- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Tiên Hiệp
- [Đấu La Đại Lục] Tùy Tâm Sở Dục
- Chương 57
[Đấu La Đại Lục] Tùy Tâm Sở Dục
Chương 57
Cũng may Đường Tam mở miệng nói trước hết nên vào học viện rồi nói chuyện, cho nên Triệu Vô Cực mặc dù có chút không tin rằng thanh niên tuấn tú, ưu nhã trước mặt chính là Đường Tam, nhưng Bát chu mâu sau lưng và Hạo Thiên chuỳ trong tay hắn đều không phải là giả, lập tức gật đầu mang mọi người đi vào.
Có Triệu Vô Cực dẫn đường, đương nhiên sẽ không có bất cứ gì ngăn cản nữa, Sử Lai Khắc ngũ quái đi theo lão vào trong học viện. Bởi vì Đường Tam đã thể hiện ra thực lực, hơn nữa hắn cũng đã giải thích đơn giản mấy câu nên nhóm người Đái Mộc Bạch cũng dần dần tin lời hắn.
Dù sao, hiện tại Đường Tam cũng đã đạt tới chuẩn năm hồn hoàn, với tuổi tác như vậy mà có thể đạt được mức đó cũng thực sự rất ít người.
"Tam ca, huynh nói đã từng đưa cho ta cái gì vậy?"
Trữ Vinh Vinh đi bên cạnh Đường Tam hỏi.
Đường Tam mỉm cười nói:"Còn chưa tin ta sao? Ngươi đã dùng Phi thiên thần trảo một lần phải không? Còn những ám khí khác nữa, Thất bảo lưu ly tông có trang bị không?"
Trong mắt Trữ Vinh Vinh toát lên ánh hiểu ra:"Xem ra huynh đúng thật là Tam ca rồi. Có điều sao huynh lại thay đổi nhiều như vậy? Cả Tiểu Linh cũng không kém a? Thật khiến người khác khó mà tin nổi, không ngờ lại trở ngươi trở nên anh tuấn, còn Tiểu Linh càng ngày càng xinh đẹp lung linh!"
Đái Mộc Bạch đi trước cũng không nhịn được quay đầu nhìn về phía Đường Tam, cười khổ nói:"Ngươi thực sự là tiểu Tam, ta phải ghen tị mất thôi. Thiên phú của ngươi vốn đã tốt hơn chúng ta nhiều, bây giờ lại còn đẹp trai như vậy, định không cho người ta sống nữa sao?"
Đường Tam mỉm cười nói:"Ngươi đã có Trúc Thanh, còn nghĩ đến mỹ nữ làm gì. Sao còn nói như vậy? Trúc Thanh cũng sẽ không bởi vì ngươi xấu trai hơn ta mà thay lòng đổi dạ. Ngươi còn chưa đủ sao? Chờ khi gặp các lão sư, ta sẽ giải thích hết. Ta đã nói hai lần rồi mà."
Đối với lời của Đường Tam, Bích Linh che miệng cười duyên không nói.
Chủ giáo học lâu (Tòa nhà giảng dạy chính) của Sử Lai Khắc học viện lớn gấp đôi so với trước kia, nhưng quy mô chiêu sinh vẫn không tăng, chỉ có các điều kiện tu luyện thì hoàn thiện hơn trước. Mô phỏng tu luyện đã cơ bản đầy đủ hơn, thích hợp cho các loại võ hồn của học viên tu luyện.
"Áo Tư Tạp sao còn chưa đến? Lẽ nào hắn đã quên ngày hôm nay rồi?" Đường Tam nghi hoặc hỏi.
Nghe hắn nói, khóe mắt Trữ Vinh Vinh không khỏi đỏ lên khiến cho Bích Linh lo lắng chạy theo. Lúc này, mọi người đã đi vào Giáo học lâu, Đái Mộc Bạch quay người, vỗ vỗ vào vai Đường Tam:
"Đừng hỏi nữa. Để gặp lại đại sư và các sư phụ đã rồi nói. Năm năm rồi chúng ta không gặp họ, quả là nhớ.
Phất Lan Đức khoan thai ngồi trên ghế bành trong phòng làm việc. Vài năm gần đây, sinh hoạt của lão có thể nói là rất thỏai mái. Mặc dù bản thân là viện trưởng nhưng nhiều công việc trong học viện đã không cần đến lão tự xử lý nữa. Các sự vụ của học viện thì có Liễu Nhị Long chủ trì, giáo dục học viên thì có Đại sư là nhà lý luận siêu cấp rồi."
Thân là viện trưởng, lão lại càng không cần lo lắng đến vấn đề tài chính. Toàn bộ nhu yếu phẩm của học viện đều do Thiên Đấu đế quốc chuyên môn chi trả.
Hơn nữa, được đế quốc coi trọng, lão hiện tại có địa vị cực cao trong Thiên Đấu đế quốc, là đối tượng mà vô số nhà quyền quý muốn dựa thế.
Có thể là bởi vì quan hệ tới tâm tình nên vài năm gần đây, hồn lực của lão đã tiến bộ không ít, đã tới cấp 83, chính thức trở thành Hồn Đấu La, ngay cả Triệu Vô Cực cũng vừa mới đột phá cấp 80. Trong học viện, ngoại trừ Độc Đấu La như thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi, coi như là có hai Hồn Đấu La. Liễu Nhị Long hiện tại cũng đã tới cấp 79, chỉ còn cách cấp 80 phải đột phá một chút.
Vị viện trưởng đại nhân này đang suy nghĩ xem có nên uống trà do triều đình mới đưa tới không thì cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa.
"Cửa không khóa, vào đi."
Phất Lan Đức lười biếng nói.
Đến phòng làm việc của lão cũng chỉ có vài người, đều là những bạn bè quen thuộc, đương nhiên là rất tùy ý.
Cửa mở, bóng dáng quen thuộc của Triệu Vô Cực đi đến.
"Lão đại, lão đang làm gì thế?" Triệu Vô Cực cười hì hì hỏi Phất Lan Đức.
Phất Lan Đức liếc mắt nhìn lão, cười hắc hắc, nói: "Ngươi tới vừa lúc, ta đang chuẩn bị uống trà. Ngươi tới rồi thì pha đi, đừng bắt ta làm."
Triệu Vô Cực trợn mắt, ngẩn người nhìn Phất Lan Đức: "Viện trưởng đại nhân của ta, sao ngươi càng ngày càng lười biếng thế?"
Phất Lan Đức lập tức thể hiện dáng vẻ chính khí, nghiêm nghị: "Thân là viện trưởng Sử Lai Khắc học viện, nhiệm vụ của ta là phải lo toàn cho toàn cục, việc vặt đương nhiên là không cần ta phải tự mình đi làm. Để Sử Lai Khắc học viện có thể bồi dưỡng ra ngày càng nhiều nhân tài ưu tú, mỗi ngày ta đều phải vắt hết óc suy nghĩ phương hướng phát triển trong thời gian tới."
Triệu Vô Cực cười ha ha: "Được rồi, ngươi không chỉ càng ngày càng lười biếng mà càng ngày càng bỉ ổi. Các tiểu tử, thấy bộ dạng của viện trưởng đại nhân của các ngươi hiện tại thế nào rồi chứ. Vào cả đi."
Phất Lan Đức hơi sửng sốt. Ở trong phòng làm việc của mình, lão đương nhiên không cần phải để tâm phòng bị, nghe Triệu Vô Cực nói vậy, hồn lực mới dao động cảm thụ các khí tức bên ngoài.
Cửa mở, nhóm sáu người từ bên ngoài đi vào. Thấy bọn họ, vị viện trưởng lười biếng mà bỉ ổi của chúng ta nhất thời trợn tròn mắt. "Ngươi, các ngươi..."
Phất Lan Đức kích động đứng bật dậy khỏi ghế, ánh mắt đảo trên mặt năm người, Sử Lai Khắc bát quái, là niềm kiêu hãnh vĩnh viễn trong lòng lão, cũng là niềm kiêu hãnh của Sử Lai Khắc học viện. Bọn nhỏ này xuất hiện trước mắt, cảm xúc dâng trào khiến lão không thể kiềm chế nổi bản thân.
Mã Hồng Tuấn tiến lên rất nhanh, ra sức ôm chặt lấy lão sư: "Lão sư, con nhớ người quá."
Đái Mộc Bạch cười nói: "Phất Lan Đức viện trưởng, người đã quên hẹn ước năm năm của chúng ta hay sao? Hôm nay đúng là ngày đó."
Phất Lan Đức ra sức ôm mập mập, lại đưa mắt nhìn mọi người.
Khi ánh mắt lão rơi vào Đường Tam thì không khỏi sửng sốt. Lão đương nhiên nhận ra được những người khác, nhưng còn người thanh niên mặc áo trắng, tướng mạo anh tuấn, khí chất ưu nhã cùng thiếu nữ mỹ đến tận cùng này thì, không khỏi chần chừ, nói: "Hai ngươi là..."
Đường Tam cười khổ nói: "Phất Lan Đức viện trưởng, con là tiểu Tam , còn đây là Tiểu Linh!"
Phất Lan Đức không thể tin được dụi dụi hai mắt của mình: "Ngươi là tiểu Tam? Trời ạ, thảo nào lần trước Đại sư đã nói với ta rằng sau khi Lam Ngân Thảo thức tỉnh lần thứ hai đã cải biến dung mạo của ngươi rất nhiều. Xem ra đó là sự thật. Ta phải ghen tị với ngươi mất. Tiểu tử này vốn đã có thiên phú rất rốt rồi, không ngờ còn thay đổi cả bề ngoài, thực sự là không tin nổi."
" Thế Tiểu Linh thay đổi nhiều vậy là do đâu?" Phất Lan Đức tò mò hỏi.
Bích Linh thành thật kể lại chuyện bản thân tìm thấy Hàn Tủy vạn năm như thế nào, sau đó ở trong đó ngủ mê man suốt ba năm sau đó tỉnh dậy thì phát hiện được một khối Cực Băng Tinh Thần, chờ hấp thu xong thì biến thành dáng vẻ này.
" Hồn...Hồn Thánh!" Phất Đức Lan và mọi người đều bị doạ khi nghe nàng nói bản thân đạt tới cấp 75, nhìn 7 cái hồn hoàn thì bọn họ mới xác định đây không phải là câu nói đùa mà là sự thật, không nuốt nước bọt thầm than: Đây mới là quái vật thật sự!
Bích Linh sớm đoán được biểu cảm của mọi người nhưng vẫn tránh không khỏi lúng túng, đang lúc nàng lo lắng nên nói gì thì Đại sư và Liễu Nhị Long liền đến.
"Sư phụ." Tâm tình Bích Linh trở nên kích động hẳn lên, chạy tới trước mặt hắn cúi chào.
Mà Đường Tam cũng kích động không kém, không thể nào giữ được phong thái ưu nhã, quay người về phía Đại sư, gập người cúi chào.
Đại sư đỡ lấy vai Đường Tam, không để cho hắn cúi xuống vái, khuôn mặt cứng ngắc nở một nụ cười, không thể giấu nổi kích động trong mắt nhìn hai người: "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi. Xem chừng thực lực của các ngươi lại được nâng cao rồi."
Trữ Vinh Vinh dịu dàng nói: "Viện trưởng đại nhân, trà của ngài ở đâu? Để con pha trà cho các thầy."
Phất Lan Đức cũng không khách khí, cười ha ha, nói: "Tốt lắm, nghe nói Vinh Vinh đã được xác định là người thừa kế vị trí Tông chủ. Có thể khiến Tông chủ tương lai của Thất Bảo Lưu Ly tông pha trà cho chúng ta, ta đúng là rất vinh dự."
Chu Trúc Thanh ở bên cạnh không nhịn nổi nở một nụ cười:"Để con và Vinh Vinh cùng pha trà."
Đái Mộc Bạch nói: "À, đúng rồi, Trúc Thanh hiện giờ chính là Thái phi tử của Tinh La đế quốc."
Chu Trúc Thanh trừng mắt nói: "Ta gả cho ngươi sao?"
Đái Mộc Bạch cười ha hả nói: "Điều đó không sớm thì muộn thôi."
Phất Lan Đức đưa trà cho Trữ Vinh Vinh, nhìn Đái Mộc Bạch hỏi: "Mộc Bạch, ngươi được lập làm Thái tử à?"
Ở đây đều là những người thân cận nhất, sau năm năm, Mộc Bạch cũng đã hoàn toàn trưởng thành, cũng không che giấu gì cả, mỉm cười nói: "Nếu không có viện trưởng, Đại sư và các thầy dạy dỗ con những năm trước thì con đã không được như ngày hôm nay."
Tất cả mọi người đều biết, Đái Mộc Bạch cũng không phải nói lời khách sáo, tất cả những gì hắn nói đều xuất phát từ tận đáy lòng.
Bởi vì cùng ở một nơi với Sử Lai Khắc bát quái, học tập tại Sử Lai Khắc học viện, giúp cho hắn một lần nữa lấy lại sự tự tin. Sau khi đoạt giải tại Toàn đại lục cao cấp hồn sư học viện tinh anh đại tái, năm năm qua, ngoại trừ việc khắc khổ tu luyện, hắn còn chăm lo việc nước, chiếm được sự ủng hộ của gia tộc.
Vị huynh trưởng không được lòng người của gã đã ngày càng không thể chống lại nổi hắn.
Đường Tam, Bích Linh, Trữ Vinh Vinh và Mã Hồng Tuấn nghe hắn nói xong càng thêm cảm động. Thân là Thái tử, địa vị của Đái Mộc Bạch tại Tinh La đế quốc trọng yếu ra sao vậy mà vẫn mạo hiểm tới đây họp mặt. Trước tiên chưa nói tới uy hϊếp của Võ Hồn Điện, chỉ riêng việc là người thừa kế ngôi vị hoàng đế của một trong hai đại đế quốc của đại lục, nếu Thiên Đấu đế quốc biết hắn đang ở trong nước mình, có những hành động gì cũng là chuyện rất bình thường.
Tinh La đế quốc có thể nói cực kỳ nghiêm khắc trong việc rèn luyện đối với người thừa kế trong tương lai, trước khi kế thừa ngôi vị hoàng đế tuyệt đối không phái bất cứ ai đi bảo hộ. Chỉ có không ngừng rèn luyện, trải qua đau khổ mới trưởng thành được. Khôn sống, dại chết.
Bởi vậy mà trước kia Tinh La đế quốc mới có thể chiếm được một phần ba diện tích đại lục, ngang với địa vị của Thiên Đấu đế quốc hiện tại. Thậm chí ngay cả thực lực của các phong hầu trong nước cũng bắt đầu dần dần bị chèn ép.
Nếu như không phải có Võ Hồn Điện can thiệp, nói không chừng hiện tại Tinh La đế quốc đã trở thành đại đế quốc thống nhất toàn đại lục.
Trữ Vinh Vinh, Bích Linh và Chu Trúc Thanh đi pha trà cho mọi người, Phất Lan Đức vội vàng bắt mọi người ngồi xuống nói chuyện .
Bích Linh bưng trà trở lại, cùng với mọi người nghe Đường Tam kể lại, trong lòng mỗi người đều có cảm giác kinh tâm động phách.
Bích Linh không ngờ sau khi mình rời đi,. Đường Hạo lại mang Đường Tam đến Lục sát chi đô, thân thế của mẫu thân Đường Tam trải nghiệm khi quay về tông môn, chỉ trong 3 năm ngắn ngủi, Đường Tam đã trải qua rất nhiều chuyện.
Bích Linh cúi đầu nắm lấy tay Đường Tam, khóe mắt đỏ lên không khỏi tự trách bản thân không cùng hắn. Đường Tam đương nhiên nhận ra suy nghĩ này của bản thân, mỉm cười dịu dàng xoa đầu an ủi nàng rồi nói tiếp: "Tạm thời được sự đồng ý của tông môn. Tông chủ đại bá yêu cầu con trở thành Hồn Đấu La thì trở về tông môn, truyền thụ năng lực chân chính của Hạo Thiên Tông cho con. Hồn kỹ chủ yếu của con hiện tại là Lam Ngân Thảo, thực sự không thích hợp tu luyện một số kỹ năng của tông môn."
Trữ Vinh Vinh vốn đã có đau khổ của bản thân nhưng so với Đường Tam thì vẫn còn hơn là cả nhà trọn vẹn.
Vẫn còn được phụ thân và mọi người thương yêu. Nhưng Đường Tam lại phải kế thừa trách nhiệm từ các bậc cha chú, không có mẹ, cha lại tự hại thân mình. Đây là loại khổ sở như thế nào!
Sau thời gian yên lặng ngắn ngủi, Đại sư thở dài một tiếng, nói: "Quá khứ thì cứ để là quá khứ đi. Tất cả hãy nhìn về phía trước. Nếu như ta đoán không sai, mấy trưởng lão Hạo Thiên Tông đưa ra ba yêu cầu kỳ thực cũng là một khảo nghiệm đối với ngươi. Thiên phú của ngươi hẳn đã chinh phục bọn họ. Ba điều kiện này phân biệt là khảo nghiệm ba loại năng lực của ngươi. Ba mươi tuổi tuy luyện tới cấp 80, đây là khảo nghiệm nghị lực của ngươi. Gϊếŧ chết một gã Phong Hào Đấu La của Võ Hồn điện và thu được một hồn hoàn mười vạn năm, chính là khảo nghiệm dũng khí và trí tuệ của ngươi. Xem ra, bọn họ đúng là lựa chọn người thừa kế tương lai Hạo Thiên Tông rồi. Nếu ta đoán không lầm, chỉ cần ngươi hoàn thành ba điều kiện này của bọn họ, chính là lúc Hạo Thiên Tông một lần nữa khôi phục."
Đường Tam là đệ tử của Đại sư, Đại sư có thể nghĩ đến, hắn đương nhiên cũng nghĩ được. Thẳng thắn mà nói, cho đến giờ hắn vẫn không hề mơ ước vị trí Tông chủ Hạo Thiên Tông. Đi tới thế giới này, mộng tưởng lớn nhất của hắn chính là dùng sở học bản thân xây dựng lại Đường môn.
Đệ nhất hồn sư tông môn trên đại lục Hạo Thiên Tông thực sự không thích hợp đối với hắn. Thế nhưng trách nhiệm mà phụ thân lưu lại, hắn cũng không thể từ chối chuyện của Hạo Thiên Tông.
Phất Lan Đức cười ha hả, nói: "Không nói những chuyện này nữa. Dù sao vẫn còn có mười năm nữa cơ mà. Người khác không có khả năng hoàn thành chuyện này nhưng đối với Tiểu Tam thì chẳng phải chuyện gì khó khăn cả. Nói đi, thực lực của mấy tiểu quái vật các ngươi thế nào rồi? Còn cả Tiểu Áo nữa? Sao lại không tới?"
Tâm tình Trữ Vinh Vinh hiện giờ đã khôi phục rất nhiều so với lúc vừa gặp mặt, kể lại một cách đơn giản chuyện của mình và Áo Tư Tạp, khóe mắt không khỏi đỏ lên lần thứ hai, nhưng lần này vẫn không hề khóc.
Triệu Vô Cực nhịn không nổi, nói: "Trước đây thực sự không thể nhìn nổi là Tiểu Áo lại cương quyết như vậy. Không hề nói gì đã đi luôn, cũng không biết bây giờ hắn đang ở đâu nữa."
Trữ Vinh Vinh vinh cúi đầu nói: "Con chính là lo lắng cho an toàn của hắn, dù sao hắn cũng chỉ là thực vật hệ hồn sư. Mặc dù có ám khí của Tam ca giúp đỡ nhưng nếu thực sự gặp phải đại nguy hiểm, chỉ sợ cũng..."
Liễu Nhị Long ôm lấy vai Trữ Vinh Vinh, để nàng tựa đầu vào lòng mình, nói: "Nha đầu ngốc, giờ ngươi có nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng. Đã năm năm rồi, nếu như xuất hiện nguy hiểm thì cũng đã sớm xuất hiện rồi. Ngươi quyết định chờ hắn, như vậy phải tin tưởng hắn. Mười năm đã qua được một nửa, chỉ năm năm nữa sẽ có kết quả. Có thể không đến năm năm, hắn sẽ gặp lại ngươi."
Trữ Vinh Vinh yên lặng gật đầu nhưng vẻ mặt vẫn không cách nào giãn ra được.
Phất Lan Đức vỗ nhẹ vào Mã Hồng Tuấn mập mạp bên cạnh:"Mập mạp, ngươi rèn luyện năm năm, hồn lực đã tới cấp nào rồi? Đừng nói với ta rằng ngươi không hề có chút tiến bộ nào nhé."
Mã Hồng Tuấn tủi thân nói: "Vốn con có tiến bộ không nhỏ, nhưng so với bọn biếи ŧɦái này thì chẳng tính là gì. Lão sư, hiện giờ con là hồn lực cấp 57, coi như không tệ nhỉ."
Phất Lan Đức sửng sốt một chút, trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên mừng rỡ. Phải biết rằng, Mã Hồng Tuấn chỉ mới 20 tuổi. Tuổi trẻ như vậy mà đã đạt tới năm mươi bảy cấp, lại thêm bản thân hắn có cực phẩm võ hồn Hỏa Phượng Hoàng, hơn nữa còn thu được một khối hồn cốt Hỏa Diễm hữu tí (cánh tay phải). Trong những thanh niên cùng lứa, tuyệt đối là một trong những người xuất sắc nhất.
"Các ngươi thì sao?" Phất Lan Đức nhìn về phía mấy người còn lại.
Đái Mộc Bạch nói: "Con vừa mới tiến vào cấp 64. Trúc Thanh vừa mới qua cấp 60, có được hồn hoàn thứ 6. Như con thấy, không chênh lệch lắm so với tu vi của Vinh Vinh. Về phần Tiểu Tam, hình như cũng gần cấp 60 rồi."
Đường Tam gật đầu: "Đúng vậy, hiện tại con là đỉnh của cấp năm mươi chín".
Bích Linh cười hì hì nói: "Bởi có sư phụ và dị Long Nhị nên con nói lại lần nữa, hiện giờ con là đã là một gã hồn thánh cấp 75 rồi!"
Mặc dù đã biết nhưng nghe nàng nói, mọi người đều cảm thấy đả kích sâu sắc. Đại sư giật mình không biết nên nói thế nào, còn Nhị Long thì phát ngốc: Đùa cái gì? Chưa đầy 20 mà đã là gã hồn Thánh!
Phất Lan Đức, Đại sư, Liễu Nhị Long, Triệu Vô Cực, những cao tầng của Sử Lai Khắc học viện đưa mắt nhìn nhau.
"Biếи ŧɦái, quái vật." Gần như bốn người cùng nói giống hệt nhau.
Phải biết rằng những đứa nhỏ trước mắt mới chỉ 20 tuổi thôi. Trước đây ba người "Hoàng Kim Nhất Đại" của Võ Hồn điện khi hai mươi tuổi cũng mới chỉ đạt hồn lực cấp năm mươi mà thôi.
Nhưng những tiểu quái vật trước mặt này đều đã gần như toàn bộ đạt tới cấp sáu mươi, trong Bích Linh nhảy thẳng tới cấp 75. Trong hồn sư giới, có thể nói là xưa nay chưa từng có.
Thực ra, xét về thiên phú, Sử Lai Khắc bát quái mặc dù tốt, nhưng cũng không hơn kém hoàng kim Nhất Đại (Hoàng kim một đời) của Võ Hồn điện là mấy. Sở dĩ bọn họ có được thành tựu ngày hôm nay cũng phụ thuộc rất lớn đến tiên phẩm dược thảo do Đường Tam cung cấp lúc trước.
Những tiên phẩm dược thảo này không chỉ nâng cao thực lực của bọn họ trên diện rộng mà càng quan trọng hơn chính là tạo cho họ cơ sở kiên cố, ngấm ngầm cải biến thể chất bọn họ.
Những tiên phẩm dược thảo này đều được Đường Tam tuyển chọn kỹ lưỡng để được loại thích hợp nhất cho mỗi người sử dụng.
Duy nhất chỉ có Tiểu Vũ không ăn tiên phẩm dược thảo, bản thân là hồn thú mười vạn năm biến hóa, tốc độ tu luyện đương nhiên nhanh hơn các hồn sư phổ thông rất nhiều.
Mà Bích Linh là do đạt được kỳ ngộ cũng như ưu ái do huyết mạch gia tộc.
Chính những điều này vừa khéo kết hợp mới tạo thành những tiểu quái vật trước mặt này.
Phất Lan Đức trừng mắt nhìn Mã Hồng Tuấn: "Ngươi xem người ta kìa, đều khoảng cấp 60 cả, hơn ngươi xa. Mấy năm nay chắc chắn ngươi không làm gì nghiêm chỉnh cả. Hay là cả ngày chỉ theo hoa tìm liễu? Làm hỏng cả võ hồn tốt như vậy của ngươi."
Mã Hồng Tuấn vẻ mặt oan uổng, nói: ""Lão sư, cũng không phải con không nỗ lực mà là bọn người kia quá biếи ŧɦái chứ!"
Đại sư cười nói: "Được rồi, Phất Lan Đức. Ngươi cũng đừng giả bộ nữa, kỳ thực trong lòng ngươi cũng đã cực kỳ khủng khϊếp rồi. Hồn lực của mập mạp mặc dù hơi thấp một chút, nhưng thế mạnh của Tà Hỏa Phượng Hoàng của hắn quyết không dưới bọn Tiểu Tam. Ngươi không định tranh thủ khoe mẽ đó chứ."
" Tam ca, chừng nào chúng ta đi tìm Tiểu Vũ?" Vấn đề Bích Linh hỏi, Liễu Long Nhị cũng rất quan tâm.
"Chờ rời khỏi, ta và muội liền đến rừng Tinh Đấu tìm Tiểu Vũ. Chờ muội ấy đạt cấp 60, ba người chúng ta liền rời khỏi rừng Tinh Đấu." Đường Tam xoa đầu nàng nói.
Bởi vì Tiểu Vũ là con nuôi của Liễu Nhị Long cho nên không khỏi vì Tiểu Vũ lo lắng bởi vì hồn thú mà bị kỳ thị, nhưng nghe Đường Tam và Bích Linh thật lòng coi Tiểu Vũ là người thân cũng an tâm rất nhiều.
Phất Lan Đức con ngươi liên hồi chuyển động, cười nói: "Các ngươi là hình tượng của Sử Lai Khắc học viện, lần này trở về cũng không thể nào vô ích được. Vì học viện xuất ra điểm lực đi. Thế nào?"
Sử Lai Khắc lục quái nhìn nhau cười, biết vị viện trưởng đại nhân này muốn kiếm chút giá trị từ bọn họ. Nhưng là chỉ có như vậy mới là Phất Lan Đức tính cách a! Đối với vị viện trưởng này, bọn họ chẳng những không có bất cứ gì bài xích, ngược lại là cảm thấy rất vui vẻ.
Phất Lan Đức chậm rãi mà nói," Hồn sư tuổi còn trẻ tu luyện, nếu có một người thích hợp làm thần tượng, như vậy, trong lòng sẽ có chỗ rất tốt. Trong huấn luyện thực tế, ta khẳng định không bằng Tiểu Cương, nhưng ở một vài khía cạnh khác, vẫn là có thể đảm đương được lũ nhỏ này a. Nếu như các ngươi không phản đối, ta hy vọng các ngươi có thể ở trước mặt đệ tử toàn bộ học viện, bày ra một chút thực lực của chính mình. Để cho bọn họ nhìn một chút, cùng một lứa tuổi có thể đạt tới trình độ nào."
Liễu Nhị Long tức giận nói: "Lão đại, việc này cũng có có thể sinh ra phản tác dụng. Vạn nhất các đệ tử bị kí©h thí©ɧ, cảm giác được chính mình quá kém, vì thế chán chường, làm sao bây giờ?"
Phất Lan Đức nghiêm mặt nói:"Như vậy tên đệ tử đó sẽ không đáng giá chúng ta bồi dưỡng. Tiểu Cương, ngươi thấy đề nghị của ta như thế nào?"
Đại sư mỉm cười. "Ta không ý kiến. Ngươi là viện trưởng. Ngươi quyết định đi."
Phất Lan Đức lúc này mới nhìn về phía Đái Mộc Bạch, Đường Tam bọn họ, lộ ra ánh mắt dò xét.
Đái Mộc Bạch cười nói: "Ta không thành vấn đề. Vừa lúc cũng muốn nhìn một chút tất cả mọi người tu luyện tới trình độ nào. Mới vừa rồi tại ngoài cửa lớn chúng ta bởi vì không nhận ra Tiểu Tam, cùng hắn động thủ. Nhìn qua, mọi người thực lực tăng lên cũng không ít. Đây cũng là dịp xem chính thức thực lực của mọi người như thế nào ."
Đường Tam năm người cũng đồng thời gật đầu. Tỏ vẻ đồng ý ý tứ của Đái Mộc Bạch. Sử Lai Khắc học viện có thể nói là nhà của bọn hắn. Bỏ sức vì học viện làm chút chuyện, bọn họ là tuyệt không chối từ.
Phất Lan Đức cười nói:"Tốt lắm. Nhị Long, các ngươi đi an bài đi. Các tiểu tử kia hiện tại đều có chuyện riêng phải làm. Chúng ta cũng không thể chậm trễ bọn chúng nhiều thời gian. Ta xem, cứ an bài ở ngoài sân trường là tốt rồi."
Liễu Nhị Long nhìn Phất Lan Đức liếc mắt một cái, trong mắt toát ra một tia giảo hoạt quang mang, gật gật đầu, đứng dậy đi. Khi đi ra khỏi phòng làm việc của Phất Lan Đức, nơi khóe miệng đã nhộn nhạo vẻ tươi cười.
Một lúc lâu sau, tại khu trong Sử Lai Khắc học viện đã dán lên thật một thông báo lớn. Đề tài mục là: Sử Lai Khắc Bát Quái năm người trở về, ngày mai trước mặt tất cả đệ tử đang học sẽ thể hiện thành quả tu luyện, cùng với Phất Lan Đức viện trưởng, Triệu Vô Cực phó viện trưởng liên thủ luận bàn.
Thương cảm Triệu Vô Cực cùng Phất Lan Đức, bây giờ còn đang kích động nói chuyện phiếm cùng Sử Lai Khắc ngũ quái, cũng không biết chính mình đã bị Liễu Nhị Long bán đứng.
Cả Học viện, bắt đầu từ chiều hôm qua đã bị một biển người vây bên trong, bởi tờ thông cáo của Học viện dán trên kia, đưa ra một tin tức kinh người.
Sử lai khắc Bát Quái sáu người trở về, cùng hai vị viện trưởng triển khai một hồi biểu diễn thi đấu. Tại hồn sư giới, luôn luôn lấy cường giả vi tôn. Năm đó, theo ghi chép, Sử lai khắc bát Quái sáng tạo ra một kỳ tích khó tái lập, bọn họ không những đoạt được toàn đại lục cao cấp hồn sư Học viện tinh anh đại tái quán quân, hơn nữa lúc ấy bọn họ, tuổi cũng là nhỏ nhất trong số các học viện tham gia thi đấu.
Năm năm sau,thất quái có năm người trở về, mà trong đó, đệ tử học viện chờ mong nhất, Đường Tam và Bích Linh cũng đã có mặt. Cơ hồ tất cả Sử Lai Khắc Học viện đệ tử các khóa, cũng nghe qua các sư phụ miêu tả sinh động như thật. Giảng thuật qua Đường Tam và Bích Linh lúc trước tại đại thi đấu, biểu hiện kinh khủng nhất là ở trận chiến cuối cùng, cùng vũ hồn điện Học viện chiến đội, chiến thắng đối thủ, đoạt được phần thưởng cuối cùng.
Sử lai khắc Bát Quái mỗi người đối với các đệ tử bình thường mà nói, đều là truyền kỳ bàn địa nhân vật. Bọn họ trở lại, nhưng lại,cùng hai gã viện trưởng triển khai biểu diễn thi đấu, kẻ nghe được hỏi sao lại không phấn chấn hả!
Phải biết rằng, bây giờ hai gã viện trưởng đều là ngoài tám mươi cấp, Hồn đấu la. Như vậy trận đấu tự nhiên có thể gặp lại cảnh tượng cực kỳ hoa lệ. Siêu cấp hồn kỹ bày ra, đây chính là ước mộng của bao lớp Hồn sư.
Địa phương thi đấu là ở phía sau mảng rừng rậm trung tâm toàn thành, đây chính là yêu cầu của bọn Đường Tam.
"Nhị long, thực là bị ngươi hại chết mà. Mấy tiểu tử kia, trình độ ngươi chẳng lẽ không biết?. Ta đường đường Học viện viện trưởng, như thế nào có thể dễ dàng ra tay?" Phất Lan Đức vẻ mặt bất mãn, trừng mắt nhìn Liễu Nhị Long.
Liễu Nhị Long hừ một tiếng, "Nếu không như vậy, từ nay về sau Học viện nội vụ đều nhờ ngươi tới xử lý, hôm nay biểu diễn thi đấu ta lên, như thế nào?"
"Ách, này ......" Phất Lan Đức nhất thời có chút không nói gì được.
Liễu Nhị Long tức giận, nói: "Ngươi bây giờ mỗi ngày giống như đại gia, dường như cái gì cũng không cần. Cũng nên vì Học viện xuất lực, trước mặt các đệ tử biểu diễn một chút, cũng thể hiện là ngươi cường đại, làm cho đệ tử các hảo hảo nhận thức,biết một chút Viện trưởng đại nhân của bọn họ."
Phất Lan Đức vẻ mặt đau khổ nói: "Chính là năm tiểu quái vật kia, thực lực ngươi cũng không phải không biết. Nếu bình thường, Năm sáu mươi cấp hồn sư, đánh một hồi đều không thành vấn đề. Ta coi như là có chút nắm chắc. Nhưng sáu tiểu tử kia không có như người thường, nhất là Tiểu Linh đã là cấp 75. Sáu người trong đó có năm người đều có được hồn cốt. Mỗi Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh cái vũ hồn dung hợp kỹ nhân tiện cũng đủ cho ta một phen hồ đồ.Hơn nữa, càng đừng nói còn có bốn tiểu tử khác tự do hành động. Tương lai hoàn toàn bất hảo, ta không muốn xuất chiến."
Liễu Nhị Long cười hắc hắc, nói: "Ta an bài. Không phải ngươi cùng Triệu Vô Cực hai người sao? Cũng không phải cho ngươi từng người một lên."
Phất Lan Đức sửng sốt một chút, "Ngươi an bài chẳng lẽ không phải hai chúng ta luân phiên sao?"
Liễu Nhị Long đường hoàng nói:"Đương nhiên không phải, ta an bài chính là cho các ngươi cả hai cùng tiến lên. Chẳng lẽ Đường Tam bọn chúng lợi hại mức nào ta còn không biết sao?. Nói như thế nào ngươi cũng là lão Đại, ta cuối cùng không thể cho ngươi đi dọa người khác."
Nghe xong lời này, Phất Lan Đức nhất thời buông lỏng, ha ha cười, nói: "Quả nhiên không hổ là hảo muội muội của ta. Sao, hai người, thì hai người, hảo hảo!. Cho dù năm tiểu quái vật thực lực kinh người kia, cũng không đủ làm lão phu trở mình."
Liễu Nhị Long vẻ mặt khinh bỉ, nhìn hắn, "Không biết vừa rồi là ai còn một bộ khủng hoảng, lắc đầu lè lưỡi kia. Lão Đại, ngươi khá lắm, nhưng đừng tưởng rằng có thể dùng lẽ thường để đánh giá mấy tiểu quái vật này. Ngày hôm qua ta nói cùng bọn chúng, thời điểm, bọn họ tự nhiên đáp ứng, chỉ đòi đưa ra địa phương quyết đấu mà thôi".
Phất Lan Đức lơ đểnh nói: "Mặc dù bọn chúng mấy người đều là thiên tài trong thiên tài, nhưng ngươi cũng không thể xem coi thường đại ca của người hả?!. Ta cùng vô cực dù sao đều là hồn đấu la, chênh lệch cấp bậc đến hai mươi cấp. Đây là đẳng cấp không thể vượt qua trong một hai ngày. Nếu trong tình huống bình thường, chúng ta một người cũng có thể tùy tiện ngược đãi mười mấy tên sáu mươi cấp hồn đế, càng không cần phải nói là năm. Nói hai chúng ta liên thủ cũng không đánh thắng năm người bọn chúng, vậy công sức chúng ta tu luyện, thành con số không hết sao?!."
Liễu Nhị Long cười hắc hắc, nói: "Cho nên nói, trận thi đấu biểu diễn này vốn không công bình. Bởi vậy, ta tại thông cáo có ghi thêm một câu, trong ba tuần nhang, chỉ cần năm người bọn chúng chống đỡ được công kích của hai người, thì coi như chúng thắng."
Phất Lan Đức gật gật đầu, nói:: "Như vậy cũng tốt, nói như thế nào bọn chúng cũng là chúng ta giáo dục ra. Thiên tài, nếu bại, không phải rất bi thảm sao. Có thời gian hạn chế, cuối cùng nếu hòa, đã là điều đáng mừng rồi. Được rồi, Nhị long, ngươi có...hay không cùng các đệ tử thu phí vào cửa? Đây chính là một khoản thu vào không nhỏ ha!"
Liễu Nhị Long bộ dạng xem thường, trừng mắt nhìn lão, "Lão Đại, ngươi thực thiếu tiền sao? Ta nhớ rõ đế quốc không phải vừa mới cấp một khoản tiền lớn sao? "
Phất Lan Đức cười hắc hắc, nói:"Thói quen, chỉ là thói quen thôi, hắc hắc. Quên đi, quên đi. Bây giờ tựa hồ đã không thiếu tiền nữa. Được rồi, cứ làm theo ý ngươi đi."
Liễu Nhị Long nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, nói: "Thời gian không sai biệt lắm, ngươi chuẩn bị một chút đi."
Sử Lai Khắc Học viện, rừng rậm trải qua hơn năm năm cải tạo, đã không còn hình dáng ban đầu nữa, khu vực tu luyện phía đông được mở rộng hơn nhiều lần. Tại trung tâm rừng rậm, kiến tạo một mảnh thao trường thật lớn. Chung quanh cây xanh vây quanh, thao trường như có một lớp da bằng lam ngân thảo, mọc xanh khắp nơi. Bây giờ, học viện so sánh với lúc trước, số lượng đệ tử gia tăng không ít, nhưng lại phải cùng đế quốc hoàng thất hợp tác.
Sớm xung quanh thao trường đã tập trung một lượng lớn đệ tử với đồng phục xanh biếc, kiên nhẫn chờ đợi. Cả Sử Lai Khắc Học viện ngay lúc đó có số học viên ước chừng tại hơn ngàn người tả hữu, đương nhiên, không kể số lượng hoàng thất giao cho Học viện, tùy đại sư thống huấn luyện.
Thao trường chung quanh, đã chật đầy người, chúng đệ tử này mặc dù thiên phú không thể cùng Sử lai khắc Bát Quái lúc trước so sánh, nhưng cũng là Học viện tuyển chọn kỹ lưỡng, ít nhất tư chất cũng thuộc dạng hiếm có.
Đường Tam năm người cùng đại sư đang tiến vào rừng rậm, mắt thấy muốn đến thao trường màu xanh biếc khi, đại sư bước chậm lại, hướng Đường Tam và Bích Linh nói: "Tiểu Tam, Tiểu Linh, tìm thứ gì che khuôn mặt các ngươi một chút."
Đường Tam sửng sốt một chút, "Sư phụ, vì cái gì?"
Đại sư nói: "Lúc trước các ngươi cấp cho vũ hồn điện ấn tượng lưu lại quá sâu. Các ngươi bây giờ hình dáng, tướng mạo, khí chất hoàn toàn thay đổi, đối với an toàn bản thân rất có lợi, cho nên, hay là tận lực không cần bại lộ thân phận là tốt nhất. Cứ như vậy, cho dù vũ hồn điện muốn tìm các ngươi quả không dễ dàng."
Bích Linh và Đường Tam vội lấy mặt nạ lúc trước Sử Lai Khắc đã dùng đeo lên.
Đại sư nghĩ nghĩ, hướng khác mấy người nói: "Các ngươi cũng đều mang lên đi. Bảo trì chút cảm giác thần bí cũng tốt."
Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh rõ ràng hiểu được. Đây cũng là đại sư vì bảo vệ bọn họ. Sử lai khắc Bát Quái năm đó sử dụng qua mặt nạ này, với bọn họ, đây là đồ vật kỷ niệm trọng yếu nhất. Mỗi người đều nhất nhất, lấy mặt nạ đeo lên khuôn mặt.
Khi bọn hắn đi vào sân thao trường, Liễu Nhị Long đã đứng ở trung tâm thao, đang cao giọng huấn thoại.
"....... Các phụ trách sư phụ xin quản lý các học viên cho tốt. Có thể hoan hô, nhưng không được xuất hiện tình huống hỗn lọan. Hơn nữa, càng không cho phép tự tiện tiến vào thao trường. Nếu không chấp hành, bị hồn kỹ đánh trúng, tự gánh lấy hậu quả."
Làm phó viện trưởng, Liễu Nhị Long luôn luôn lấy nghiêm khắc mà răn dạy. Đừng nói đệ tử, các sư phụ khác cũng đều sợ nàng. Dưới chỉ huy của nàng, thao trường trên dưới đều ngay hàng, thẳng lối, chia thành các khu vực, lẳng lặng chờ đợi, âm thanh nghị luận đã dần dần nhỏ đi.
Đúng lúc này. Đại sư đã dẫn sáu người họ đi vào thao trường. Sáu người họ đi cùng Đại sư, không thể nghi ngờ đã tự tuyên bố thân phận. Trong phút chốc, thao trường vừa mới yên tĩnh nhất thời biến thành hải dương sôi trào. Tiếng hoan hô tựa như núi lửa bộc phát bùng vang lên.
Đại sư cùng Liễu Nhị Long vợ chồng hai người nhìn nhau cười. Rất nhanh, Đường Tam bọn họ đã đi tới thao trường trung ương.
"Học - - huynh - - hảo - -." Không có bất luận kẻ nào tổ chức. Nhưng thao trường trên dưới, lại bộc phát ra tiếng hoan nghênh rền vang. Thanh âm cực kỳ chỉnh tề, giống như là sớm ước định trước. Mặt đất tiếng gầm cuồn cuộn vang dậy. Đây là sử lai khắc chúng Học viện đệ tử hoàn toàn tôn kính quá khứ huy hoàng của bọn Sử lai khắc Bát Quái.
Sáu người bọn họ cũng bị như vậy. Cảnh tượng lại càng hoảng sợ, năm người vội vàng có chút khom người, hướng các học đệ, học muội này hoàn lễ. Nhất thời, trận không khí kia lại trở nên cao trào.
Tiếng hoan hô vẫn duy trì liên tục đến khi Phất Lan Đức cùng Triệu Vô Cực vào trận. Phất Lan Đức thanh âm hùng hậu vang lên, "Tốt lắm, mọi người im lặng một chút." Mặc dù chỉ là hắn một người nói chuyện, nhưng dưới tại khổng lồ hồn lực tác dụng, mạnh mẽ áp xuống tất cả tiếng hoan hô của chúng đệ.
Phất Lan Đức đã thấy được sử lai khắc ngũ quái trên mặt đeo mặt nạ, hắn lập tức hiểu được dụng ý, cũng không có hỏi nhiều, đứng trước mọi người bắt đầu huấn thoại.
Đối với đệ tử các mà nói, trong lãnh đạo của học viện, bọn họ quen thuộc nhất, không thể nghi ngờ là đại sư và Liễu Nhị Long, một người trông nom, dạy học, một người lại chăm lo sự vụ trong học viện. Mà vị chánh viện này, Phất Lan Đức thực sự hiếm thấy. Lúc này, Phất Lan Đức hét lớn một tiếng, nhưng lại làm bọn hắn đầy đủ cảm giác được vị này là viện trưởng đại nhân. Phất Lan Đức hài lòng nhìn quét một vòng, thấy được trong mắt chúng đệ tử tràn ngập vẻ cuồng nhiệt. Hào quang này chính là hắn đang mong hy vọng gặp lại cái gì đó.
"Năm năm trước, Sử lai khắc Bát Quái sáng tạo kỳ tích huy hoàng, đại biểu Học viện xuất chiến. Sử lai khắc Bát Quái, mười hai đệ tử đều là cao cấp hồn sư tại Học viện. Cho chúng ta vinh quang tranh được chức Quán quân chung kết toàn đại lục cao cấp hồn sư Học viện tinh anh đại thi đấu. Năm năm sau, hôm nay, sáu người trong đội ngũ trước kia, đã trở về Học viện. Bọn họ đều đã trưởng thành, đã lớn mạnh hơn. Trận biểu diễn thi đấu hôm nay, cũng không phải cho các ngươi xem náo nhiệt, mà là muốn cho các ngươi biết, tại đồng dạng tuổi, có khả năng đạt tới cực hạn là như thế nào."
Nói tới đây, hắn dừng lại một chút, toàn trường đã là không còn tiếng động, đều lẳng lặng nghe hắn nói.
"Đối với hồn sư mà nói, thiên phú vô cùng trọng yếu, nhưng là, tin tưởng rằng các ngươi cũng biết, tại Sử Lai Khắc Bát Quái, được xưng là linh hồn của Thất Quái, Đường Tam, vũ hồn lại chỉ có một thứ nho nhỏ, Lam ngân thảo mà thôi. Nhưng chỉ bằng nương vào lam ngân thảo này, hắn đã dẫn đoàn đội lũ lũ chiến thắng cường địch. Đây là vì cái gì? Các ngươi biết sao?"
"Bởi vì hắn cố gắng, hắn phấn đấu. Hồn sư, bối cảnh, thiên phú cùng vận khí đều chiếm tầm quan trọng không nhỏ, nhưng ta muốn nói cho các ngươi biết, cố gắng mới chính là điều trọng yếu nhất. Đường Tam có thể có thành tích hôm nay, hết tất cả đều là hắn chính mình cố gắng. Kết quả, các ngươi mỗi người cũng đều có được chính bản thân mình. Vũ hồn các ngươi, ta chỉ hỏi một câu, các ngươi, vũ hồn so sánh lam ngân thảo có thể kém hơn sao?"
"Không - - có thể - -."
Phất Lan Đức vừa lòng, gật gật đầu, "Đã như vậy, Đường Tam có thể đạt tới., các ngươi đã đồng dạng có thể đạt tới. Đúng hay không?"
"Đúng - -"
Nghe Phất Lan Đức bày tỏ cõi lòng, đừng nói là đệ tử phía dưới, cả Sử Lai Khắc Lục Quái nghe xong,đều có chút cảm giác nhiệt huyết sôi trào. Mặc dù những gì Đường Tam bây giờ có được, hết thảy không chỉ là cố gắng hai chữ có thể giải thích, nhưng bọn họ đương nhiên sẽ không đi hủy đi lời nói của Phất Lan Đức.
Chuyển hướng Sử Lai Khắc Lục Quái, Phất Lan Đức lớn tiếng nói: "Tiểu quái vật các ngươi, báo xuất tuổi cùng cấp bậc đi."
Đái Mộc Bạch người thứ nhất đi ra, hắn từng bước tiến lên trước, trầm giọng quát: "Đái Mộc Bạch, hai mươi ba tuổi, vũ hồn bạch hổ, cấp 63 cường công hệ chiến hồn đế."
Hắn, mỗi một chữ nói ra cực kỳ rõ ràng, hùng hậu. Tiếng nói đủ để làm ở đây mỗi người đều rõ ràng nghe được. Hắn vốn đúng là vì Học viện tạo vị thế, đương nhiên sẽ không tiết kiệm chút ít hồn lực trong lời nói.
Chiến hồn đế ba chữ cường đại theo miệng hắn tuôn ra, thời điểm đó, toàn trường hết thảy rung động, tiếng hoan hô lại đạt tới sôi trào. Vô số người tại thời điểm đó còn cao giọng hò hét bốn chữ Tà Mâu Bạch Hổ. Đối với danh hiệu của Sử Lai Khắc Bát Quái, bọn họ sớm đã là thuộc nằm trong lòng.
Hai mươi ba tuổi, chiến hồn đế, trước mắt các đệ tử này là một tồn tại không thể tưởng tượng. Tại giờ khắc này, sớm đã thành thần tượng của bọn họ. Sử Lai Khắc Bát Quái, trong lòng bọn họ lại tăng thêm một bậc.
Người thứ hai đi tới chính là Đường Tam, hắn đứng ở bên cạnh Đái Mộc Bạch, "Đường Tam, hai mươi tuổi, vũ hồn lam ngân thảo, cấp 59 khống chế hệ chiến hồn vương."
"Thiên thủ Tu La, thiên thủ Tu La ......" Tiếng hoan hô lại bừng lên.
Phất Lan Đức sở dĩ dùng Đường Tam làm ví dụ, cũng không phải bởi vì hắn là nhân vật hạch tâm trong Sử Lai Khắc Bát Quái. Mà bởi vì hắn vũ hồn là yếu nhất, dễ dàng khiến các đệ tử hưởng ứng hơn. Hơn nữa lúc trước Đường Tam dẫn Sử Lai Khắc Bát Quái viện đạt được thành tích, hắn vô tình cũng đã trở thành thần tượng lớn nhất của chúng đệ tử.
Dáng vẻ tròn trĩnh, Mã Hồng Tuấn, Chu Trúc Thanh, mềm mại. Trữ Vinh Vinh thướt tha, trước sau tiến lên, báo ra tuổi cùng cấp bậc bọn họ.
Cuối cùng đến phiên Bích Linh mở miệng nói: " Diệp Bích Linh, mười chín tuổi, vũ hồn Cầm Lai Cửa Thiên, cấp 75 cường công hệ chiến hồn thánh."
Không có tiếng hoan hô như Đường Tam mà là tiếng hít hơi sâu của mọi người, ngay sau đó tiếng la to cực kỳ hưng phấn tựa như núi lửa phun trào ra không ngừng.
Tuổi đời không sai biệt lắm thế nhưng lại đều đã đạt tới trên dưới sáu mươi cấp, phải biết rằng đại đa số đệ tử đều bằng tuổi với bọn họ nhưng trong số mấy đệ tử này, ngoài bốn mươi cấp lại chỉ có số ít mấy người mà thôi.
Phất Lan Đức mục đích đã đạt tới, mỉm cười nói: "Kế tiếp, ta với Triệu Vô Cực phó viện trưởng cùng Sử Lai Khắc Ngũ Quái tiến hành một hồi tỷ thí. Đương nhiên, chỉ là trận biểu diễn thi đấu. Ta biết, các ngươi đều muốn nhìn một chút những thành tích huy hoàng ngày trước. Học huynh các ngươi thực lực đến tột cùng như thế nào. Kỳ thật, ta cũng thực muốn biết, năm năm qua bọn họ tiến bộ như thế nào. Trận đấu này, chỉ cần bọn họ có thể cùng ta với Triệu phó viện trưởng liên thủ kiên trì thời gian ba tuần nhang, coi như bọn họ thắng. Liễu viện trưởng, chuẩn bị đi."
Liễu Nhị Long gật gật đầu, nàng cùng đại sư đi đến bên sân thao trường. Biểu diễn thi đấu rốt cục bắt đầu rồi. Lúc này, không chỉ là đệ tử, cả Học viện các sư phụ đã hoàn toàn tập trung tinh thần. Dù sao, cho dù mấy vị sư phụ này, đại bộ phận cũng chỉ là trên dưới sáu mươi cấp thực lực mà thôi.
Đường Tam hướng Đái Mộc Bạch ra hiệu, tỏ vẻ hết thảy dựa theo kế hoạch mà làm, mặc dù bọn họ trên mặt đeo mặt nạ, không nhìn được vẻ mặt, nhưng theo ánh mắt thoải mái, đối với này trận biểu diễn thi đấu này, bọn họ cũng không có chút khẩn trương.
Triệu Vô Cực cùng Phất Lan Đức liếc nhau, Triệu Vô Cực thấp giọng nói: "Lão Đại, chúng ta nên hay không hạ thủ lưu tình?"
Phất Lan Đức tức giận, nói: "Đã quên lúc trước Đường Tam va Bích Linh vừa tới Học viện đã biến ngươi thành hình dạng nào hả?. Chú ý ra tay đúng mực là được. Ngươi tại phía dưới làm chủ công, ta tại không trung quấy nhiễu."
Triệu Vô Cực sửng sốt một chút, lập tức phản ứng đi tới, nói: "Ngươi..ngươi như thế nào lại để cho ta làm tấm bia thịt hả?. Lão Đại, ngươi có... nhân tính không hả?"
Phất Lan Đức thản nhiên, nói: "Lão tử là mẫn công hệ hồn sư, ngươi là cường công hệ, ngươi không lo làm bia thịt chẳng lẽ ta làm sao? Yên tâm đi, ta sẽ ở không trung quấy nhiễu cho ngươi đủ hồn lực duy trì.. Ngươi thẳng tay công kích là được."
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Tiên Hiệp
- [Đấu La Đại Lục] Tùy Tâm Sở Dục
- Chương 57