Chương 1-1: Dưới lầu văn phòng ngẫu nhiên gặp được ( trứng màu sau nội dung cốt truyện)

【Người viết có lời muốn nói:】

Chap sau tổng tài của chúng ta sắp quyến rũ ai đó hhh

-----chữ-----

Phương Dã ngồi ở ghế sau xe, một tay chống đầu, nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Để kịp tiến độ của dự án, anh đã tăng ca suốt một tuần.

Đêm qua, lúc anh rời công ty thì đã gần nửa đêm, được chủ Vân tài xế chở vể nhà. Nhưng đang trên đường về thì Phương Dã lại nhận được lời mời chơi mạt chược từ ông chủ của công ty Xa Tiệp, anh đành phải yêu cầu tài xế quay đầu xe lại. Chuyến đi này vừa đi là tốn bốn giờ.

Là chủ của một công ty niêm yết thế nên có một số cuộc xã giao anh không thể không tham dự.

Năm giờ sáng, anh lê tấm thân mệt mỏi trở về nhà. Sau khi tắm rửa sơ qua, anh nằm xuống giường đánh một giấc rồi vội vàng quay lại công ty. Anh còn phải chủ trì một cuộc họp hàng quý vào sáng nay.

May mắn thay, có tài xế phụ trách đưa đón, vì vậy Phương Dã có thể nghỉ ngơi trong xe một lúc.

Phương Dã đang ngủ mơ mơ màng màng thì nghe thấy giọng nói của chú Vân.

"Phương tổng, xe không vào được."

Nghe thấy âm thanh, Phương Dã từ từ mở mắt ra, lông mi khẽ rung, trong mắt lộ ra vẻ mệt mỏi.

“Chuyện gì vậy?” Anh ngước mắt lên và nhìn về phía trước.

Anh đã ở dưới lầu trong công ty nhưng bây giờ chiếc xe đã bị chặn ở lối vào bãi đậu xe. Nhìn về phía trước, có vẻ như có tai nạn nhỏ đang xảy ra và vẫn đang được xử lý.

"Phía trước hình như có va chạm xe cộ, còn đang xử lý."

Lúc bình thường đợi một chút cũng không sao, nhưng hôm nay...

Phương Dã giơ tay lên xem giờ, sắp đến giờ họp rồi.

"Tôi sẽ đi bộ."

“Vâng, Phương tổng.” Tài xế vừa nói vừa xuống xe, mở cửa cho Phương Dã.

Phương Dã nhặt chiếc cặp ở bên cạnh và xuống xe, đi thẳng về phía tòa nhà.

Ở tầng dưới của công ty, một nhóm công nhân đang khuân vác đồ đạc, Phương Dã vội đi thì đυ.ng phải một người không biết vì sao đột nhiên lùi lại.

Phương Dã đứng vững lại và giận dữ nhìn "hung thủ". Phương Dã tính tình không tốt, sáng sớm đã gặp không ít phiền toái khiến anh trong lòng cũng có chút khó chịu.

"Ôi! Chu Thịnh a! Cậu ở đây mặc cái gì trang bị? Một hồi lên sân thượng rồi lại mặc!" Thấy anh đυ.ng phải người nào đó, người đó tỏ vẻ không hài lòng, vội vàng chạy đến và kéo Chu Thịnh sang một bên.

Chu Thịnh vừa rồi còn cúi người chỉnh lý quần áo, sợ lại đυ.ng người, cho nên đứng thẳng người, vươn tay kéo dây an toàn đang buộc trên người, mới quay đầu lại.

“Sao còn không xin lỗi người ta?!” Người công nhân đưa tay tát vào cánh tay hắn một cái.

"Tôi xin lỗi."

Người tên Chu Thịnh cao to lại khỏe khoắn, lưng thẳng. Chỉ là ánh mắt không dám nhìn thẳng người và trông rất rụt rè.

Phương Dã ngước mắt lên nhìn hắn, nhìn đến xong, anh mới phát hiện người nam nhân này thế nhưng lại rất hợp khẩu vị của cậu.

Nam nhân đang cầm chiếc thắt lưng bảo hộ lao động đã đeo dở bằng cả hai tay, mặc dù hắn đang mặc quần yếm nhưng anh đã có thể cảm nhận được kích thước đũng quần của người kia.

Dáng người cũng không tồi.

Chỉ là người này thoạt nhìn có chút không giống người thường...

"Ôi, còn làm cái gì nữa? Nếu còn kéo dài, ngày hôm nay tòa nhà làm sao có thể quét sạch! Mau cởi bỏ trang bị trên người trước đi! Đem thùng đồ này chuyển vào thang máy vận chuyển hàng hóa!"