Chương 4: Bách niên vạn hoàn hồn

" Bởi vì có Bích Linh cho nên ta sẽ nói lại lần nữa.Tu luyện Hồn sư tại trước hai mươi tuổi là một quá trình cực trọng yếu, có thể nói, thành tích của trước hai mươi tuổi sẽ quyết định thành tựu tương lai. Ba mươi cấp, là một cái cánh cửa của hai trọngthiên băng hỏa. Trước hai mươi tuổi, có thể qua được ngưỡng cửa này, vậy, tiền đồ trong tương lai không hạn lượng. Nếu hai mươi tuổi mà không cách nào vượt qua, vậy, cũng là vĩnh viễn không thể vượt qua.Tuổi trẻ chính là ưu thế, tuổi trẻ mới cớ tiềm lực. Cho nên tuyệt đối phải nắm chắc từng giây mộtThứ nhất, thứ hai hồn hoàn của ngươi thì sư phụ còn có thể giúp ngươi, chờ tới khi ngươi phải xong hồn hoàn thứ ba, sợ rằng sư phụ đã không còn năng lực nữa, đến lúc đó ngươi cũng chỉ có thể dựa vào bản thân mình thôi. Tu luyện hồn lực là không có cách nào thủ xảo, chỉ có thể bằng minh tư vận chuyển hồn lực của mình để gia tăng. Ngươi mặc dù có ưu thế là tiên thiên mãn hồn lực, nhưng cũng càng không thể buông lỏng, nếu không, ngươi không xứng thành đệ tử của ta."



Mặc dù Đại Sư nói là sẽ giúp Bích Linh tìm hồn hoàn nhưng Hồn Thú thuộc tính tinh thần cực kỳ thưa thớt, bọn họ tìm từ sáng đến lúc sắc trời đã hoàn toàn tối vẫn chưa tìm được.

" Là Hồn thú thuộc hệ tinh thần, thế nhưng không được!" Đại sư cau mày nhìn Hồn hoàn thập năm hiện ra sau khi Hồn thú bị Bích Linh gϊếŧ chết.

Đứng một bên lau mồ hôi, Bích Linh thở dài một hơi thầm nghĩ: Tìm hồn hoàn chẳng dễ chút nào. Thật hâm mộ Tam ca tìm được hồn hoàn thích hợp liền có thể trở về a.

Đột nhiên Bích Linh cảm nhận được có thứ gì đó đang tiến về phía bọn họ , hơn mười cái quang điểm màu xanh biếc lóe sáng trong màn đêm.

"Là U minh lang." Thanh âm Đại sư có chút trầm thấp. Nhưng không có nửa phần kinh hoảng:"Tiểu Linh , ở chỗ này, không nên cử động."

Không bao lâu thì sáu con Lang hình hồn thú hiện thân đến trước mặt hai người, thân dài khoảng một thước sáu, toàn thân hiện lên màu thiết hôi, quang mang u lục đúng là mắt của bọn chúng.. Lúc này chính đang hướng La tam pháo chậm rãi tới gần.

Khí tức của La tam pháo tựa hồ làm chúng nó cảm thấy bất an, trong quá trình tới gần, bảo trì trận hình nửa vòng cung đi tới.

Đại sư hừ lạnh một tiếng: "Một đám tiểu lang mười cấp cũng dám tới quấy rầy ta. Tam pháo."

La tam pháo gầm nhẹ một tiếng, tiếng hấp khí vang lên tựa như cơn lốc gào thét, cái bụng vốn mập mạp của nó, với tốc độ kinh người phóng ra, nhìn qua tựa như là một quả cầu từ từ phóng đại.

Đại sư vung tay lên, màu vàng quang hoàn trên người bay ra một cái, hợp tại trên người La tam pháo, hét lớn một tiếng nghiêm túc: "Phóng thí như đả lôi, oanh thiên liệt địa La tam pháo."

Cặp mắt màu lam của La tam pháo chợt sáng lên, màu vàng quang mang quấn trên người phảng phất biến thành một cái màn ánh sáng, thân thể chợt bắn lên, bắn lên kinh người tới năm thước độ cao, thân hình tại không trung xoay nhanh, chỉ nghe thấy một tiếng sấm nổ vang trong nháy mắt bộc phát.

Không biết từ lúc nào, trong tay Đại sư đã có hơn hai cái khăn che mặt, trước tiên cho Diệp Bích Linh một cái, cái kia che trên mặt mình.

Bích Linh đeo khăn bịt mặt vào, con mắt như trước không rời nhìn La tam pháo hành động. Nương theo một tiếng oanh minh đó, chỉ thấy một màn hào quang chợt phóng thích, như lôi đình vạn quân, mang toàn bộ sáu con mười năm U minh lang bao trùm vào bên trong.

Thân thể sáu con U minh lang dưới sự công kích của La tam pháo giống như những bao tải bị ném đi, trực tiếp bị ném ra xa hơn mười thước, phần eo của hai con U minh lang bị đập vào thân cây, một trận rêи ɾỉ vang lên, nhưng thế nào cũng không đứng dậy được.

Những con U minh lang khác quay cuồng một trận trên mặt đất, Đường Tam bằng vào Tử Cực Ma Đồng rõ ràng thấy miệng, mũi U minh lang này đều có máu tươi chảy ra, có thể thấy được chấn động trước đó mạnh mẽ cỡ nào. Nương theo một trận tiếng ô ô, ngoại trừ hai con U minh lang ngã trên mặt đất không cách nào đứng dậy, những con khác chạy nhanh như bay.

Lúc này Đại sư vẫn như trước không quên dạy Bích Linh: "Lang và cẩu có kết cấu thân thể rất giống nhau, được xưng là đồng đầu thiết cốt đậu hũ yêu, eo của chúng là phần yếu nhất trong toàn thân". Vừa nói, Đại sư đi nhanh tới, trên tay không biết từ lúc nào đã thêm một thanh đoản đao, lướt qua trên cổ hai con U minh lang không thể động đậy, lại rắc một ít phấn hùng hoàng trên người chúng để che mùi máu tươi.

"Nhìn, hồn hoàn sẽ xuất hiện." Dưới sự nhắc nhở của Đại sư, Bích Linh chú ý tới, sau khi hai con U minh lang chết đi, trên người chúng dần mọc lên một tầng bạch quang nhàn nhạt, bạch quang tại không trung uốn lượn mờ ảo, tựa hồ tùy thời có thể phiêu tán đi.

"Đây là hồn hoàn, chúng nó là do ta gϊếŧ chết, nếu hồn lực của ta vừa vặn điều kiện tiến giai, bây giờ có thể hấp thu hồn hoàn của chúng đạt tới mục đích tiến giai. Cách làm cụ thể, chính là dụng hồn lực của mình tới lôi kéo hồn hoàn tới trên người mình, sau đó lập tức minh tư, hấp thu năng lượng của hồn hoàn."

Tử quang nhàn nhạt từ trong tay Đại sư bay lên, hướng hồn hoàn của một con U minh lang sinh ra vẫy tay, hồn hoàn đó bay tới, vây quanh người Đại sư, nhưng cũng không thể rót vào.

"Hồn lực của ta bây giờ không đủ để tiến giai, cho nên, hồn hoàn không cách nào bị ta hấp thu. Trong một canh giờ nó sẽ tự tán đi. Tiểu Linh, lấy hai cây Bạch la bặc cho ta."

" Vâng!" Bích Linh sờ vào bên hông, từ trong Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ mà Đường Tam cho cô mượn lấy ra hai cây Bạch la bặc đưa cho Đại sư.

Đại sư tiện tay hướng La tam pháo, theo một trận tiếng la la hưng phấn, nó nhanh chóng ăn hai cây Bạch la bặc.

"Đặc tính của biến dị vũ hồn đã không phải lý luận vũ hồn bình thường có khả năng giải thích. Tam pháo có thể bằng vào ăn thực vật để giảm bớt tiêu hao hồn lực của ta. Hơn nữa, nó chỉ có lực để công kích ba lần, mỗi một lần dùng công kích đều phải bổ sung ngay lập tức."

Bích Linh muốn hỏi vài vấn đề với Đại Sư nhưng nhờ vào đặc tính của Linh Mâu thì cô phát hiện có nguy hiểm vô cùng mãnh liệt, Đại Sư nhìn ra ánh mắt cô ánh mắt cô chuyển thành màu vàng, trên mặt không chút che giấu sự e ngại liền hỏi: " Tiểu Linh, có chuyện gì?"

" Sư phụ, có thứ gì đó rất nguy hiểm đang tiến về phía này. Là một con rắn màu đỏ, kích cỡ rất lớn giống như Mạn đà la hoa!"

" Cái gì? Mạn đà la xà, hồn thú ngàn năm." Đại Sư không ngờ lại đυ.ng phải hồn thú mạnh như vậy, vội nói với Bích Linh: " Ta sẽ đánh lạc hướng nó, ngươi mau chạy hướng khác!"

Bích Linh biết rõ đây là biện pháp duy nhất, nếu cô đi cùng với Đại sư thì sẽ trở thành mối bận tâm làm cho ông ấy không cắt đuôi được con Mạn đà la xà này.

" Sư phụ, người nhất định không được có chuyện gì nha!" Nói đoạn, cô liền cấm đầu chạy thật nhanh.

Bích Linh chạy mãi chạy đến khi không còn hơi sức nữa, thở gấp nói: "Nơi này chắc đã an toàn!"

Bích Linh miễn cưỡng dựa vào thân cây, không ngừng thở hổn hển. Mong sao Đại Sư có thể thoát khỏi con Mạn đà la xa kia, nếu không cô sẽ... Không, tuyệt sẽ không có chuyện gì đâu. Bích Linh cắn chặt răng, không ngừng trấn an tinh thần của bản thân.

Nhưng, tình huống ban nãy không ngừng hiện ra trong lòng cô, như muốn nhắc nhở cô cái gì gọi là tư vị của kẻ yếu!

Trong lúc Diệp Bích Linh phân vân không biết phải làm gì, thì đột nhiên, một thanh âm vang lên trong đầu hắn.

"Cuối cùng thì ta cũng gặp một nhân loại thuộc tính tinh thần, đáng tiếc bổn tọa không rơi lệ được, bằng không nhất định là rơi lệ đầy mặt a!"

Diệp Bích Linh bị dọa nhảy dựng lên, cô hoàn toàn không rõ vì sao trong đầu mình lại đột nhiên xuất hiện một giọng nói lạ lẫm. Cùng lúc đó, mặt đất cũng run lên. Mặt đất cách nơi cô đang đứng chừng hai thước đất dần xuất hiện từng vết rách, những vết rách dần mở rộng ra tạo thành một cái khe, mơ hồ có thể chứng kiến quang mang kim bạch lóe lên từ dưới khe.

"Đây, đây là gì? Hồn Thú?" Bích Linh nắm chặt thanh chùy thủy trong tay, khẩn trương nhìn chằm chằm. Nếu như không phải thân thể cô mỏi nhừ thì cô đã sớm bỏ chạy rồi.

Một tia hàn ý lạnh như băng phát ra từ cái khe, nhiệt độ xung quanh bắt đầu giảm xuống rõ rệt, cây cối giờ khắc này toàn bộ đều biến thành một đống vụn phấn, từng đống từng đống rải rác khắp nơi. Cái khe giờ đã biến thành một hố sâu đường kính hơn năm thước bị băng phong trở nên trong suốt, phản chiếu màu xanh của bầu trời, hào quang lấp lánh tựa như một viên bảo thạch. Thế giới lam sắc lúc này giống như vô tận, nhìn không thấy điểm cuối, mà quang mang kim bạch sắc cũng lộ ra hình dáng.

Một trận cuồng phong đem đem áo bào thổi bay phần phật, mái tóc dài cũng theo đó tung bay, lộ ra một đôi mắt trong suốt nhìn chằm về phía cái hố sâu.

Cuồng phong ! Bạo tuyết !

Trong chớp mắt, người cùng Hồn thú đối mặt trực diện.

Đó là một con Băng Loan cự điểu to lớn ước chừng hơn bảy thước, Băng Loan hoàn toàn xem nhẹ bão tuyết xung quanh, cặp vuốt sắc bén chạm nhẹ mà đã khiến cho mặt băng xuất hiện từng vết rạn nứt như tơ nhện. Trong đó, một vết nứt dần dần kéo dài đến dưới chân Diệp Bích Linh, cuối cùng miễn cưỡng dừng lại ở mũi chân của cô cùng với một cặp cánh bằng băng khẽ vỗ nhẹ vài cái mà đã mang đến trận cuồng phong nhỏ cùng sương mờ, hàn ý lạnh như băng làm cô liên tục rùng mình.

Bích Linh có thể thề rằng đây là một trong những Hồn thú đẹp nhất đại lục đấu la, cả người nó trong suốt như bạch ngọc, mặc dù từ đất bùn chui ra, nhưng trên làn da nó không có chút dơ bẩn nào. Vầng sáng không ngừng lưu chuyển quanh người nó, đôi mắt tỏa sáng kim quang lóng lánh, kỳ lạ nhất là bắt đầu từ nửa thước sau đầu nó, cách một khoảng là một kim văn vòng quanh thân, từ đầu tới đuôi tổng cộng có mười kim văn.

Nhìn vào thân thể khổng lồ của đối phương, Diệp Bích Linh đã khẩn trương càng thêm tuyệt vọng, thân thể cao lớn như vậy, lại còn năng lực đóng băng mọi thứ chỉ trong nháy mắt, Hồn thú này mạnh gấp mấy lần Mạn đà la xà ngàn năm, như vậy ít nhất phải là vạn năm hồn thú, thôi xong, tất cả đều chấm dứt rồi!

Tình này dùng một câu hình dung là vô cùng chính xác: Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa!

"Đừng sợ, đừng sợ. Bổn tọa không làm hại ngươi đâu."

Thanh âm lúc trước lại vang lên trong đầu Diệp Bích Dao, Băng Loan khổng lồ gật đầu với cô, nó đi về phía trước dừng lại cách Diệp Bích Linh tầm một thước, trong hơi thở của nó tỏa ra mùi thơm ngát.

Áo bào màu đen trên người cô đã bị đóng băng cứng lại nhưng Diệp Bích Linh vẫn bình yên vô sự, thậm chí sợi tóc vẫn còn nhẹ phiêu động, chẳng qua cô vẫn bị hàn khí lạnh lẽo chung quanh xâm nhập mặc dù Băng Loan đã cố khống chế chúng.

Diệp Bích Linh cũng không để ý những điều đó, giật mình nói: "Là ngươi đang nói chuyện với ta sao?"

Băng Loan khổng lồ gật gật đầu, thanh âm vẫn vang lên trong đầu cô: "Đương nhiên là bổn tọa, có phải là bị thân thể xinh đẹp của ta mê hoặc không?"

Bởi vì không cảm nhận được ác ý từ Băng Loan cho nên tâm tình của Bích Linh cũng được buông lỏng không ít.

" Ngươi muốn gì?"

Băng Loan nói: "Trước tiên bổn tọa tự giới thiệu, bổn tọa là vương gia chí âm đứng đầu trong giới Hồn thú, tuyệt đại cường giả, tu luyện được trăm vạn năm, là Băng Linh Huyễn Điểu sống lâu nhất trong lịch sử Đấu La Đại Lục, ngươi có thể gọi ta là Băng Linh vương!"



Ánh mắt Diệp Bích Linh không khỏi ngây ngốc: " Trăm... trăm... trăm vạn năm...? Bách vạn niên Hồn Thú?" Ôi trời, cô cứ tưởng 10 vạn năm Hồn Thú đã là lớn nhất, ai ngờ còn có Hồn Thú sống lâu hơn nữa.

Ánh mắt màu hoàng kim của Băng Loan đầy đắc ý nói: "Có phải rất ngạc nhiên không? Có phải rất hưng phấn không, nhân loại có thể nhìn thấy ta... ngươi là người đầu tiên."

"..." Có cần tự kỷ như vậy không?

"Ngươi xuất hiện trước mặt ta là muốn làm gì?" Diệp Bích linh hỏi.

Thanh âm của Băng Loan đột nhiên trở nên trịnh trọng: "Ca muốn trở thành Hồn Hoàn của ngươi, Hồn Hoàn có trí tuệ đầu tiên trên Đấu La đại lục."

" Ân?"Diệp Bích Linh trợn mắt há hốc mồm nhìn Băng Loan, nhất thời cô lại mất đi năng lực suy nghĩ.

Tất cả những chuyện này thật sự quá đột ngột, cô quả thật cầu mong có hồn hoàn, nhưng từng tham tới sẽ một con hồn thú ngàn năm chứ đừng nói là trăm vạn năm,hơn nữa còn nguyện ý trở thành Hồn Hoàn của cô, điều này làm cho Diệp Bích Linh hoàn toàn không rõ chuyện gì đang xảy ra. Lại càng không biết lời của Băng Loan là thật hay giả.

Băng Loan cũng không thèm để ý đến ý tứ của Diệp Bích Linh: "Ta sắp bắt đầu, yên tâm, ta sẽ nhẹ một chút, sẽ không làm ngươi đau đâu."

Đau? Diệp Bích Linh lúc này mới nhớ Đại sư nói ở cấp bậc hiện tại của cô thì chỉ chịu được hồn hoàn 423 năm mà thôi, nếu quá tham lam thì chỉ có con đường chết a!

" Khoan..." Chưa kịp để Bích Linh lên tiếng phản đối, một khí tức lạnh lẽo vô cùng làm cô mất đi ý thức. Cô chỉ mơ hồ chứng kiến một thân ảnh băng lamđi tới bên cô, ngay sau đó cô liền ngất đi.

Kim sắc quanh vòng trên người Băng Loan như là sống lại, theo quy luật vận động. Thứ băng lam mà Diệp Bích Linh chứng kiến kỳ thật chính là đầu của Băng Loan đặt sát vào trán cô.

Mười kim sắc quang vòng nhanh chóng bao phủ thân thể gầy nhỏ của Bích Linh, mà bản thân Băng Loan thì hóa thành từng quang mang bạch sắc không ngừng lao vào trong thân thể cô.

" Quá yếu, quá yếu.Cũng may có tiềm lực bù đắp lại.Ta phải làm thêm một số phong ấn phụ thêm ở trên người mình mới có thể khiến cho thân thể yếu ớt này thừa nhận. Thật không ngờ làm một Hồn Hoàn có trí tuệ cũng không dễ dàng."

Một luồng tinh thần cực mạnh bên trong Băng Loan đổ về phía cơ thể Diệp Bích Linh, theo thời gian không ngừng khuếch tán. Sự khủng bố của cỗ ba động tinh thần lực này cơ hồ trong nháy mắt bao trùm mọi nơi trong bán kính trăm dặm.

Đại sư đang đi tìm Bích Linh thì bị cỗ ba động tinh thần này bao trùm mà ngây người. Cỗ ba động tinh thần này cũng không có lực phá hoại lớn nhưng lại có thể khiến cho hết thảy sinh vật trong khoảng thời gian ngắn mất đi khả năng tư duy.

Giờ khắc này, đại bộ phận phía nam Rừng săn hồn yên tĩnh tới mức đáng sợ.

Cũng đúng lúc này, trên tâm mi của Diệp Bích Linh xuất hiện một đồ án kỳ lạ mang theo một cỗ uy áp vô cùng lớn từ trên trời giáng xuống khiến vạn vật đều trở nên khó thở.

Trong khi đó, Băng Loan đang cố gắng dung nhập vào bên trong cơ thể Diệp Bích Linh cũng cảm nhận được chấn động kịch liệt, hai mắt nhìn về phía tâm mi của Bích Linh với vẻ mặt kinh hãi mờ mịt, loại tình huống này xảy ra hiển nhiên không phải do nó, lại càng vượt ra xa khả năng nhận thức của nó.

Kế tiếp sự dung hợp của nó và Diệp Bích Linh trong nháy liền hoàn thành mà bản thể của hắn trong quá trình này dần dần trở nên trong suốt, đồng thời thể tích nhanh chóng thu nhỏ lại.

Thân thể Diệp Bích Linh đã hoàn toàn biến thành màu băng lam, giống như màu sắc của Băng Linh Huyễn Điểu trước.

" Hừ, cuối cùng cũng thành công.Mấy tên hỗn đản xem ca là thức ăn cuối cùng cũng không có cơ hội nữa rồi. Ha ha."

Băng Linh Huyễn Điểu đắc ý cười vang, tiếng cười từ từ nhỏ lại, cùng lúc đó tinh thần lực bao trùm khắp trăm dặm rút cuộc cũng co lại bằng tốc độ kinh người, cuối cùng dần dần biến mất.

Sâu bên trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, mấy hơi thở khủng bố cùng lúc hiện lên, tựa như cảm nhận được thứ gì đó, nhưng bọn chúng không công kích mà thối lui.

Trong lúc thanh âm của Băng Linh Huyễn Điểu hoàn toàn biến mất thì đồ án ở tâm mi Diệp Bích Linh đột nhiên vô thanh vô tức hiện ra một quầng sáng màu lục nhạt xoay xung quanh thân thể cô liên tục ba vòng, sau đó tiếp tục quay một lần nữa rồi nhạt dần, rồi dung nhập vào bên trong cơ thể cô biến mất không thấy chút gì nữa. Về phần cái đồ án đó cũng biến mất đi.

Bích Linh hoàn toàn không biết, trong lúc bất tri bất giác, cô có thêm một hồn hoàn, cũng vì hồn hoàn này mà bí mật về thân thế kéo thêm hàng loạt vấn đề rắc rối trong tương lai, nhưng không thể phủ nhận rằng sự tồn tại cũng Hồn hoàn đó khiến cô trở thành vị cường giả ghi dấu chân mình trong trang lịch sử huy hoàng của Đấu la đại lục không hề thua kém một người.

Lục sắc dần dần biến mất, thay vào đó là một tầng lam sắc bắt đầu hiện lên dưới làn da của Diệp Bích Linh, ước chừng duy trì hơn mười giây rồi dần nhạt đi, sau đó khôi phục lại thành màu hồng nhuận ban đầu của con người, thân thể của cô cũng nghiêng đi, ngã xuống mặt đất đã không còn bị băng phủ.

Cái rãnh to trên đường kia không biết đã khép lại từ khi nào, ngoại trừ Diệp Bích Linh ngã xuống hô mê trên mặt đất thì mọi thứ khôi phục lại như cũ, cứ thể chưa từng có gì phát sinh.

Không lâu sau Đại sư xuất hiện, cẩn thận xem xét tình hình của Bích Linh thấy cô không chỉ ngất liền thả lỏng tâm tình, bế cô trở về học viên.