Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tùy Quân Ở Thập Niên 50: Tôi Thành Vợ Trước Bị Quan Quân Xử Lý

Chương 6: Ấm Ức

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Sao cô biết Quân Lan bị tôi ức hϊếp? Tô Hà, từ nhỏ đến lớn chúng ta lớn lên cùng nhau, tôi đâu có đắc tội gì với cô đâu? Sao cô lại muốn bôi nhọ danh tiếng của tôi thế?"

"Tôi và Lưu Chu thế nào, chẳng nhẽ cô không rõ chắc? Chẳng phải chính cô nói đấy sao? Anh ta là con trai của một tên phản bội, cuộc sống chẳng dễ dàng gì, phải dựa vào tôi – con cháu của anh hùng cách mạng mới có thể sống được. Bình thường tôi cho anh ta cái bánh bao cũng đã là đại ân đại đức rồi, giờ anh ta lại quay ra cắn ngược tôi à?"

"Tôi là Mạnh Tuệ Tuệ, nói một là một, hai là hai, nếu tôi thật sự có chuyện gì đó với Lưu Chu thì sao tôi lại được gả vào nhà họ Tần với của hồi môn đàng hoàng như thế?"

"Nếu cô còn dám bịa đặt lung tung, hôm nay tôi sẽ xé nát cái miệng cô ra!"

Mạnh Tuệ Tuệ có vóc dáng to khỏe, chỉ đứng đó thôi cũng có khí thế đè ép người khác, khiến người ta cảm thấy áp lực không nhỏ.

Bên cạnh, mặt Lưu Chu đỏ bừng vì xấu hổ, ánh mắt âm trầm của anh ta nhìn Tô Hà.

Tô Hà siết chặt nắm đấm, mặt tái nhợt. Cô ta cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của mọi người xung quanh, không kìm được mà nước mắt lưng tròng, rồi khóc lóc bỏ chạy.

Tần Quân Lan lườm Mạnh Tuệ Tuệ, nhỏ giọng thì thầm: "Đồ chanh chua."

Mắt của Mạnh Tuệ Tuệ đỏ hoe, che miệng lại, giả vờ tủi thân nói: "Em chồng à, chị nghe thấy rồi, em gọi chị là đồ chanh chua, chị là chị dâu của em đấy. Chưa nói đến chuyện bị nhà chồng bắt nạt, mà ngay trong nhà mẹ đẻ đã bị em chồng bắt nạt rồi. Các bác hàng xóm, mọi người làm ơn đừng để chuyện này lọt ra ngoài, em chồng bắt nạt chị dâu, chị không ấm ức đâu, không ấm ức... Hu hu hu, cha ơi, sao cha chết sớm thế!"

Mặt mũi Tần Quân Lan tái mét, ấp úng: "Tôi, tôi không có..."

Vương Tú Quyên thấy người đứng ngoài cổng bắt đầu xì xào bàn tán thì sắc mặt cũng tái đi, vội vàng bước ra ngoài trấn an mọi người, giải thích từng chút một.

Mạnh Tuệ Tuệ thấy đám người hóng hớt đã giải tán, liền lau khô nước mắt, bước đến ngồi xuống mép giường, mắt liếc xéo Lưu Chu đang đứng ngơ ngác không hiểu gì, giọng ngọt ngào mềm mỏng: "Còn không đi? Chờ ở đây ăn tiệc cưới à?"
« Chương TrướcChương Tiếp »