Chương 7: Không Tệ Đến Thế

Nói xong, Mạnh Tuệ Tuệ khẽ nhíu mày đầy khó chịu, cảm thấy bực bội vì chất giọng tự nhiên của mình đã có vẻ rất quyến rũ.

Lưu Chu thì thở phào nhẹ nhõm, xem ra hôm nay may mắn thoát nạn rồi, đúng là hiểm nguy trong gang tấc.

Anh ta không khỏi ngạc nhiên liếc nhìn Mạnh Tuệ Tuệ, trước giờ anh ta chưa từng biết cô lại có miệng lưỡi sắc bén đến vậy.

Thấy Lưu Chu định bỏ đi, Tần Quân Lan không chịu nổi nữa, cô ta chỉ tay vào mũi anh ta nhưng lại trừng mắt nhìn Mạnh Tuệ Tuệ, nghiến răng nói: "Không được! Thằng con trai của tên phản bội này không thể rời đi! Phải dắt anh ta ra gặp trưởng thôn để làm rõ!"

Mạnh Tuệ Tuệ liếc mắt đầy khinh miệt, cười nhạt: "Được thôi, thế cô dắt anh ta vào phòng cô đi, tối nay ôm anh ta ngủ, sáng mai muốn trình bày với trưởng thôn gì thì trình bày. Hôm nay khuya rồi, tôi phải đi ngủ, cô cứ dắt anh ta đi nhanh đi."

Nói rồi, Mạnh Tuệ Tuệ thả người nằm phịch xuống giường, kéo chăn lên phủ kín người. Không bao lâu sau, trong ánh mắt ngỡ ngàng của hai người, tiếng ngáy "khò khò" vang lên đều đều.

Tần Quân Lan tức giận vô cùng, nhìn chằm chằm vào Mạnh Tuệ Tuệ đang ngủ, nói với vẻ ghê tởm: "Giống như con heo vậy!"

Cô ta thật sự không thể chấp nhận việc một người phụ nữ đáng ghét như thế lại trở thành chị dâu của cô ta, nhưng sự thật là Mạnh Tuệ Tuệ với sính lễ hậu hĩnh đã bước chân vào nhà họ Tần và trở thành vợ của anh trai cô ta.

Nghĩ đến điều này, Tần Quân Lan cảm thấy như có con ruồi bay vào miệng, khó chịu vô cùng.

Lưu Chu cũng ngạc nhiên không kém, trước đây Mạnh Tuệ Tuệ lúc nào cũng cố gắng tỏ ra hoàn hảo trước mặt anh ta.

Anh ta thật sự không ngờ ngoài việc ăn nói sắc sảo, cô còn có khả năng ngáy vang như vậy.

Nghe thấy Tần Quân Lan chê bai đầy khó chịu, Lưu Chu bừng tỉnh, anh ta liếc qua cô ta rồi nhìn cửa phòng mở toang, sau đó nghiến răng, xoay người bỏ chạy, mặc cho Tần Quân Lan đứng sau la hét cũng không dám quay lại.

Với thân phận con trai của một tên phản bội, anh ta vốn đã không được chào đón trong làng. Nếu lại dính thêm tội quấy rối phụ nữ, chắc chắn anh ta sẽ bị trưởng thôn tống vào ngục, đời anh ta coi như tiêu tùng.

Anh ta quyết định phải trốn đi một thời gian, đợi mọi chuyện lắng xuống mới quay về.

"Tên Lưu Chu kia! Đồ phản bội thối tha! Đừng có chạy!" Tần Quân Lan hét lên rồi đuổi theo.

Tiếng của Tần Quân Lan dần xa, căn phòng trở nên yên tĩnh. Một lát sau, Mạnh Tuệ Tuệ mở mắt, liếc nhìn cánh cửa vẫn mở toang thì không khỏi thở dài nặng nề. Đúng là một cô dâu khổ mệnh, đến ngủ mà cũng chẳng ai thèm đóng cửa cho cô.

Cô xoa xoa mái tóc rối bù, cúi đầu thở dài, rồi miễn cưỡng đứng dậy đi đóng cửa.

Sau khi trở lại giường, Mạnh Tuệ Tuệ hít một hơi, cảm nhận hương thơm của ánh nắng mặt trời vẫn lưu lại trên chăn thì thoải mái thở dài. Dù sao cũng đã vô tình kết hôn, nhưng cuộc sống hiện tại của cô vẫn tốt hơn nhiều người khác ngoài kia, ít nhất chiếc chăn cưới còn khá êm ái.