- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Tiên Hiệp
- [Đấu La Đại Lục] Tùy Tâm Sở Dục
- Chương 36:
[Đấu La Đại Lục] Tùy Tâm Sở Dục
Chương 36:
Sáng sớm, tại đại môn Sử Lai Khắc học viện .
Phất Lan Đức, Liễu Nhị Long, Triệu Vô Cực, Đại Sư đứng ở trước cửa học viện, nhìn tám đứa nhỏ trước mắt với tinh thần hưng phấn, trong lòng ai cũng đều tràn ngập kiêu hãnh.
Bốn mươi cấp, hồn sư bình thường đều tại trên dưới ba mươi tuổi mới có thể đạt tới cảnh giới này, nhưng đó lại là hồn sư phải có thiên phú rất cao.
Nhưng mấy đứa nhỏ trước mắt này, đứa lớn nhất bất quá mới mười bảy tuổi, nhỏ nhất còn không tới mười bốn tuổi, nhưng bọn chúng cũng đã đạt tới cấp bậc cao như vậy.
Không nghi ngờ là có một vài kỳ tích xuất hiện, nhưng quan trọng hơn chính là thiên phú đám tiểu quái vật này thật là kinh người.
Mà bọn họ chính là những người đào tạo, đám người Phất Lan Đức như thế nào lại không cảm thấy kiêu hãnh kia chứ?
Trữ Vinh Vinh huých nhẹ lên lưng Bích Linh, thấp giọng nói: "Tiểu Linh, ai cắt tóc giúp ngươi thế?"
Bích Linh nghĩ đến chuyện hôm qua có chút xấu hổ, đánh trống lãng nói: "Sắc trời cũng không còn sớm, chúng ta nên đến rừng Lạc Nhật đi!"
Đường Tam thính lực mặc dù không bằng nhãn lực, nhưng cũng không hề kém, Trữ Vinh Vinh cùng Tiểu Vũ ngay cạnh bên người hắn, lời của nàng Đường Tam tự nhiên cũng nghe thấy, lúc này nhìn Bích Linh không được tự nhiên nói sang chuyện khác, phì cười: Rất đáng yêu!
Bởi vì Phất Lan Đức cùng Đại Sư sau khi thương lượng liền quyết định, lần này quá trình liệp sát hồn thú, đều do bọn họ chính mình tự hoàn thành. Trừ phi vạn bất đắc dĩ, còn ở trong tình huống bình thường sẽ không ra tay.
Cho nên, từ khi bước vào rừng Lạc Nhật thì Sử Lai Khắc Bát Quái ai nấy đều chuẩn bị công phu sẵn sàng săn hồn thú.
Khoảng cách hồn sư học viện tinh anh đại chiến thời gian chính thức bắt đầu còn có nửa tháng nữa, đây cũng là kỳ hạn để cho Sử Lai Khắc Bát quái liệp sát hồn thú cho bản thân mình. Trong vòng nửa tháng đó, bất luận bọn họ có liệp sát được không cũng đều phải trở về học viện, tham gia dự tuyển tại Thiên Đấu thành phân khu của Thiên Đấu đế quốc.
Tiến vào Lạc Nhật sâm lâm đã được nửa ngày, trên đường gặp phải số lượng hồn thú so với ở Tinh Đấu đại sâm lâm không khác nhau nhiều lắm, nhưng tố chất thì lại yếu hơn khá rõ rệt. Mặc dù cũng có gặp một số đầu hồn thú cấp bậc ngàn năm, nhưng đại đa số đều là vừa mới đạt được ngàn năm tu vi, hiển nhiên đây không phải là những con mà mọi người hi vọng, mà đại đa số những hồn thú này cũng không có tìm đến trêu chọc bọn hắn.
" Nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai sẽ tìm ." Phất Lan Đức nhìn sắc trời đã dần tối sầm xuống, liền nói với Sử Lai Khắc thất quái đang tìm kiếm ở bốn phía xung quanh.
Bởi vì có hồn đạo khí trợ giúp, mọi người người chuẩn bị cũng rất dễ dàng, chỉ trong một chốc lát, hai tòa doanh trướng to lớn đã nhanh chóng được dựng lên, bởi vì đây là ở trong Hồn Thú sâm lâm nên mọi hành động đều phải phản ứng thật nhanh, mọi người chia nhau vào doanh trướng đó mà nghỉ. Bốn vị sư phụ một tòa, Sử Lai Khắc bát quái một tòa, còn chuyện canh gác buổi đêm hiển nhiên là do Sử Lai Khắc thất quái phân công nhau.
Do đây không phải là lần đầu tiên hợp tác, nên Sử Lai Khắc thất quái phối hợp với nhau rất ăn ý, Mã Hồng Tuấn, Áo Tư Tạp, Đái Mộc Bạch ba người phụ trách việc chuẩn bị doanh trướng, còn Liễu Nhị Long dẫn các nữ hài tử đi chuẩn bị thức ăn, còn Đường Tam đi xung quanh một vòng, dùng một ít dược phấn đặc biệt trên người để cách ly khu vực trướng với bên ngoài, chẳng những đối với hồn thú có những uy hϊếp nhất định, đồng thời cũng tránh để sâu bọ rắn rết xâm nhập.
Bởi vì tám người cùng ngủ chung cho nên xuất hiện vấn đề phân chỗ ngủ như thế nào?
Mã Hồng Tuấn là người mà những nữ tử không muốn gần nhất, nên trực tiếp bị đá vào vị trí ngoài cùng bên trái, mà Chu Trúc Thanh lại chủ động yêu cầu nằm ở phía ngoài cùng bên phải.
Bởi vì Sử Lai Khắc Bát quái có bốn nam bốn nữ, điều này hiển nhiên sẽ có một nam một nữ phải nằm cạnh nhau.
Đái Mộc Bạch đương nhiên nguyện ý ở giữa cạnh với Chu Trúc Thanh, nhưng bị Chu Trúc Thanh mạnh mẽ cự tuyệt.
Áo Tư Tạp nguyện ý cùng Trữ Vinh Vinh ở giữa nhưng cũng bị Trữ Vinh Vinh từ chối.
Cứ như vậy, trong số những nữ tử bên trong trướng bồng chỉ có Bích Linh hoặc Tiểu Vũ là có thể, có điều Tiểu Vũ giơ tay nói bản thân muốn nằm bên cạnh Bích Linh cho nên vị trí còn lại liền thuộc về Đường Tam.
Lúc này Đái Mộc Bạch ở bên ngoài gác đêm, mọi người mặc dù tiến vào chỗ nằm nhưng khoảng cách giữa Đường Tam và Bích Linh lại gần quá. Có điều hai bên người Bích Linh đều là người thân thuộc, hơn nữa vị trí ngủ như vậy duy trì gần 6 năm Nặc Đinh sơ cấp học viện cho nên nàng hoàn toàn không chút e ngại ngủ.
Bích Linh theo thói quen ôm đồ vật mền mại ngủ say ngon lành, chỉ tội Đường Tam bị cơ thể mền mại thoang thoảng mùi oải hương ôm lấy, cả thân thể cứng đờ lại, cũng không dám động đậy bởi hắn biết rõ bị đánh thức nửa chừng sẽ có hậu quả gì!
Bởi vì thân thể Đường Tam trở nên cứng đờ, chân mày Bích Linh khẽ nhíu lại, vô thức đưa tay vò nát áo hắn, chân dài trắng nõn nà gác thẳng lên thân thể Đường Tam. Vì vậy mà Đường Tam cảm thấy toàn thân có chút nóng lên, mặc dù hắn không ngừng tự nói với chính mình là mau mau ngủ đi, nhưng người bên cạnh không ngừng trong vô thức làm hàng loạt chuyện khiến tâm thần hắn loạn cả lên, một chút buồn ngủ cũng không có.
Trữ Vinh Vinh nằm cạnh Tiểu Vũ, chứng kiến Bích Linh đem Đường Tam làm gối ôm ngủ rất hạnh phúc mà người bị làm gối ôm mặt đỏ như ớt chỉ kém việc bóc khói. Trữ Vinh Vinh g dán bên tai Tiểu Vũ, thấp giọng cười nói :" Tiểu Vũ, Tiểu Linh nhà ngươi thật biết cách hành hạ Tam ca mà!"
Tiểu Vũ liếc mắt nhìn tình cảnh của Đường Tam, cười xấu nói: " Đây là một trong những tật xấu của Tiểu Linh!"
Đường Tam đương nhiên nghe được hai người nói, nghe thấy tiếng cười khúc khích của Trữ Vinh Vinh, hắn lại càng không dám động đậy, cảm giác như vậy thật là có chút thống khổ.
Đường Tam không dám đánh gãy giấc ngủ của Bích Linh, thì có một con hồn thú vô cùng can đảm làm việc này thay hắn.
Nhìn hung thủ phá giấc ngủ của bản thân là con bò cạp có tên là Đại địa chi vương,Hỏa thuộc tính hồn thú, cực kì bá đạo, hiếu sát thành tính, mặc dù không có kịch độc giống như Nhân Diện Ma Chu khiến cho các hồn thú khác sợ hãi, nhưng những hồn thú cùng cấp bậc cũng ít có con nào dám trêu chọc nó, tuyệt đối là một đầu Hỏa hệ hồn thú cao cấp. Từ cái đuôi bao gồm chín đốt của nó thì có thể nhìn ra, con Đại địa chi vương này có tu vi trên dưới bốn ngàn năm, bởi vì cứ mỗi năm trăm năm thì đuôi của nó lại dài thêm một đốt.
Đại địa chi vương chia làm ba loại màu sắc, Đại địa chi vương tu vi dưới một ngàn năm thì có màu đỏ. Khi tu vi của nó đạt tới trên ngàn năm, thân thể khổng lồ liền dần dần thu gọn lại, mỗi lần nhỏ đi thì màu sắc trên thân thể nó chuyển từ màu đỏ sang màu trắng. Sau khi tu vi tiến đến trình độ vạn năm, màu sắc của nó mới lại biến đổi một lần nữa, khi đó chuyển thành màu lam.
Từ màu sắc cùng với số đốt trên đuôi, Đường Tam liền có thể chuẩn xác phán đoán đúng thực lực của nó. Chính xác đầu hồn thú này rất thích hợp với bốn mươi cấp hồn lực của bọn họ.
Ngay khi Đường Tam chuẩn bị động thủ phối hợp cùng Đái Mộc Bạch, thì Bích Linh đã giơ tay phải lên cao, tức thì trên không trung liền xuất hiện một quầng sáng ánh kim, từ năm ngón tay nàng bắn ra năm lưỡi đao dài hơn một thước màu vàng nhạt cắt xuyên qua lớp vỏ cực cứng của nó như cầm dao cắt dưa, cái đuôi của nó xui xẻo nằm trong phạm vi công kích nên bị cắt đứt rơi xuống đất.
Sau đó, Bích Linh lập tức khuyến mãi Cầm Lai Cửu Thiên dưới tác dụng hồn hoàn thứ ba Ám Kim Khủng Trảo Hùng phóng lớn gấp ba lần, màu sắc dần hóa thành màu vàng lợt giống như bộ lông của con Ám Kim Trảo Hùng nhắm ngay đầu Đại đại chi vương nện xuống mang theo luồng áp lực vô hình.
Đại địa chi vương phát ra một tiếng kêu bi thảm, hai càng phía trước nhanh chóng huy động, nhưng ngay cả góc áo của Bích Linh còn chưa chạm thì đã bị Cầm Lai Cửu Thiên mang theo sáng màu vàng nhạt nhanh chóng bùng nổ ra bên ngoài, trong vòng bán kính chừng ba thước, những nơi ánh sáng màu vàng nhạt ấy lướt qua đều bị áp lực vô hình bóp nát!
Cầm Lai Cửu Thiên không giơ lên lại đạp xuống mấy lần, đánh vào tất cả các đốt, khớp của cả tứ chi của Đại Địa Chi Vương tạo ra những âm thanh rắc rắc kinh khủng vang lên, đầu và đuôi của Đại Địa Chi Vương đồng thời kịch liệt run rẩynhưng lực lượng thật sự quá lớn, bất luận nó liều mạng giãy dụa như thế nào cũng không thể làm được bất cứ gì.
Đầu Đại đại chi vương này cũng là không may, vốn dĩ tu vi của nó đối mặt với bọn Đường Tam thì không chừng còn có cơ hội chạy trốn, chỉ tại nó xuất hiện vô cùng không đúng lúc, phá đám giấc ngủ của Bích Linh cho nên bị nàng dùng vũ hồn nặng ít nhất nhất ngàn cân đánh cho thoi thóp.
Liễu Nhị Long vốn nổi điên định xử lý con hồn thú phá đám chuyện tốt của nàng, chỉ là vừa chui khỏi trướng bồng thì thấy con Đại địa chi vương tu vi trên dưới bốn ngàn năm này đã không còn khả năng chiến đấu. Nàng tức giận nhưng không có chỗ tiết!
Ngoại trừ Đường Tam và Tiểu Vũ, những người khác lần đầu tiên chứng kiến hậu quả đánh thức giấc ngủ của Bích Linh đồng loạt nuốt nước bọt, âm thầm ghi nhớ điều này suốt đời không được phép quên.
Bích Linh che miệng ngáp một cái, nhìn thấy phản ứng của mọi người cũng không quá để tâm, liếc mắt nhìn Mã Tuấn Hồng: " Hồn thú này hợp với ngươi đó!" Liền bước vào trong trướng bồng ngủ tiếp.
" Quá bạo lực." Đái Mộc Bạch đứng bên cạnh Đường Tam hoàn hồn lại bình luận, hắn rốt cuộc cũng tại sao Bích Linh chưa từng vận dụng hồn hoàn thứ ba của Cầm Lai Cửu Thiên đối với bọn hắn. Ngay cả một hồn thú giáp xác cứng như Đại đại chi vương mà còn dễ dàng nghiền nát như vậy.
Mặc dù không ở nơi bị ảnh hưởng của kỹ năng ấy nhưngĐường Tam cảm nhận được chấn động ấy không phải dạng tầm thường.
Mã Hồng Tuấn trong mắt tràn đầy tinh quang: " Tiểu Tam, Tiểu Linh của ngươi thật uy vũ!" Sau đó nhanh chân chạy đi gϊếŧ chết con Đại địa chi vương đã không có lực phản kháng nữa.
Mã Hồng Tuấn rất nhanh ngồi xuống bắt đầu phóng xuất ra vũ hồn của chính mình để hấp thu hồn hoàn, thì những người khác đều đứng ở nơi đó không hề nhúc nhích, không dám chạy trong ngủ cùng với Bích Linh.
Nhìn Tiểu Vũ vào trong những hơn mười phút mà không có xảy ra án mạng, ánh mắt nhìn về phía Đường Tam.
" Tiểu Linh rất dễ ngủ, chỉ cần không phải hung thủ quấy rầy giấc ngủ của nàng thì sẽ không có chuyện gì đâu?" Đường Tam nhìn bọn họ nói.
Trữ Vinh Vinh và Chu Trúc Thanh nhìn nhau một cái, liền nhanh chóng bước vào trong lều vải.
Áo Tư Tạp lôi kéo Đường Tam: "Tiểu Tam, xem ra hôm nay cũng không cần ngươi gác đêm. Đái lão đại, Tiểu Tam chúng ta cũng trở về ngủ thôi."
Trở lại lều vải, bởi vì bớt đi Mã Hồng Tuấn, mà lúc này Đường Tam đã tỉnh táo lại, để Đái Mộc Bạch cùng Áo Tư Tạp nằm bên ngoài cùng, Đường Tam phải kiếm đồ để chèn vào giữa hắn và Bích Linh, lúc này mới dám nằm xuống. Chỉ bất quá, lúc này bảy người trong lều vải, trong đầu mỗi người đều đang diễn ra tràng cảnh hồn thú năm nghìn năm mà chỉ trong chốc lát đã bị hủy diệt, hơn chẳng lấy một tia sức lực để phản kháng.
Một đêm không nói chuyện, sáng sớm ngày tiếp theo mọi người mới từ lều vải chui ra, Mã Hồng Tuấn vẫn ngồi tại chỗ như trước tối. Chỉ là lúc này hắn đã có biến hóa không nhỏ.
Đầu tiên là bốn cái hồn hoàn, hai vàng hai tím. Lúc trước hắn dùng tiên phẩm dược thảo nên thân thể gầy đi một chút nhưng bây giờ thân thể tựa hồ lại béo thêm một chút. Hơi thở cả người tràn ngập sự bạo liệt của Hỏa thuộc tính.
Vẻ mặt Phất Lan Đức đầy hài lòng đứng ở bên người mập mạp, chính đệ tử của mình có thể đạt được hồn hoàn thứ tư sớm hơn so với Đường Tam đã khiến hắn rất hài lòng. Con người luôn có hư vinh, hắn cũng không ngoại lệ.
"Phất Lan Đức viện trưởng, mập mạp còn chưa hấp thu xong hồn hoàn sao?" Đường Tam có chút kinh ngạc hỏi. Nói đại khái, hấp thu hồn hoàn chỉ cần nửa canh giờ là đủ rồi, nhưng bây giờ đã là suốt một đêm.
Phất Lan Đức nói:" Đã sớm hấp thu xong rồi, là ta bảo hắn tiếp tục tu luyện, để cho năng lượng do hồn hoàn mang đến dung hợp hoàn toàn với thân thể, hồn hoàn của Đại Địa Chi Vương lại cực kỳ thích hợp với hắn cho nên kỹ năng của hồn hoàn thứ tư này sẽ không tệ. Các ngươi hãy cố gắng nhanh tìm được đệ tứ hồn hoàn cho chính mình đi."
Sau khi vệ sinh cá nhân cho bản thân xong, Bích Linh ngồi ăn sáng cùng mọi người thì nghe thấy một tiếng phượng kêu. Ánh mắt liếc nhìn thân thể Mã Tuấn Hồng lưu chuyển hỏa quang, ánh sáng màu đỏ kim trong nháy mắt phóng thích, rồi sau đó thu liễm lại, bốn cái hồn hoàn lặng yên dung nhập trong cơ thể. Trong sát na đôi mắt mở ra, tinh quang lóe lên, bộ dáng cực kỳ anh minh thần vũ.
Đang khi mọi người của Sử Lai Khắc Bát Quái chuẩn bị hỏi mập mạp một chút cảm thụ sau khi hấp thu đệ tứ hồn hoàn như thế nào, thì một tiếng hét đầy vẻ tức giận xé gió truyền đến từ một lều vải," Sáng sớm như vậy mà ai đã làm loạn cả lên thế?"
Mọi người đưa mắt nhìn Liễu Nhị Long khóe mắt đã có chút hồng lên, hiển nhiên là đêm hôm qua không ngủ được. Ngoại trừ Bích Linh và Phất Lan Đức, những người khác hoài nghi người này cũng có tật xấu rời giường giống Bích Linh sao?
Phất Lan Đức nhíu nhíu mày," Nhị Long sư phụ của các ngươi đã không còn nhỏ, nội tiết có chút mất cân đối. Tính tình điên loạn một chút là chuyện bình thường mà thôi ."
"Phất Lan Đức, có phải ngươi muốn chết không?" Thanh âm Phất Lan Đức rất thấp nhưng không ngờ thính lực của Liễu Nhị Long lại tốt như vậy.
Ngay lập tức một bạo long hình người quần áo không chỉnh tề từ trong trướng bồng vọt ra.
Liễu Nhị Long ban đầu còn kỳ vọng đại sư có thể tiến vào trong trướng bồng (lều trại) cùng nàng tiếp tục kí©ɧ ŧìиɧ. Đợi rồi lại chờ mà không thấy đại sư đến. Tâm tình của Liễu Nhị Long hẳn là có thể tưởng tượng ra được.
"Ách... Nhị Long, ngươi cứ coi như là ta chưa nói gì cả."Phất Lan Đức lúc này cũng chẳng dám trêu chọc nàng, đồng thời than thầm trong lòng, có chút cầu xin nhìn về phía đại sư đang ngồi ăn ở một bên với vẻ mặt đạm mạc.
"Nhị Long, đủ rồi." Đại sư rốt cục cũng mở miệng.
Liễu Nhị Long vốn đang hướng tới thân thể Phất Lan Đức chợt dừng lại, quay đầu nhìn về phía đại sư, thân thể kiều run lên nhè nhẹ, "Ngươi là đồ tồi. Toàn khi phụ ta thôi." Nói xong những lời này, nàng lao mạnh vào trong trướng bồng, trên không trung còn lưu lại liên tiếp những giọt nước long lanh trong suốt.
Đại sư thống khổ nhắm hai mắt lại, mặc dù hắn không nói gì nhưng các ngón tay đã siết chặt lại với nhau.
Sau nửa canh giờ, đoàn người sau khi đã thu thập đầy đủ lại tiếp tục lên đường, chỉ bất quá hào khí thực sự trở nên tinh diệu hơn rất nhiều.
Một mình Liễu Nhị Long âm trầm đi phía sau cùng đoàn người, đại sư, Phất Lan Đức, Triệu Vô Cực đi phía trước, ngược lại để cho Sử Lai Khắc bát quái đi ở giữa.
Áo Tư Tạp huých huých Mã Hồng Tuấn, "Mập mạp, kiếm được hồn hoàn thứ tư rồi, cảm giác ra sao? Hấp thu tốt chứ?"
Mã Hồng Tuấn gật đầu nói: "Rất dễ dàng a, chỉ hơn nửa canh giờ một chút mà thôi, còn không mang đến cho ta ngay cả một điểm phiền toái. Thật sự là kỳ quái. Chẳng lẽ đầu đại địa chi vương kia bị lực lượng của Bích Linh đã kích nên buông tha cho một hy vọng sống, ta ra tay giải thoát cho nó mới tùy ý do ta hấp thu sao?"
Đường Tam nói: "Từ một ý nghĩa nào đó đi lên mà nói, loại tình huống này có khả năng xảy ra. Sư phụ nghiên cứu qua, nếu hồn thú bị gϊếŧ lúc oán niệm không sâu, vậy thì hấp thu sẽ tương đối dễ dàng. Trái lại, nếu oán niệm của hồn thú cực kỳ sâu sắc, vậy thì lúc hấp thu cũng sẽ trở nên rất khó khăn. Ta lần trước lúc hấp thu hồn hoàn Nhân Diện Ma Chu, chính là loại tình huống này. Nhưng là, sư phụ cũng đã nói qua, có hai chủng loại hồn thú mà sau khi tử vong bị hấp thụ hồn hoàn là có lợi nhất đối với hồn sư. Một loại chính là hồn thú tràn ngập oán niệm cực đoan, ở dưới loại tình huống này, tỷ lệ có được hồn cốt cũng sẽ gia tăng mạnh. Một loại tình huống khác, chính là hồn thú tự nguyện bị gϊếŧ chết. Tự nguyện trở thành hồn hoàn của hồn sư thì cơ hồ có tỷ lệ đến trăm phần trăm có được hồn cốt, hơn nữa hồn hoàn lại được hấp thu một cách hoàn mỹ, không bị hạn chế bởi cấp bậc thời gian tu vi (tức là không bị hạn chế bởi niên hạn). Nói cách khác, cho dù chúng ta bây giờ chỉ có bốn mươi cấp, nếu là có một đầu vạn niên hồn thú nguyện ý để chúng ta gϊếŧ chết và hấp thu hồn hoàn của nó, chúng ta cũng sẽ không gặp phải trường hợp bị cắn trả."
"Tốt vậy sao?" Áo Tư Tạp cùng Mã Hồng Tuấn đồng thanh nói.
Một bên là Đái Mộc Bạch nói: "Tốt cái gì mà tốt?Các ngươi tưởng là dễ dàng lắm a!Hồn thú tự nguyện cho các ngươi gϊếŧ, nguyện ý trao hồn hòan cho ngươi? Điều này chỉ là tình huống vô cùng lý tưởng mới có thể gặp được. Hoặc căn bản có thể nói là không thể nào mà xuất hiện được."
Bích Linh nhìn đóa Tương Tư Đoạn Trường Hồng trong tay mình vẫn xinh đẹp như mọi khi, lạnh nhạt nói: "Không có chuyện gì là không có khả năng cả. Dưới tình huống cơ duyên xảo hợp. Có thể cũng gặp phải chứ." Nếu không phải sợ dọa các ngươi, ta nhất định sẽ nói ta chính là bằng chứng sống cho điều này.
Mập mạp có chút thất vọng nói: "Nếu đã nói như vậy. Hồn hoàn này ta hấp thụ cũng không phải là loại thứ nhất, mà cũng không phải là loại tình huống thứ hai rồi?"
Đường Tam nhìn vẻ mặt hồn nhiên vô tội của Bích Linh, cười nói: " Nếu đầu của đại địa chi vương là do Tiểu Linh gϊếŧ, có lẽ là gặp phải tình huống thứ nhất đó."
Nghe xong lời này của hắn, mọi người không khỏi rùng mình một cái, hồi tưởng đến sự bất lực của Đại địa chi vương trong tay Bích Linhngày hôm qua, mỗi người từ đáy lòng đều có chút kinh sợ.
Bích Linh đương nhiên nhìn ra bọn họ nghĩ gì, chẳng qua vấn đề nàng quan tâm chính là làn sương mang theo khí lạnh như băng mà ướŧ áŧ lững lờ trôi nổi, theo làn gió nhẹ mà phiêu đãng.
Đường Tam từ trong Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ lấy ra một cái bình nhỏ, từ bên trong dốc ra một ít viên thuốc nhỏ màu đen, đưa cho mỗi người một viên kể cả Phất Lan Đức, đại sư đi phía trước.
"Đây là cái gì?" Phất Lan Đức nhìn viên thuốc nhỏ như hạt gạo, nghi hoặc nhìn về phía Đường Tam hỏi.
Đường Tam nói: "Đây là Khứ Chướng Hoàn (viên phòng khí độc) do ta tự mình chế tạo. Bên trong thụ lâm cùng thâm sơn vào sáng sớm thường có chướng khí, cũng có loại chướng khí vô cùng độc hại, ăn Khứ Chướng Hoàn này ít nhất có thể tránh được đại bộ phận chướng khí xâm nhập, cũng có tác dụng giúp cho đầu óc tỉnh táo ."
Phất Lan Đức chợt nói: "Đây đều là lão quái vật Độc Cô Bác kia dạy ngươi sao?Xem ra ngươi cũng từ nơi hắn học được không ít."
Đường Tam mỉm cười, cũng không có giải thích. Có nửa năm cùng Độc Cô Bác ở một chỗ trao đổi lẫn nhau, hắn có sử dụng dược vật cũng sẽ không làm mọi người hoài nghi. Càng không ai nghĩ hắn trước đó bẩm sinh vốn đã có khả năng sử dụng dược vật rồi.
Làn sương mù càng ngày càng đậm, cái lạnh sáng sớm mặc dù đối với những hồn sư đã ngoài bốn mươi cấp bọn họ không có ảnh hưởng quá lớn, nhưng có thể thấy càng ngày càng kém.
Phất Lan Đức cẩn thận nói: "Mọi người cẩn thận một chút, có một ít hồn thú chuyên thích hành động vào sáng sớm, bây giờ tầm nhìn quá kém, tụ tập lại gần một chút, đề phòng bất trắc."
Liễu Nhị Long bước nhanh vài bước, đi tới bên cạnh Phất Lan Đức , vỗ vỗ bả vai Triệu Vô Cực,"Ngươi đi xuống phía sau đi. Chúng ta đổi chỗ."
Mặc dù Liễu Nhị Long nhìn qua đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nhưng Triệu Vô Cực cũng không dám cùng nàng nói thêm cái gì, nhanh chóng cùng nàng thay đổi vị trí.
Liễu Nhị Long liếc mắt nhìn đại sư một cái, đứng ở bên cạnh hắn, cùng Phất Lan Đức cả hai bảo vệ cho đại sư. Mặc dù quá trình này rất đơn giản nhưng là ai nấy đều thấy được Liễu Nhị Long là lo cho người có thực lực yếu nhất ở đây là đại sư trong thần vụ gặp phải nguy hiểm gì đó, phải tự mình bảo vệ hắn.
Đại sư tự nhiên đã hiểu được ý tứ của Liễu Nhị Long, trong lòng thầm than một tiếng, cũng không có nói cái gì, như cũ lặng yên hướng phía trước đi tới.
Chính lúc mọi người đang đi tới trước không được ba trăm thước thì đột nhiên, một trận gió lạ từ phía trước thổi tới. Sương mù dày đặc trong sự kích động cũng đã đổi màu, vốn đang là sương mù màu trắng nồng đậm trong nháy mắt biến thành màu hồng phấn, trực tiếp hướng mọi người bao phủ tới. Trong sương mù nồng đậm màu hồng phấn có vị ngọt nhàn nhạt, có cảm giác làm kẻ khác phải đam mê.
"Mọi người cẩn thận, trong sương mù có độc." Phất Lan Đức hét lớn một tiếng, cùng Liễu Nhị Long đồng thời xuất chưởng vỗ ra phía trước, nương vào hồn lực hùng hậu muốn khiến cho độc sương trước mặt tiêu tán. Đồng thời trong lòng cũng âm thầm than thở lúc trước Đường Tam đã lườm trước điều này.
Bích Linh nhìn Phất Lan Đức cùng Liễu Nhị Long có thể đánh cho độc vụ tản mác ra, nhưng rất nhanh lại ngưng tụ dày đặc trở lại. Chỉ là vài lần công phu trong nháy mắt, bên cạnh mọi người đều đã lộ ra một mảnh sương mù màu phấn hồng, liền biết đây không phải chướng khí.
"Đây không phải là chướng khí.Tiểu Áo, giải độc tiểu tịch tràng." Đường Tam đột nhiên hét lớn một tiếng, ngay sau đó quang mang tử kim sắc trong đôi mắt hắn phóng ra. Bất kỳ một ai trong vụ khí dày đặc này đều không nhìn thấy rõ, nhưng hắn dựa vào giới tử cảnh giới của tử cực ma đồng khiến cho ảnh hưởng của vụ khí giảm đi rất nhiều. Cảnh vật chung quanh mơ hồ còn có thể thấy được.
"Cẩn thận, là hồn thú." Đường Tam lại cao giọng quát, tay phải tìm kiếm, tay trái đã nắm lấy chặt lấy bàn tayBích Linhđồng thời phóng thích lam ngân thảo bay nhanh ra kéo lấy mọi người đứng trong bán kính mười thước chung quanh.Tay lấy Như Ý Bách Bảo Nang, rút ra một cây hoa lớn màu phấn nhàn nhạt.Cây hoa này không có lá, thân dài ba thước, đóa hoa cực lớn, đường kính rộng chừng hơn thước, mỗi một cánh hoa nhìn qua cũng đều như một phiến thủy tinh trong suốt bình thường. Nhụy hoa màu tím nhạt, tựa như một khỏa hột xoàn màu tím khảm lên đó vậy, hương thơm kinh người từ trong hoa tỏa ra, thấm sâu vào lòng người.
Sau khi Đường Tam lấy đóa hoa này ra, một màn kỳ dị lập tức xuất hiện, lấy Đường Tam làm trung tâm, trong phạm vi đường kính mười thước, nùng vụ màu phấn hồng nọ như tuyết gặp nước nóng trong khoảnh khắc nhanh chóng tan ra, hình thành một vòng khí lưu màu tím nhàn nhạt hướng ra chung quanh nhanh chóng bay đi, đoàn người Sử Lai Khắc lúc này mới một lần nữa thấy rõ được những người khác.
"Mọi người đều ở trong này, không nên tự ý ra ngoài." Đường Tam tay trái cẩn thận cầm đóa đại hoa kia, tỉnh táo quan sát làn sương dày đặc màu hồng phấn đang che chắn ở trước mặt. Mọi người rõ ràng chứng kiến, lúc này ở chung quanh thân thể bọn họ đã hình thành một cái l*иg vô hình bằng khí màu tím. Mặc cho vụ khí dày đặc màu phấn hồng cùng ngọn gió lạ thổi từ trong rừng có lắc mạnh như thế nào, phấn hồng sắc vụ khí nọ cũng vô pháp xâm nhập phạm vi mười thước trong này.
"Trong tay ta chính là U Hương Khỉ La Tiên Phẩm, có công hiệu trung hòa mọi loại độc, trong phạm vi ảnh hưởng của nó, bất kỳ độc tố nào cũng đều bị mất tác dụng. Mọi người tạm thời không nên tự ý rời khỏi phạm vi này. Mảng nùng vụ này tựa hồ là do hồn thú tạo ra, hơn nữa còn là một đám hồn thú. Chúng ta đã bị bao vây rồi."
"Rốt cuộc là con hồn thú nào?" Ý niệm vừa động, kim quang trong mắt Bích Linh lóe sáng. Một vàng, một tím, hai đen. Bốn hồn hoàn đồng thời dâng lên từ dưới chân. Tinh Thần Tham Trắc được phóng thích, Bích Linh liền nhìn thấy trong bán kính 600 m toàn bộ là hồn thú Phấn hồng nữ lang, đám hồn thú này thực lực không thể không sợ, đáng sợ hơn là, số lượng thật sự nhiều lắm: 3000 con.
Dưới công dụng của đệ nhất Hồn Kỹ: Tinh Thần Thám Trắc và đệ nhị Hồn Kỹ: Tinh Thần Cộng Hưởng mà vô số tin tức hiện lên trong đầu mọi người, vốn sương mù làm cho không nhìn thấy thứ gì nhưng bây giờ dù nhắm mắt, tất cả cảnh vật đều hiện lên trong đầu, một biến hóa nhỏ xảy ra đại não bọn họ cũng lập tức phát hiện.
Liễu Nhị Long sớm đã nghe được sự thần kỳ vũ hồn thứ hai của Bích Linh từ Đại sư nhưng tận mắt chứng nghiệm khiến nàng thầm than, có được loại Hồn Kỹ này phụ trợ, việc đối phó địch nhân trở nên vô cùng đơn giản.
Biết rõ đám sương mù màu hồng này là kiệt tác của Phấn hồng nữ lang, Đại sư nhìn số lượng lớn như vậy trong mắt toát ra vẻ kinh hãi, sắc mặt có chút cứng ngắc, trở nên ngưng trọng đứng lên.
" Ai giải thích cho ta về Phấn hồng nữ lang với?" Liễu Nhị Long hoàn toàn không biết loại hồn thú này, kinh hô nói.
Đại Sư trầm giọng nói:"Phấn hồng nữ lang thị một loại hồn thú, ngoại hình cùng loại với bò cạp, so với "Đại Địa Chi Vương" bẩm sinh đều yếu kém hơn rất nhiều. Là một loại quần cư hồn thú, tính tình ôn hòa. Bởi vì thân thể hiện ra vi phấn hồng sắc trong suốt, ngoại mạo huyễn lệ nên có xưng hào là Phấn hồng nữ lang. Bình thường mà nói, chúng nó rất ít chủ động tập kích loài người, thấy hồn sư chỉ biết tránh ra xa xa."
"Mỗi một cái quần thể phấn hồng nữ lang số lượng ước chừng sẽ có từ vài chục đến hơn một trăm cá thể, có một cá thể cường đại nhất lãnh đạo. Vì không để tộc nhân quá siêu việt, một khi có tộc nhân nào đó tiến hóa quá nhanh đều sẽ bị tộc trưởng cường đại nhất gϊếŧ chết, vì lý do này mà hồn thú này rất ít xuất hiện vạn năm cấp bậc tồn tại, thậm chí ngay cả ngàn năm cũng rất ít."
Phất Lan Đức nhíu mày nói:"Vậy loại hồn thú này năng lực công kích là cái gì? Chỉ là độc sao?"
Đại Sư gật đầu, nói:"Đúng vậy, hơn nữa độc của chúng nó cũng không cường đại. Lúc trước Đường Tam liệp gϊếŧ Nhân diện ma chu, chính là thiên địch của chúng nó. Một đầu Nhân diện ma chu thậm chí có thể dễ dàng đích gϊếŧ chết một trăm đầu phấn hồng nữ lang quần tộc. Là một hồn thú hoàn toàn dùng độc công kích, chúng nó coi như hồn thú cấp thấp, độc của chúng nó rất đặc thù, là một loại độc tố gây hưng phấn, hít vào 1 ít chẳng những không có hại, ngược lại sẽ làm sinh vật trở nên hưng phấn. Nhưng nếu hít vào quá nhiều, sẽ từ từ trở nên kháng phấn, đến 1 mức độ nào đó, sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tánh mạng lực, dẫn đến tử vong. Bởi vì tự thân nhỏ yếu, sự tiến hóa của chúng càng khó khăn, không ít trở thành thực vật cho đám cao cấp hồn thú. Căn cứ số lượng của tộc đàn này, có một con là phấn hồng nương nương!"
Trong khi Đại Sư giảng thuật về đặc tính phấn hồng nữ lang, Đường Tam một mực bên cạnh yên lặng tự hỏi, lúc này nghe Đại Sư thuyết đến nơi đây, hắn nói:"Sư phụ, ngài nói có thể hay không bởi vì đầu "Đại Địa chi vương" bị hại đêm hôm qua? "Đại Địa chi vương" cùng Phấn hồng nữ lang giống nhau, đều thuộc về loại bò cạp ma thú, có lẽ là có liên quan?"
Đại Sư trong mắt quang mang chợt lóe,"Cũng có thể, chẳng lẽ, Phấn hồng nương nương của quần tộc này cùng đầu "Đại Địa chi vương" ngày hôm qua là bạn lữ? Điều này rất có thể. Trí tuệ hồn thú theo tu vi mà gia tăng, cho dù là Phấn hồng nương nương, trong các loại hồn thú cũng chỉ là một loại hồn thú yếu ớt. Mà "Đại Địa chi vương" trong đồng loại cũng là một tồn tại thượng đẳng, "Đại Địa chi vương" là một loại hồn thú bá đạo, thậm chí đối với Nhân diện ma chu đều có tác dụng khắc chế nhất định. Nếu nói Phấn hồng nương nương dùng chính thân mình ký thác nó, lý luận trên hoàn toàn có thể xảy ra. Mà đầu "Đại Địa chi vương" tại Lạc Nhật sâm lâm thực lực hẳn là có thể nói là cũng rất cao. Hơn nữa, đây là một quần tộc Phấn hồng nữ lang khổng lồ, đủ để hoàng hoành một cõi."
Đái Mộc Bạch nhìn thoáng qua Bích Linh, bật cười nói:"Ngươi ngược đãi lão công của nhân gia, bây giờ nhân gia tới báo thù a."
Trong lúc Đại sư đang giải thích cho Liễu Nhị Long, Bích Linh đã nhìn thấy con Phấn hồng nương nương-biến dị của Phấn hồng nữ lang. Hiện tại nghe Đái Mộc Bạch trêu ghẹo, nàng không có chút chột dạ, ngược lại cười rạng rỡ truyền thông tin về phấn hồng nương nương vào đầu mọi người.
Đó là một con bò cạp màu phấn hồng, nhìn qua giống như là trong suốt, giống như là thủy tinh màu phấn hồng điêu khắc mà tạo thành. Một thân dài trên dưới hai thước, du động trên mặt đất, trên người không ngừng tản mát ra khí màu hồng phấn nhàn nhạt, ngưng tụ về phía trước.
" Báo thù? Ta thấy là ngu ngốc chạy đến cửa nạp mạng thì đúng hơn! Phấn hồng nương nương này là hồn thú 4000 năm tuổi, vừa hay rất thích hợp với Áo Tư Tạp."
"..." Đái Mộc Bạch không thể phản bác.
Bích Linh nhìn Đái Mộc Bạch cứng họng, cười sung sướиɠ. Sau đó liền nhìn Mã Tuấn Hồng đứng cách nàng không xa, mà nói: " Mập mạp, con phấn hồng nương nương này ngươi giải quyết đi! Dù sao trên người ngươi vẫn còn mùi của "Đại Địa chi vương", tự nhiên đã bị nhân gia tự động chạy đến trước mặt ngươi. Giải quyết được nó thì 3000 con phấn hồng nữ lang liền mạnh ai nấy chạy!"
Đường Tam vội nói: " Tiểu Linh, đó là hồn thú 4000 năm đó. Một mình mập mạp..."
"Không cần lo lắng, phấn hồng nương nương tuy mạnh nhưng nhược điểm rất hiển nhiên, với lại độ thông minh cũng không cao!" Đại sư cắt lời của Đường Tam.
Vì muốn thành công triệt để chọc giận nó, Bích Linh dùng phép kích tướng: " Ngươi còn không chịu tự mình ra trận? Chạy đến gϊếŧ chúng ta lại phải nhờ một đám tép riu này, ngươi cũng quá vô dụng đi!"
Nhìn phấn hồng nương nương phát điên đá bay những con phấn hồng nữ lang cản đường chạy tới chỗ bọn họ, Bích Linh hài lòng vỗ vai Mã Tuấn Hồng nói: " Mập mạp, cho chúng ta thấy hồn kỹ mới đạt được của ngươi đi! Nhớ đừng làm cho ta thất vọng nha!"
Mã Tuấn Hồng nhìn Bích Linh cười xinh đẹp, lập tức hùng hồn hô: " Cứ để đó cho ta!"Mã Hồng Tuấn hét lớn một tiếng, một tiếng phượng thánh thót từ trên người hắn bạo phát ra, đây không phải âm thanh trong miệng hắn mà là do ngọn lửa bốc trên người hắn tự động phát ra. Ngọn lửa màu đỏ trong nháy mắt lan tràn ra toàn thân, màu tím của đệ tam hoàn hồn trên người tỏa ra, sau lưng mập mạp, một đôi cánh chim lửa thật lớn đột nhiên xuất hiện.
Cánh dài hơn bốn thước, mặc dù cùng với thân thể to béo của mập mạp có chút không cân xứng nhưng khí lưu nóng bỏng khiến cho Sử Lai Khắc bát quái không nhịn được rất nhanh lùi về sau vài bước, cách xa hắn một đoạn.
Cánh lửa sau lưng Mã Hồng Tuấn chợt phách động, thân thể bay lượn lên cao, tạo thành một cái đuôi lửa huyễn lệ, tựa như một viên liệt hỏa lưu tinh đuổi theo quang cầu màu xanh biếc, hướng đến chỗ Phấn hồng nương nương mà lao tới.
Mọi người phối hợp từ lâu như vậy, Đường Tam tự nhiên hiểu được ý tứ của Mã Hồng Tuấn.
" Lên." Đường Tam chỉ hất cánh tay của hắn lên một cách đơn giản, tay phải vừa nhấc lên, một đoàn quang cầu màu xanh biếc đã bị hắn ném ra ngoài.
Đây chính là đệ tam hồn kỹ của Mã Hồng Tuấn, Phượng Dực Thiên Tường.
Bằng hồn kỹ này có thể khiến cho hắn trong một khoảng thời gian ngắn có thể phi hành , trong quá trình phi hành thì hồn lực không ngừng tiêu hao, đồng thời kỹ năng này có thể kết hợp với đệ nhị hồn kỹ của hắn : Dục Hỏa Phượng Hoàng thành một, khiến cho lực công kích của ngọn lửa của hắn trong nháy mắt tăng thêm một trăm phần trăm, phạm vi công kích cũng tăng thêm 50% nữa.
Từ lúc đệ tam hồn kỹ bắt đầu, Mã Hồng Tuấn đã bắt đầu biểu hiện ra thực lực của Phượng Hoàng vũ hồn cường đại, vượt xa hơn hẳn những vũ hồn bình thường khác, nhất là từ khi được Đường Tam triệt tiêu hộ hạn chế tà hỏa của vũ hồn biến dị này, khiến cho hắn có thể thi triển vũ hồn mà không phải cố kị điều gì.
Trong sáu đôi mắt nhỏ của Phấn Hồng nương nương lập tức toát ra thần thái sợ hãi đồng thời cùng với sự sợ hãi còn có bao hàm sự phẫn nộ mãnh liệt, bởi vì nó cảm giác được một cách rõ ràng trên người Mã Hồng Tuấn có hơi thở của Đại địa chi vương.
Sở dĩ nó sợ hãi bởi vì trên người của Mã Hồng Tuấn có ngọn lửa, những loại độc trùng như nó hầu như đều sợ lửa, nhưng dù sao Phấn hồng nương nương cũng có đến gần bốn ngàn năm tu vi, ngọn lửa bình thường căn bản nó sẽ không quan tâm.
Chỉ là ngọn lửa trên người Mã Hồng Tuấn là ngọn lửa Phượng Hoàng và cũng là khắc tinh của tất cả trùng độc, Phượng Hoàng là vua của vạn loài chim, chỉ hơi thở không thôi đã có sự áp chế với Phấn hồng nương nương khiến nó rối loạn.
Mã Tuấn Hồng đương nhiên nhìn ra, vội vàng châm chọc nó: "Ông xã ngươi là bổn thiếu gia dùng một chiêu gϊếŧ đó! Mà ngươi thì cũng chỉ cần một chiêu đi đời!" Trong lòng bổ sung: Một chiêu không được, thiếu gia ta liền vỗ mông chạy.
Phấn hồng nương nương càng tức điên, không ngừng gầm gừ cùng Mã Tuấn Hồng tranh luận.
Đường Tam chứng kiến tình cảnh này, khóe miệng run rẩy: "Sư phụ, người chắc nó không thông minh chứ hả? Thấy nó và mập mạp chửi nhau cũng vui vẻ lắm mà!"
"...Chắc chắn không sai đâu. Trình độ thông minh của nó tương đương với đứa bé 3-4 tuổi!" Trên đầu đại sư chảy vài vạch đen.
Đứng bên cạnh, Bích Linh cười nói: " Tam ca, nếu nó thông minh làm sự trúng chiêu kích tướng của Mã Tuấn Hồng chứ?"
"..." Đường Tam.
Mà lúc này Mã Hồng Tuấn từ trên trời lao xuống đất, hai cánh sau lưng mở rộng, quyền phải mạnh mẽ đánh trên mặt đất, trong phút chốc không khí trở nên vặn vẹo kịch liệt, một màn hào quang vặn vẹo bán kính chừng năm thước bao phủ thân thể hắn cùng với Phấn hồng nương nương vào trong đó.
Phấn hồng nương nương do thân thể to lớn nên trợn mắt nhìn Mã Tuấn Hồng n hét lớn một tiếng :" Đệ tứ hồn kỹ Phượng Hoàng Khiếu Thiên."
Tựa như xạ tiễn chạy xuyên qua chỗ trống dưới thân nó, có điều nhìn ngọn lửa của Mã Tuấn Hồng tắt ngúm mà bản thân không sao liền cười nhạo không thôi!
" Tắt lửa rồi sao!?" Đái Mộc Bạch trợn mắt hô.
Áo Tư Tạp thì lộ vẻ mặt hết chỗ nói: " Triệu sư phụ thả bom còn ghê hơn nó đó!"
Mã Tuấn Hồng ,tạo dáng thật ngầukinh bỉ nhìn hai người, cười cao lãnh nói: " Đám người các ngươi vô văn hóa! Chiêu này của bổn thiếu gia là hậu kỹ năng!"
" Oanh....." Ngọn lửa Phượng Hoàng cường đại trong nháy mắt bộc phát dưới thân phấn hồng nương nương, tiếng phượng vang vọng xuyên qua mây mù, tựa như kim loại đập vào đá.
Bên trong phạm vi của không khí vặn vẹo đã hoàn toàn bị ngọn lửa Phượng Hoàng bao trùm, Phượng Hoàng lửa trực tiếp lao lên không trung mười thước,cánh phượng trong không trung giang rộng, trông giống như một con Phượng Hoàng thực sự.
Nhìn thấy cảnh tượng huyễn lệ như vậy, Sử Lai Khắc bát quái có chút ngây dại, bọn họ mặc dù đã biết hiệu quả của đệ tứ hồn kỹ sẽ đại loại như vậy, nhưng không nghĩ tới thực lực của Mã Hồng Tuấn lại cường hoành như vậy.
Trước khi thu được hồn hoàn của Đại địa chi vương, ngọn lửa của mập mạp mặc dù bá đạo nhưng hắn cũng không hề có thủ đoạn gì gọi là hiệu quả. Ngọn lửa Phượng Hoàng của hồn kỹ Phượng Hoàng Hỏa Tuyến mặc dù uy lực không hề tầm thường nhưng nhiều nhất có thể chống lại được các hồn sư đồng cấp một chút, vì thủ đoạn công kích vô cùng giống nhau.
Cho dù hắn có thể tăng hiệu quả của ngọn lửa trên diện rộng, rồi trong thời gian ngắn năng lực phi hành của Phượng Dực Thiên Tường cũng tăng lên nhưng lực công kích trên diện rộng của hắn vẫn rất hạn chế, là một cường công hệ hồn sư, điều này cũng là chỗ cực kỳ khổ sở của Mập Mạp.
Nhưng lúc này, khi Mập Mạp thi triển ra đệ tứ hồn kĩ Phượng Hoàng Khiếu Thiên, tình huống đã hoàn toàn thay đổi, cả hồn kỹ thứ hai và thứ ba đều được tăng phúc lên rất nhiều, công hiệu của một kích này sinh ra thậm chí khiến đồng tử của đám người Phất Lan Đức, Triệu Vô Cực, Liễu Nhị Long không khỏi co rút lại. Trong Sử Lai Khắc Bát Quái, người có hồn lực cực mạnh là Đái Mộc Bạch cũng tự nhận không có khả năng dùng thân thể để nghênh đón một kích này.
Phấn Hồng Nương Nương kêu thét inh tai dưới ngọn lửa Phượng Hoàng đang thiêu đốt, thân thể nó dần dần theo ngọn lửa Phượng Hoàng huyễn lệ trên bầu trời mà bốc hơi, lúc này Mập Mạp quay lại nhìn dáng bình thường. Sắc mặt hắn mặc dù có chút nhợt nhạt, nhưng thần sắc lại rất hưng phấn.
Bịch----, thân thể nặng nề của Phấn Hồng Nương Nương nặng nề rơi trên mặt đất, thân thể trong suốt sáng long lanh đã hoàn toàn biến thành màu đỏ sậm, toàn thân tản mát ra một mùi khét cực kỳ khó ngửi, ngoại trừ phần bên ngoài bị cháy xém ra, thân thể nó cũng không thể tiếp tục đứng lên được nữa rồi.
Nếu như không phải Mập Mạp hạ thủ lưu tình, đã khống chế cường độ của ngọn lửa, thì một kích vừa rồi đủ để lấy mạng nó.
Bích Linh nhìn cả lũ Phấn hồng nữ lang ngây ngốc, cười rạng rỡ nói: " Thế nào? Muốn đánh nhau nữa không?"
Khiến Mập Mạp có chút kỳ quái chính là, chu võng đang quấn trên người Phấn Hồng Nương Nương cũng chỉ biến thành màu hỏa hồng mà thôi, không hề bị hóa thành tro.
Tuy nhiên lúc này sau khi hắn thi triển đệ tứ hồn kỹ thì cực kỳ hưng phấn nên cũng không để ý nhiều.
Đám phấn hồng nữ lang tuy đầu óc rất ngu nhưng trực giác nguy hiểm vẫn còn dùng được, lập tức tháo chạy!
Đại Sư nhìn Bích Linh hành động như vậy không khỏi phì cười, con bé ngày càng ma quái. Sau liền gọi Áo Tư Tạp:" Áo Tư Tạp, nhanh... Gϊếŧ nó, đâm vào vị trí hai tròng mắt ấy, sau đó phải lập tức hấp thu hồn hoàn ngay."
Áo Tư Tạp đầu tiên là sửng sốt, nhưng khi hắn thấy ánh mắt vội vàng của Đại Sư thì lập tức hiểu ý. Hai ba bước đã vọt tới, thậm chí không kịp mở lời cảm tạ Mã Hồng Tuấn, lập tức rút ra chủy thủ Đâm thẳng xuống, hồn lực bốn mươi cấp mặc dù không thể khiến hắn có năng lực công kích mạnh mẽ, nhưng lực lượng cũng lại được tăng mạnh hơn nhiều so với người thường.
Mà phần xác bên ngoài của Phấn Hồng Nương Nương lại đã bị lửa Phượng Hoàng của Mã Hồng Tuấn làm mềm đi. Khiến hắn không phải tốn nhiều sức đã giải quyết được tính mạng của hồn thú này.
Khoanh chân ngồi bên cạnh Phấn Hồng Nương Nương, Áo Tư Tạp lập tức bắt đầu quá trình hấp thu hồn hoàn.
Phất Lan Đức đi tới bên người Mã Hồng Tuấn, tát một cái mạnh vào sau ót Mập Mạp," Còn không nhanh ngồi xuống mà khôi phục hồn lực đi."
Mã Hồng Tuấn lè lưỡi, vội vã đặt mông ngồi cách Áo Tư Tạp không xa rồi bắt đầu yên lặng tu luyện.
Vừa rồi công kích của hắn mặc dù huyễn lệ vô cùng, hơn nữa công kích cực kỳ cường hãn, nhưng đồng thời phải sử dụng ba hồn kĩ là đệ nhị, đệ tam, đệ tứ, mà hắn lại vừa mới hấp thu hồn hoàn của cảnh giới bốn mươi cấp chưa lâu nên tiêu hao hồn lực vừa rồi thật sự là quá lớn.
Hơn nữa hắn vì hắn muốn hiệu quả của ngọn lửa thật đẹp nên hắn đã phải cố hết sức làm cho hình tượng Phượng Hoàng của mình thật hoàn mỹ, cho nên, ít nhất hắn đã phải dùng đến bảy thành hồn lực.
Bởi vì oán niệm của phấn hồng nương nương, tốc độ hấp thu của Áo Tư Tạp so với Mã Hồng Tuấn tối hôm qua chậm hơn rất nhiều, dùng suốt một canh giờ hắn mới hoàn thành quá trình hấp thu.
Bích Lĩnh nhìn Áo Tư Tạp đã hấp thu hồn hoàn, buồn chán nói: " Không biết hồn kỹ mới của hắn là vật gì?"
"Không phải cà rốt chứ?" Tiểu Vũ nghi hoạc nói.
Đường Tam lại không cho là như vậy: "Chắc là liên quan đến tới "hưng phấn"!" Dù sao hồn kỹ của Áo Tư Tạp luôn khiến cho người ta khó đỡ về hình thức.
"Mình hy vọng là yến hoặc vi cá!" Trữ Vinh Vinh.
Chẳng qua lập tức bị Đái Mộc Bạch bắt bẻ nói: " Định ăn tiệc à? Yến sào hoặc vi cá? chỉ có ngươi mới nghĩ được thôi!"
"Mặc kệ người ta!" Trữ Vinh Vinh không phản bác.
Bích Linh nhìn Chu Trúc Thanh, cười hỏi: " Tiểu Thanh nghĩ là gì náo?"
" Là ớt!" Chu Trúc Thanh lạnh nhạt đáp. Thấy mọi người vẫn không rõ, bèn nói tiếp:" Tỏi, đậu hủ, nấm thêm vào ớt liền nấu thành món Nấm hầm đậu hủ!"
" Có lí! Cũng đủ sáng tạo!" Bích Linh gật gù tán thành.
Không biết có phải bị ngoại hình tuyệt đẹp của phấn hồng nương nương ảnh hưởng hay không mà sau khi Áo Tư Tạp hấp thu hồn hoàn, nhìn qua tựa hồ càng anh tuấn hơn vài phần, khiến Mã Hồng Tuấn đang xem tu luyện cũng nhịn không được nói:" Nếu khuôn mặt này đem cho nữ nhân thì tốt biết mấy!"
Áo Tư Tạp lại không thèm để ý đến vẻ châm chọc của mập mạp," Ngươi là ghen ghét đấy hả, ta coi như không nghe thấy. Dù sao ngươi có tưởng tượng được đẹp như ca ca thì cả đời cũng không được đâu ."
Mọi người xông tới, Đái Mộc Bạch có vẻ không đợi được hỏi:" Tiểu áo. Đệ tứ hồn kỹ của ngươi là gì thế?"
Trong hồn sư giới thì việc hỏi hồn kĩ vốn là điều kiêng kỵ nhất, bình thường hồn sư tuyệt đối sẽ không nguyện ý dễ dàng đem chính hồn kĩ của mình tiết lộ cho người khác biết, nhưng với tình cảm của Sử Lai Khắc Bát Quái thì lại không chỉ đơn giản là bằng hữu như vậy.
Áo Tư Tạp trong mắt lóe ra vẻ mặt hưng phấn cùng mập mạp giống nhau, khoa trương một hồi mới đi vào trọng tâm vấn đề:" Đệ tứ hồn kỹ của ta chính là Ma quỉ tiểu ớt cay!"
Lời này vừa nói ra, tập thể mọi người liền quay lưng bình luận.
" Vẫn là nấm hầm đậu hủ!" Đái Mộc Bạch.
" Mập mạp ơi, trình độ phạm tiện của Áo Tư Tạp lại cao hơn ngươi!" Tiểu Vũ.
" Làm ơn, hắn đừng có phạm tiện hơn được không?" Mã Tuấn Hồng than thở.
"..." Áo Tư Tạp bị lời của bọn họ đả thương tâm hồn, vội vàng kinh hô: " Hồn kỹ của ta có thể triệt để tiêu trừ hiệu ứng phụ, không sợ võ hồn áp chế!"
"Xí! ai thèm. Thiếu gia ta là phượng hoàng, sợ gì võ hồn áp chế!" Mã Tuấn Hồng thờ ơ nói.
" Nói có thể duy trì đề thăng trong 5 phút!"
Đái Mộc Bạch có chút thất vọng nói:" Chỉ là năm phút đồng hồ? Sao ngắn vậy! Đề thăng tỷ lệ là bao nhiêu?"
Áo Tư Tạp hừ một tiếng, nói:" Đái lão đại, ngươi nghe rõ rồi chứ, là toàn bộ thuộc tính tăng lên 10%. "
Tiểu Vũ che miệng cười: " Xì! Vinh Vinh gia tăng là 30% đó!" Ý tứ có gì hơn người?
Áo Tư Tạp quay đầu, lạnh nhạt nói: " Nhưng ta là toàn thực tính đề thăng!"
Toàn bộ thuộc tính tăng lên? Vài chữ này cũng đã khiến Sử Lai Khắc Bát Quái không nhịn được trống ngực đánh ầm ầm.
Biểu hiện rõ ràng nhất chính là Trữ Vinh Vinh.
Từ sau khi Áo Tư Tạp hướng nàng biểu lộ tình cảm, mỗi ngày chăm chỉ tu luyện đã khiến nàng để ý nhiều đến hắn hơn, mắt thấy Áo Tư Tạp vừa lại có được một hồn kỹ có ích như vậy, sao nàng không cao hứng thay hắn cơ chứ? Nhưng , trong lòng nàng lại cũng càng thêm không yên. Lúc đầu quyết định sau khi hồn sư đại tái lần này kết thúc nàng sẽ hướng Áo Tư Tạp giải thích, Nhưng thời gian càng gần, tâm tình của Trữ Vinh Vinh chuyển biến lại càng nhanh hơn.
Đường Tam cùng Bích Linh trao đổi: " Tiểu Linh còn nhớ Cuồng chiến đội chứ?"
" À, cuồng hóa của bọn họ là toàn thuộc tính đề thăng kỹ năng hỗ trợ! Nói vậy sẽ có cắn trả, nhưng ta nghĩ chắc chắn sẽ không bá đạo như của tên đó."
Nhưng mà Bích Linh vừa nói dứt lời, Áo Tư Tạp liền nén trọng bom:" Sợ rồi hả?Hồn kỹ của anh mày toàn thuộc tính đề thăng, vả lại không có tác dụng phụ!"
Lúc này Đại sư tiến tới vỗ vai Áo Tư Tạp, khen ngợi nói: "Toàn bộ thuộc tính tăng lên 10%, nghe tỷ lệ có vẻ không lớn, nhưng nó lại có thể loại bỏ một trăm phần trăm các thuộc tính có hại đang bị áp dụng trên người. Bất cứ một gã hồn sư nào, cũng không dám nói trong trận đấu mình có thể phát huy được trăm phần trăm thực lực. Ví dụ đối thủ có vũ hồn chuyên áp chế ngươi, như vậy, thực lực của ngươi sẽ rất khó phát huy hoàn toàn, có khả năng chỉ phát huy tám phần, thậm chí có lúc còn thấp đến đáng thương nữa. Đặc biệt trong hồn kỹ của đối phương có tồn tại hiệu quả suy yếu thì hạn chế sẽ càng lớn hơn nữa. Mà kỹ năng phấn khởi này của Áo Tư Tạp lại có thể triệt tiêu tất cả hiệu quả của mặt trái này, dựa theo tính toán của ta, nó có thể khiến các ngươi hoàn toàn tập trung được tinh thần, lại thêm tăng phúc 10%. Cũng khiến trong khoảng thời gian ngắn mỗi người sẽ tăng khả năng bộc phát thực lực. Chờ sau này tại chiến trường, các ngươi sẽ hiểu được hiệu dụng của đệ tứ hồn kỹ này quan trọng như thế nào ."
Áo Tư Tạp gật đầu xác nhận," Bất quá, đại sư, vũ hồn này của ta có hai khuyết điểm. Một là chỉ có khả năng duy trì trong thời gian quá ngắn. cái kia là không cách nào bảo tồn, Khi triệu hồi ra rồi thì bắt buộc phải dùng ngay, trong vòng một phút phải dùng ngay mới có hiệu quả. Nói cách khác, trước mỗi trận đấu ta đều không thể tạo ra trước được. Dường như vấn đề tốt nhất là tiêu hao ít hồn lực, so với đậu hủ cũng không sai biệt lắm, hơn nữa cũng không có bất cứ tác dụng phụ nào, "lão tử có cái phấn hồng tràng". Cuối cùng là một câu hồn chú mới có.
Chỉ thấy lòng bàn tay Áo Tư Tạp ngưng tụ thành một mũi nhọn màu phấn hồng, trong chốc lát công phu, một cây ớt long lanh trong suốt nhỏ như ngón tay út đã xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Mã Hồng Tuấn ở bên cạnh cười một tiếng quái dị," Tiểu áo, hương tràng của ngươi từ lúc nào lại trở thành nhỏ như vậy chứ ?" ( ---O à --o Hu Hu )
Lời này vừa nói ra, mặt mấy cô gái không khỏi đỏ lên, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái.
Áo Tư Tạp tức giận giữ nói:" Hương tràng của ca ca có lớn hay không thì đằng nào mà ngươi chả phải ăn."
Đại sư nghiêm mặt nói:" Riêng chỉ là điểm không có tác dụng phụ này, thì đệ tứ hồn kỹ của hắn so với rất nhiều hồn kỹ của các phụ trợ hồn sư khác mạnh hơn nhiều ."
Phất Lan Đức cố nén cười, nói:" Tốt lắm, đều đừng nhiều lời nữa, tiếp tục lên đường đi. Các ngươi còn có ba người chưa kiếm được hồn hoàn. Hy vọng vận khí vẫn sẽ tốt như vậy, nhanh lên , đi tìm những thứ các ngươi cần thôi ."
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Tiên Hiệp
- [Đấu La Đại Lục] Tùy Tâm Sở Dục
- Chương 36: