Lúc trận chiến ở đấu tràng của Đường Tam, Bích Linh và Tiểu Vũ kết thúc, bọn Đái Mộc Bạch cũng đã hoàn thành đấu hồn của chính mình , hôm nay có thể nói là gặp vui mừng lớn , ngoại trừ Chu Trúc Thanh thua Đường Tam , những người khác đều có được thắng lợi. Bằng vào hai tràng đấu hồn, Đường Tam, Diệp Bích Linh cùng Tiểu Vũ đều thu được hai cái tích phân và hai mươi kim tệ .
"Viện trưởng đâu?" Đường Tam hướng Đái Mộc Bạch hỏi.
Đái Mộc Bạch bất đắc dĩ đích nói : "Có trời mới biết ông ta đi về địa phương nào, ông ta cũng nói qua, khi đấu hồn chúng ta chấm dứt hãy tự đi về trước" .
Năm người đi ra khỏi đấu hồn tràng ,có thể nghe được tiếng hoan hô từ trong vọng ra , hôm nay đấu hồn, tuy không thể nói thu được nhiều lợi , nhưng thông qua loại thật chiến như vậy ,
mọi người đều được thu hoạch thật không nhỏ.
"Các ngươi về trước đi. Vừa rồi viện trưởng nói rồi, nhưng hãy để ta tìm hắn quanh tửu điếm".Mã Hồng Tuấn đột nhiên nói, đôi mắt nhỏ vô tình lóe ra vài phần hưng phấn .
Chẳng qua Mã Hồng Tuấn nghe Đái Mộc Bạch không đi rất nghi hoặc hỏi, dẫn đến hình tượng háo sắc của Đái Mộc Bạch được Chu Trúc Thanh ghi nhớ bởi cái tửu điếm mà Mã Hồng Tuấn nói là thiên đường của đám nam nhân a!
Nhìn bộ dạng khóc không ra nước mắt của Đái Mộc Bạch, Bích Linh rất không phúc hậu cười trên sự đau khổ của người khác.
Bọn họ vừa trở về tới Sử Khắc Lai học viện, bất chợt trông thấy hai bóng nhân ảnh . Dưới ánh trăng sáng , bọn họ liền nhận ra Trữ Vinh Vinh cùng Áo Tư Tạp đang trò chuyện trong màn đêm. Đang ngồi trên tảng đá to trước cửa học viện, Trữ Vinh Vinh hai chân bật dậy, rất nhanh khôi phục thái độ bình thường , trên khuôn mặt xinh đẹp điểm nhẹ một nụ cười tươi. Còn Áo Tư Tạp nét mặt có chút khó coi,lông mày nhíu lại , thỉnh thoảng liếc trộm về Trữ Vinh Vinh, trong ánh mắt lộ vẻ vài phần không cam lòng
Chu Trúc Thanh như không nhìn thấy hai người, bước thẳng vào trong học viện, không thèm quay lại nhìn về phía kí túc xá của mình.
Đái Mộng Bạch nhíu cặp chân mày lại, trong lòng càng thêm nguội lạnh .
"Các ngươi làm gì ở đây ?". Đái Mộng Bạch ánh mắt loé lên , lạnh nhạt hỏi. Trữ Vinh Vinh từ trên tảng đá nhảy xuống , trả lời bâng quơ :
" Đương nhiên là đang chờ các ngươi.
""Các ngươi tại sao lại về trễ vậy ? Viện trưởng cùng mập mạp đâu rồi ?"
Đái Mộng Bạch ngoái đầu lại, lạnh nhạt trả lời : "Bọn họ bận việc rồi. Ở lại hay rời đi tuỳ theo suy nghĩ của các ngươi?"
Trữ Vinh Vinh không chút do dự đáp :"Đương nhiên là ở lại, chỗ tốt như thế này ta sao nỡ bỏ đi chứ, thái độ của ngươi như vậy là sao , y như xác chết vậy ? Ha ha , vậy mà Áo Tư Tạp còn dám nói ngươi là một gã tình thánh , ngay cả một tiểu cô nương cũng không thèm để mắt tới".
Trữ Vinh Vinh sau khi bộc lộ hết bản tính ,vốn từ nhỏ nàng đã tuyệt đỉnh thông minh, từ sắc mặt của Đái Mộng Bạch đã đoán ra rất nhiều việc,liền không chút tỵ hiềm mà châm chọc hắn.
Tà mâu Đái Mộng Bạch hàn quang đại thịnh, " Trữ Vinh Vinh, ngươi không nên khıêυ khí©h sự nhẫn nại của ta. Nơi này là Sử Khắc Lai học viện, không phải nhà của ngươi. người khác sợ Thât Bảo Lưu Ly Tông, nhưng ta , Đái Mộng Bạch thì không. Dám chọc giận ta coi chừng ta sẽ đem ngươi tiền da^ʍ hậu sát , rồi lại tiền sát hậu gian."
Trữ Vinh Vinh cười hì hì thốt :"Ta sợ ư?
"Rồi cố tình ưỡn ngực ra.
"Lại đây đi, để ta xem ngươi như thế nào làm được đây?"Hành động này của Trữ Vinh Vinh ở trong mắt của Bích Linh là cố ý đi chọc ổ kiến lửa.
" Ngươi...." Đái Mộng Bạch không ngừng đè nén cơn giận dữ trong lòng L:" Không cho ngươi thấy lợi hại , ngươi còn tưởng cọp là mèo giấy nữa". Hồn lực nháy mắt phát ra khí thế mãnh liệt.
Trữ Vinh Vinh cả thân thể liền bị hất bay đi ra ngoài. Áo Tư Tạp cuống quýt bước tới đỡ lấy thân hình của Trữ Vinh Vinh, dư lực làm hắn té bệt xuống đất.
" Mộc Bạch "
Đường Tam bước tới chắn ngang trước người Trữ Vinh Vinh, hai tay dùng thủ pháp Khống Hạc Cầm Long xuất ra , đem hồn lực của Đái Mộng Bạch dạt ra hai bên. " Bỏ đi , chúng ta là đồng môn cả mà ".
Mặc dù là hồn lực của Đái Mộng Bạch chỉ tuỳ ý phát ra, còn chưa phát động công kích nhưng đã làm Đường Tam giật mình thầm nghĩ " Sợ rằng đây mới chính là chân chánh thực lực của hắn, ba mươi bảy cấp hồn lực, quả thật so với mình mạnh hơn nhiều ".
Bích Linh sớm nhìn ra Trữ Vinh Vinhtừ nhỏ đã quen được nuông chiều, tuy Đái Mộc Bạch chưa làm nàng ta bị thương nhưng toàn thân cũng cảm thấy đau nhức. Trong lúc nhất thời không kìm được nước mắt chảy dài trên gò má. trừng mắt nhìn Đái Mộng Bạch không nói một tiếng nào.
Đái Mộng Bạch nhìn thẳng Đường Tam , chậm rãi thở ra một hơi dài rồi thu lại hồn lực vào trong trán:"Thôi được, Tiểu tam ,ta nể mặt ngươi".
Mắt lạnh lùng liếc sang Trữ Vinh Vinh một cái :"Ngươi nên nhớ cho kỹ , nơi này là học viện, không phải nhà của ngươi, đừng nên trêu chọc vào ta, nếu không ta mặc kệ ngươi là ai."
Nói xong hắn cất bước đi thẳng vào trong học viện.
" Đường Tam".
Trữ Vinh Vinh khôn mặt đầm đìa nước mặt , đột nhiên cất tiếng gọi. Đường Tam cố nén đau xoay người lại. Trữ Vinh Vinh hung hăng bảo : "Dùng độc môn ám khí của ngươi giúp ta gϊếŧ hắn , chỉ cần ngươi giúp ta, ta sẽ cho ngươi một vạn hồn kim tệ, ngươi sẽ trở thành khách quý của Thât Bảo Lưu Ly Tông, sau này Thât Bảo Lưu Ly Tông sẽ ủng hộ ngươi một cách vô điều kiện".
Nghe vậy, Bích Linh nhíu mày nhìn Trữ Vinh Vinh, nếu là một gã bình thường hồn sư nhất định sẽ hết sức vui mừng, được Thât Bảo Lưu Ly Tông ủng hộ, mấy chữ này ý nghĩa trọng đại cỡ nào, phải biết đương thời là một trong thất đại tông môn, Thât Bảo Lưu Ly Tông sở hữu thực lực cường đại khó mà tưởng tượng hết. Một gã hồn sư mà được họ ủng hộ sẽ dễ dàng tại đại lục quật khởi. Nhất là đối với một thiên tài như Đường Tam, thật sự là tương lai thu hoạch sẽ vô hạn.
Tuy Đái Mộc Bạch rất đào hoa nhưng nhân phẩm vẫn rất đáng tin, Bích Linh nhịn không được mở miệng nói:" Trữ Vinh Vinh, tôi thừa nhận tiền có thể mua được nhiều thứ nhưng nói không phải vạn năng. Nơi này là học viện chứ không phải là Thất Bảo Lưu Ly Tông cho nên ở đây không có người nào phải xem sắc mặt của cô cả, xem ở phần bạn học với nhau, khuyên cô thu hồi thái độ ngạo mạn của bản thân mình trước toàn bộ mọi người ở đây chán ghét cô triệt để!"
Trữ Vinh Vinh giơ ngón tay chỉ thẳng vào mặt Bích Linh: " Ngươi...Ngươi dám dạy đời ta?"
Đường Tam chậm chạp bước tới che chở thân người của Diệp Bích Linh đối diện Trữ Vinh Vinh, nhìn sâu trong mắt nàng : " Lời của Tiểu Linh hoàn toàn đúng, nếu cô cứ tiếp tục giữ mãi thái độ ngạo mạn như vậy, ta khuyên.. ngươi nên rời đi thì hơn ".
"Ngươi... ngươi ...., chẳng lẽ ngươi không biết Thất Bảo Lưu Ly Tông chúng ta cường đại cỡ nào à?" Trữ Vinh Vinh không cam lòng nhìn hắn .
"Thất Bảo Lưu Ly Tông lợi hại cũng không phải Trữ Vinh Vinh-cô lợi hại. Bọn họ có thể bảo vệ cô nhất thời, không thể bảo vệ cô cả đời. Cứ gây thù chuốc oán mãi, cô sớm muộn tự tìm đường chết thôi!"
" Diệp Bích Linh, ngươi dám ăn nói như vậy với ta sao?" Trữ Vinh Vinh hoàn toàn giận dữ.
" Hứ, Tiểu Linh nói có sai đâu!" Tiểu Vũ cảm thấy Trữ Vinh Vinh càng ngày càng vô lý.
Đường Tam cười lạnh nhạt, trải qua hai kiếp , hắn như thế nào không hiểu tâm lý của một cô gái mới mười hai tuổi:
" Tiểu Linh, đừng quản cô ta nữa. Cái đó đối với ta không có quan hệ. Tiểu Vũ chúng ta đi thôi "
Lắc đầu một cách ngao ngán , Đường Tam lôi kéo Bích Linh cùng Tiểu Vũ cũng đi vào học viện.
Chứng kiến bọn họ rời đi, Trữ Vinh Vinh cả người như chết trân tại chỗ. Nếu nói Đái Mộng Bạch làm nàng căm tức thì lời nói của Diệp Bích Linh và ánh mắt Đường Tam lúc bỏ đi lại khiến nàng bị đả kích thật nhiều .
Từ nhỏ đến lớn , quen sống trong vòng tay nuông chiều của đại trưởng lão Thât Bảo Lưu Ly Tông, tánh tình nàng sớm trở nên cao ngạo. Nhưng hôm nay, trước sau phải chịu 3 lần đã kích làm nàng cảm thấy vô cùng phân vân :" Tại sao họ lại đối xử với mình như vậy ? Ta đã làm sai thật sao ?"
" Áo Tư Tạp". Trữ Vinh Vinh dẫu chết cũng không tin mình sai, quay đầu ngoái nhìn Áo Tư Tạp vừa mới ngồi dậy trên mặt đất hỏi :" Ngươi có nguyện ý giúp ta hay không ?"
Trong cặp mắt si tình của Áo Tư Tạp toát ra vài phần nhợt nhạt ,nói :" Lúc đầu mới nhìn thấy ngươi, ta cảm thấy được một nét đẹp trong sáng. Ta tin tưởng rằng, khi lớn lên ngươi nhất định là một tuyệt sắc mỹ nữ. Hơn nữa , khi đó ta thích nhất là vẻ ôn nhu của ngươi. Cho nên ta quyết định không để ý hết thảy, một lòng theo đuổi ngươi, ta mặc kệ mình xuất thân dân dã , còn ngươi là Thât Bảo Lưu Ly Tông đệ tử , ta cũng không quan tâm. Nhưng bây giờ, ta phát hiện ra mình lầm, mà còn lầm to nữa ".
" Ngươi lầm ? Là sao ? " Trữ Vinh Vinh mơ hồ nhìn hắn.
Áo Tư Tạp mỉm cười đáp :"Bởi vì ngươi không phải thần tượng trong lòng ta nữa, ta không thể vì một người như vậy mà rũ bỏ tất cả."
"Ta cho dù có đồng ý giúp ngươi thì cũng không xứng với tiểu công chúa của Thât Bảo Lưu Ly Tông ? Ngươi cho ta là ai ? Bất quá cũng chỉ như người hầu mà thôi . Ta không có nghĩ vậy , ta đối với bản thân mình luôn hài lòng . Ta nghĩ rất có nhiều người tình nguyện ra sức cho Thât Bảo Lưu Ly Tông ,nếu không có ta cũng chẳng hề hấn gì .
"Hắn suy nghĩ kỹ rồi, trước khi bọn Đường Tam trở về , Áo Tư Tạp đã hiểu rõ bản tính của Trữ Vinh Vinh mà trước đây cô giấu diếm. Mặc dù tuổi còn nhỏ , Áo Tư Tạp đã có không ít bạn gái. Ngoại trừ Bích Linh do tiếp xúc nên nhìn ra thì Đường Tam và những người khác cũng không biết , Áo Tư Tạp ngoại trừ sở hữu đặc thù vũ hồn còn là một gã có đầu óc hết sức sâu sắc. Là một kẻ thông minh lẽ nào hắn không biết khó có thể thực hiện được , vì sao hắn vẫn lựa chọn đối mặt với thử thách ?
Mắt thấy Áo Tư Tạp bỏ vào trong học viện, Trữ Vinh Vinh không cam lòng la lớn :" Không phải là ngươi thích ta sao ? Ngay cả ngươi cũng không chịu giúp ta hả ?"
Áo Tư Tạp dừng lại , cũng không thèm quay đầu thốt :
" Vừa rồi Đường Tam nói đúng, nếu ngươi vẫn còn giữ tính cách đó thì nên rời khỏi nơi này đi. Nơi này không thích hợp với ngươi. Có lẽ đối với ngươi , bằng hữu ...đó là một cái khái niệm gì đó quá xa vời. "