nhân là đơn thuộc tính, mặc dù có tốc độ cao, nhưng mà các phương diện khác lại yếu hơn rất nhiều. Có tốc độ, có thể dùng né tránh để thay thế cho phòng ngự, nhưng khả năng công kích thì sao? Tốc độ mặc dù có quan hệ trực tiếp đối với thực lực, nhưng dù sao thì giúp cho lực công kích tăng lên cũng là có giới hạn.
Nếu như là sử dụng tốc độ của Mẫn Chi Nhất Tộc, lại kết hợp thêm lực công kích của ám khí, như vậy, không thể nghi ngờ là làm cho thực lực của bọn họ tăng lên không biết bao nhiêu mà nói. Hơn nữa, trong đám đơn chúc tứ tông tộc, tình huống của Mẫn Chi Nhất Tộc cũng là bi đát nhất. Ý tứ của Ngưu Cao tựa hồ là, thay vì kêu mình cho mượn sức của Ngự Chi Nhất Tộc, chi bằng dùng thứ này mượn sức Mẫn chi nhất tộc càng thích hợp.
Thái Thản cùng Ngưu Cao bắt đầu thả bay bản thân đem tính cách của tộc trưởng Mẫn chi nhất tộc -Bạch Hạc nói cho Đường Tam biết.
Hai ngày sau, Thái Thản cùng Ngưu Cao mời Bạch Hạc đến cùng với mười mấy người cùng tộc.
. Ngưu Cao, Thái Thản cùng nhau nghênh đón ngoài cửa, Đường Tam, Mã Hồng Tuấn, Thái Long ba người cũng đi theo phía sau bọn họ.
Cẩn thận đếm, Đường Tam phát hiện, Mẫn Chi Nhất Tộc kỳ này đến đây tổng cộng mười hai người. Dẫn đầu là một lão giả vóc người gầy cao, nhưng thân thể nhìn qua hết sức cân xứng, mái tóc dài bù xù thả ra phía sau, cả mái đầu tóc trắng như tuyết. Nếu như không phải có gương mặt hồng hào như trẻ con, còn lại nhìn qua tuổi còn lớn hơn Thái Thản lẫn Ngưu Cao. Nhưng theo Đường Tam biết thì, tuổi tác thực tế của hắn là nhỏ nhất trong đám ba người Thái Thản. Hồn lực hiện tại là khoảng tám mươi mốt, tám mươi hai cấp, chính là tộc trưởng Mẫn Chi Nhất Tộc, Bạch Hạc.
Kì thật vũ hồn truyền thừa của Mẫn Chi Nhất Tộc cũng không phải là hạc. Tốc độ phi hành của hạc cũng không nhanh lắm. Bọn họ sở dĩ toàn tâm nghiên cứu theo hướng tốc độ, nguyên nhân cũng với vũ hồn của bản thân cũng có quan hệ rất lớn. Bởi vì vũ hồn của Mẫn Chi Nhất Tộc chính là một loại chim có tốc độ phi hành nhanh nhất trong loài chim, tên là Tiêm vĩ vũ yến (một loại chim én). Chính vì có được vũ hồn như vậy, mới dẫn đến đường lối tu luyện của Mẫn Chi Nhất Tộc.
Đi theo bên cạnh Bạch Hạc là một cô gái nhìn qua tuổi so với Đường Tam, Mã Hồng Tuấn cũng không chênh lệch bao nhiêu. Cô gái có vóc người cân xứng, tướng mạo hoàn mỹ, mặc dù có hơi gầy một chút, nhưng nếu so với Tiểu Vũ, Chu Trúc Thanh cũng chỉ thua kém có nửa phần mà thôi. Ánh mắt nhìn qua có chút cao ngạo, kéo cánh tay Bạch Hạc, đôi mắt đẹp nhìn ngó xung quanh, tựa hồ như đối với mọi thứ xung quanh đều có hứng thú lắm.
Mã Hồng Tuấn vừa nhìn thấy cô gái này, ánh mắt lập tức nhìn thẳng. Đối với mỹ nữ, trước giờ hắn luôn luôn không có khả năng miễn dịch. Âm thầm nuốt một ngụm nước bọt. Ánh mắt không chớp nhìn chăm chú vào nàng ta, phảng phất như muốn đem nàng ta mà nuốt chửng.
Cô gái rất nhanh cảm nhận được ánh mắt của Mã Hồng Tuấn, trừng mắt nhìn hắn liếc một cái. Xoay đầu đi, đôi mắt đẹp bất chợt rơi lên người Đường Tam. Bất quá, cái làm nàng chú ý cũng không phải là tướng mạo anh tuấn của Đường Tam, mà là vật Đường Tam đang ôm trong tay, Tiểu Vũ. Bộ lông Tiểu Vũ màu bạc tỏa sáng, chân lông phần lớn lại càng biến thành màu vàng kim, nhưng lại có bộ dáng mủm mỉm, xinh xắn, nhìn qua cực kì đáng yêu, ít nhất đối với đám nữ nhân trẻ tuổi là có sức thu hút mãnh liệt.
Ngưu Cao nhìn thoáng qua cô gái bên cạnh Bạch Hạc: "Hương Hương cũng đến à. Đi thôi, chúng ta vào trong nói chuyện đi."
Ngưu Cao ôm bình rượu cười to: "Bạch Hạc, mau tới cùng ta uống ba ly rượu nào!"
" Lão tê giác, mấy năm qua mà ngươi vẫn chưa tiến bộ chút nào chỉ biết uống rượu thôi!" Bạch Hạc gõ bình rượu nói tiếp: " Cũng không biết đem trà ngon ra đãi ta."
Thủ hạ Bạch Hạc dẫn theo tự nhiên có người của Ngự Chi Nhất Tộc an bài, hắn dẫn theo cô gái xinh đẹp nọ, trong lòng nghi hoặc đi theo Thái Thản và Ngưu Cao đi vào đại sảnh phòng khách.
" Lão hà tiện, ưa kĩ lưỡng!" Ngưu Cao cười mắng: " Ta nói này, tộc của ngươi nghèo kiếp xác vậy mà ngươi vẫn có tâm tư làm người thanh cao. Bộ quần áo này của ngươi, ta nhớ lúc trước nó làm bằng lông thiên nga sao hiện tại làm bằng vải thô vậy."
Bạch Hạc bị Ngưu Cao không lựa lời mà nói có chút không vui: " Lão tê giác, ông tích tí đức đi!"
Ngưu Cao nghe vậy, không khỏi kinh bỉ: " Chết sỉ diện, tiền ngươi mượn ta tới chừng nào trả đây?"
Bạch Hạc nghe đến nợ, trà trong miệng lập tức phun ra, sắc mặt khó xử nói: " Là thế này, mẫn chi nhất tộc hiện giờ không được khá khẩm lắm, ngươi cho chúng ta chút thời gian. Ngoài ra, ta hôm nay...ta cần... ông viện trợ."
Ngưu Cao nghe vậy, cười to một tràn sau biến sắc: " Nói thẳng cho ngươi, ta một đồng cũng không có để cho mượn."
Bạch Hạc ngồi dậy, thu hồi vẻ đáng thương trên mặt: "Ông nghĩ ta muốn mượn tiền lắm sao!?"
Thái Thản vội mở miệng hòa giải không khí, "Lão Bạch Hạc, ta giới thiệu với ngươi một người." – Đến phiên Đường Tam xuất trận.
Bạch Hạc có chút mờ mịt nhìn hướng Thái Thản, Thái Thản chỉ chỉ bên người đích Đường Tam, nói: "Tiểu huynh đệ này của ta là một nhất đại kỳ tài mới được phát hiện trong giới chú tạo sư. Hắn chế tạo một ít vũ khí, ta xem xem, cảm giác được rất thích hợp các ngươi Mẫn Chi Nhất Tộc, nên ta mang hắn theo đến đây, đưa cho ngươi xem xem. Tiểu Tam."
Đường Tam vuốt vuốt bộ lông Tiểu Vũ, lúc này đã ngủ, đem nàng thu vào trong túi Như Ý Bách Bảo. Lúc này mới lần nữa lấy ra vật đã lập cho hắn không ít công lao hãn mã: Chư Cát Thần Nỏ. Đi tới trước mặt Bạch Hạc hai tay dâng lên.
Bạch Hạc nhất thời mang theo vài tia nghi vấn cầm lấy, cô gái bên cạnh hắn nhất thời cũng tò mò, ánh mắt nhìn vào cái hộp đen không gì nổi bật kia.
Đường Tam không đợi bọn họ hỏi tới, chủ động nói: "Vật ấy gọi là Chư Cát Thần Nỏ, bên trong ẩn giấu bốn mươi tám mũi nỏ tiễn, mỗi cây nỏ tiễn bên trong, toàn thân đều do tinh thiết chế tạo thành. Mỗi một lần lên dây nỏ, có thể trong nháy mắt phóng xuất ra mươi sáu mũi nỏ tiễn, uy lực vô cùng mạnh mẽ. Có khả năng phá được hồn kỹ phòng ngự của hồn sư dưới bốn mươi cấp. Hơn nữa, nỏ tiễn đều có chứa kịch độc. Nếu như là đối thủ không có chú ý đề phòng, dùng để đánh lén, thậm chí là năm, sáu mươi cấp hồn sư cũng chưa chắc thoát được. Nếu có thể phối hợp với tốc độ của tộc nhân các vị, uy lực của nó tất nhiên có thể gia tăng lên nhiều lần."
Bạch Hạc thất kinh: "Ngươi nói thứ này có thể phá hồn kỹ phòng ngự dưới bốn mươi cấp sao? Ngươi khẳng định chứ?"
Ngồi ở vị trí chủ vị, Ngưu Cao nói: "Ngày hôm qua ta đã thử qua rồi, hắn nói một điểm cũng không có khoa trương. Nghe nói thứ Chư Cát Thần Nỏ này chỉ là thứ thông thường mà thôi, còn có loại trang bị nỏ tiễn mạnh hơn nữa. Như vậy là có ý gì?"
Đường Tam nói: "Tăng cường năng lực cho Gia Cát Thần Nỗ, bởi vì nỏ và tiễn trang bị khác nhau, uy lực cũng bất đồng. Uy lực lớn nhất có thể uy hϊếp đến phòng ngự toàn lực của một gã hồn sư sáu mươi cấp. Uy lực bình thường nhất, muốn so sánh với khi chưa nâng cấp thì mạnh hơn một cấp bậc, đủ để khiến cho bốn mươi lăm cấp hồn sư phải ân hận, chia ra làm 12 loại nỏ tiễn phân biệt là : Xuyên Cốt Tiễn, Phá Giáp Tiễn, Lôi Hoả Tiễn, Liệt Nhận Tiễn, Trấn MaT, Phách Vương Tiễn, Minh Âm tiễn, Đoạn Long Tiễn, Diệt Dục Tiễn , Long Tu Tiễn, Vẫn Diệt Tiễn cùng với Thất Sát Tiễn. Trong đó lợi hại nhất vẫn là Vẫn Diệt Tiễn và Thất Sát Tiễn.Chỉ bất quá công nghệ chế tạo cần phải cực kỳ tỉ mỉ cùng với nguyên liệu vô cùng khó kiếm, cho nên giá thành rất đắt đỏ.
Vừa nói, Đường Tam vừa cầm Gia Cát Thần Nỗ, nhanh chóng đặt tay lên trên cơ quan, " Tiền bối mời xem ". Vừa nói Đường Tam tức thì giơ tay bắn. Nương theo tiếng leng keng của cơ quan, mười sáu đạo tàn ảnh trong nháy mắt chui vào mặt đất. Bạch Hạc thậm chí còn không thấy rõ chúng được phóng ra như thế nào. Mặt đất rắn như hoa cương đã có hơn 16 lỗ nhỏ.
Bạch Hạc không nhịn được hỏi: " Thứ này phạm vi sát thương là bao nhiêu? "
Đường Tam nói: " Đảm bảo trong vòng 50 thước giữ được lực sát thương lớn nhất, khoảng cách càng tăng lên thì uy lực giảm dần đi "
Thở sâu, ánh mắt Bạch Hạc không che giấu được vẻ kích động, "Hảo, thứ này ta mua. Bao nhiêu tiền? Ta muốn 200 chiếc "
Đường Tam mỉm cười: " Không đắt đâu, một trăm năm mươi kim hồn tệ một chiếc. "
Bạch Hạc suy nghĩ một chút nói: " Có thể giảm giá một chút hay không? " Mặc dù với tính cách của hắn là không muốn mặc cả trả giá, nhưng 150 kim hồn tệ đối với cả Mẫn Chi Nhất Tộc mà nói, đích thị là một con số không nhỏ.
Bạch Hạc chưa bao giờ cho phép đệ tử tộc nhân đi tới Võ Hồn Điện lĩnh lấy bổ cấp trợ giúp. Mẫn Chi Nhất Tộc được xem là một trong những tông môn nghèo khó nhất hồn sư giới.
Đường Tam suy nghĩ một chút, nói:" Nếu ngài cùng Thái Thản tiền bối là bằng hữu, ta sẽ cho ngài một cái giá ưu đãi. Một trăm hai mươi kim hồn tệ một chiếc. Không thể ít hơn. "
Bạch Hạc như thể trút đi được gánh nặng nói: " Hảo! Ta mua. " Vừa nói, từ chính trên cổ tay mình, thủ trạc hồn đạo khí hơi thoáng hiện, trân trọng lấy ra một túi kim hồn tệ.
" Chỗ này là một trăm kim hồn tệ, còn lại hai mươi, chờ Phá Chi Nhất Tộc tới, ta sẽ đưa nốt. "
Đường Tam không tiếp lấy, có chút khó nói: " Tiền bối, ngài tựa hồ bị nhầm rồi. Ta nói là một trăm hai mươi kim hồn tệ một chiếc. Nếu ngài muốn mua 200 chiếc Gia Cát Thần Nỗ, như vậy giá phải là hai ngàn bốn trăm kim hồn tệ. "
" Ngươi nói cái gì? " Bạch Hạc đột ngột đứng thẳng lên. Khuôn mặt có chút đỏ lên. Vốn hắn luôn vì tông tộc nghèo khó mà thống khổ, lúc này nghe con số Đường Tam nói ra, nội tâm vốn cao ngạo nhất thời biến thành phẫn nộ. " Ngươi đùa giỡn ta chắc? " Áp lực sắc bén nhất thời từ trong cơ thể phun ra. Mặc dù phương hướng tu luyện của hắn là tốc độ, nhưng nói như thế nào cũng là một gã cường giả Hồn Đấu La cấp bậc.
Nhưng sau khi chứng kiến sự lợi hại của Chu Cát Thần Nỏ, Bạch Hạc thần sắc liên tục biến đổi, ám khí tốt như vậy làm người cao ngạo như hắn cũng không khỏi sinh ra tâm tình mơ ước.
Đường Tam định dùng Chư Cát Thần Nỏ làm mồi nhử thuyết phục Bạch Hạc gia nhập Đường Môn không ngờ ngoài ý muốn bắt gặp long sâm thủy tinh huyết của sâm vương cửu phẩm vạn năm, thứ dược liệu cần thiết để tái tạo lại thân rách nát của Diệp Bích Linh.
Đường Tam kích động nhìn thủy tinh huyết long sâm, Bích Linh, anh rốt cuộc tìm được thứ có thể cứu em rồi.
Bạch Hạc dám đem bảo vật trấn tộc này làm vật đánh cược để lấy 200 cái Chư Cát Thần Nỏ của Đường Tam vì không cho rằng ở phương diện tốc độ có người vượt qua mình nhưng hắn lại tính không biết thứ mình lấy ra nguyên nhân khiến Đường Tam liều cả mạng sống chiến thẳng trấn cá cược này.