Triệu Vệ Linh suy nghĩ đủ điều, càng nghĩ càng thấy có điều gì đó không ổn, quay lại nhìn cô con gái ngây ngô của mình, bà không biết phải nói sao.
Bà bảo: “Thôi được rồi, con đừng nghĩ nhiều nữa, tối nay ngủ sớm đi. Sáng mai mẹ sẽ đưa con lên huyện Đại Mộc, cố bắt kịp chuyến xe buổi trưa. Đến An Tây phải đi cả mười ngày nửa tháng đấy, chắc chắn sẽ đuổi kịp Tô Hà thôi.”
Nghe vậy, Mạnh Tuệ Tuệ vô cùng sốc, mười ngày nửa tháng sao?
Cô biết khoảng cách từ thôn Kim Câu đến An Tây xa, nhưng không ngờ lại xa đến thế! Mười ngày nửa tháng, chẳng trách Tô Hà muốn đi trước cô một bước. Đến khi cô tới nơi, có lẽ mọi chuyện đã rồi, người quân nhân kia đã bị Tô Hà tính kế mất rồi.
Nghĩ cũng đúng, thời này đang là giai đoạn đầu sau khi lập quốc, đường sá hư hỏng nghiêm trọng sau nhiều năm chiến tranh, chắc chắn không dễ đi lại.
“Thôi được rồi, con muốn ăn gì, mẹ đi nấu cơm.” Thấy khuôn mặt Mạnh Tuệ Tuệ đầy lo lắng, Triệu Vệ Linh cũng nhẹ nhõm phần nào. Có vẻ con gái bà không ngốc nghếch như vẻ bề ngoài, ít nhất cũng đã nghĩ đến việc tại sao Tô Hà lại bỏ chạy.
Cô nàng Tô Hà này, trong lòng chắc chắn vẫn còn vương vấn Tần Quân Anh, nếu không thì sao lại bỏ chạy?
Nhưng cô ta đừng hòng mơ tưởng! Tần Quân Anh là chàng rể bà đích thân chọn, bất kể là ai cũng đừng hòng giành giật khỏi tay con gái bà. Đến khi tìm được Tô Hà, bà sẽ đi theo giám sát tận An Tây, đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì!
Triệu Vệ Linh vô cùng tự tin, hoàn toàn không nghĩ rằng con gái mình chẳng hề có ý định cho bà đi cùng.
Mạnh Tuệ Tuệ gãi đầu, phấn chấn tinh thần nói: “Mẹ, con không ăn nữa đâu, đã nói là phải giảm cân mà? Nhà mình có bản đồ không? Con muốn xem từ nhà mình đến An Tây xa thế nào.”
Triệu Vệ Linh không đồng ý: “Giảm cân cũng phải ăn chứ, người ta bảo người là sắt, cơm là thép, một bữa không ăn là đói lắm đấy!”
Mạnh Tuệ Tuệ thở dài, biết mình không thể cãi lại, bèn gật đầu: “Được rồi, vậy thì mẹ nấu cháo loãng thôi. Mẹ đưa con bản đồ trước đi, con muốn nghiên cứu trước, đường xa như vậy phải xem kỹ một chút.”
Triệu Vệ Linh phẩy tay, trách yêu: “Con đúng là bị Tô Hà làm cho lú lẫn rồi, nhà mình làm gì có thứ đó. Bình thường nhà mình có đi đâu xa đâu, yên tâm đi, có mẹ ở đây, mẹ đảm bảo sẽ đưa con đến An Tây an toàn. Hồi trước mẹ với bố con còn từng lên núi đánh du kích, mẹ là bản đồ sống đấy! Thôi, mẹ đi nấu cơm đây, con nằm nghỉ thêm đi.”
Mạnh Tuệ Tuệ giật khóe miệng, nếu nằm thêm nữa cô sẽ teo cơ mất thôi!
Nhìn Triệu Vệ Linh đi vào bếp, Mạnh Tuệ Tuệ nhắm mắt lại, đúng là mình đã hỏi một câu ngớ ngẩn. Thời này người dân còn chẳng đủ ăn, làm gì có chuyện nhà nào sắm bản đồ để nghiên cứu đường đi xa.