Chương 3: Mẹ kiếp, mày gọi là Thẩm Hữu

---------------------

Chương 3

Vào giờ ăn tối, Tùy Ngộ hỏi Đường Thi về tình hình của lớp 16 trong lúc ăn.

Dù sao lớp này cô cũng tự mình dạy học lâu rồi, cho nên Đường Thi cũng coi như hiểu rõ. Tùy Ngộ nghe xong thì hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Năm cuối lớp mười hai này có tổng cộng 16 lớp. Trường trung học (THPT) số 13 có hoàn cảnh đặc biệt, tỷ lệ đại học hàng năm đều dựa vào học sinh nghệ thuật và thể thao, cho nên trong 8 lớp trọng điểm được chọn, có 6 lớp là nghệ thuật và thể thao, còn lại 2 lớp, một cái là khoa học tự nhiên và một cái là khoa học xã hội.

Còn trong tám lớp phổ thông cũng có hạng cao và hạng thấp. Cũng có lớp nghệ thuật, thể thao và khoa học xã hội nhưng yêu cầu không cao và tương đối dễ đạt kết quả nên chất lượng học sinh khá tốt.

Học sinh trong lớp học do Tùy Ngộ dạy có thành tích kém nhất trong tất cả lớp khoa học tự nhiên. Hầu như tất cả đều là những gương mặt quen thuộc, chiếm vị trí cuối bảng.

Bọn họ không có dính dáng gì đến việc thi đại học, nhưng lại bị nhà trường xếp vào cùng một lớp, năm nào cũng chia lớp, haha, đều là những gương mặt quen thuộc.

Kết quả thi tuyển sinh đại học có liên quan đến tiền thưởng, những giáo viên cũ biết sự tình bên trong đương nhiên không muốn dạy, cho nên rơi vào trên đầu người mới Tùy Ngộ.

Những học sinh này hoàn toàn không có thi đậu cao trung, mà dựa vào các mối quan hệ để bỏ tiền vào học. Phụ huynh cũng thấy việc học hành của bọn trẻ thật sự không giỏi, thầy cô trước cũng lười quan tâm bọn họ, nên ở lại đây ngơ ngác lăn lộn hai năm, đợi năm nay tốt nghiệp và lấy bằng tốt nghiệp cấp ba.

Đường Thi nói xong, sợ trong lòng Tùy Ngộ khó chịu, đang muốn an ủi anh. Kết quả là nhìn thấy vẻ mặt nhẹ nhõm hút một ngụm khí lạnh của Tùy Ngộ.

"Thầy Tùy, đừng nản lòng, thời gian sau này còn dài, mỗi lần sẽ có nhiều học sinh hơn."

Tùy Ngộ gật đầu, nghĩ rằng không có gì phải nản lòng, vui vẻ còn đến không kịp. Anh vốn không có tình cảm với nghề nghiệp làm giáo viên, anh chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, lớp 16 này đơn giản là được thiết kế riêng cho anh!

# Lớp học vui vẻ của Tùy Ngộ #

Tùy Ngộ ngồi trên bục giảng, nhìn tiết tự học buổi tối, chán nản lật tài liệu ôn tập. Tùy Ngộ không quan tâm đến việc có ai đang ngủ, đang chuyền giấy hay đang đọc sách bên dưới, miễn là họ không gây ra bất kỳ âm thanh nào.

"Tiểu Cuốn, tôi đã ở đây được vài ngày và tôi vẫn không biết Thẩm Hữu là ai, cậu có nhắc nhở gì không?"

"Ký chủ, tôi chỉ nhận được nội dung nhiệm vụ, tôi không biết phần còn lại."

" Được." Tùy Ngộ cũng không sốt ruột, chỉ cảm thấy vô cùng nhàm chán. Đối với vai trò giáo viên mà anh đang đảm nhận, anh không có tình cảm cao thượng nào cả, anh không cầu cái khác, không cầu lập công chỉ mong không có lỗi lầm gì.

Vì vậy, Tùy Ngộ quyết định tự mình tìm thú vui, tận dụng cơ hội này để tận hưởng cuộc sống.

Việc đầu tiên cần làm là ăn những món ăn vặt trước cổng trường, rồi ăn từ đầu đường đến cuối ngõ.

Bún xương là món súp có màu trắng đυ.c được làm từ xương heo và da heo, thơm ngon và dẻo. Sợi bún dai được phủ một lớp nước sốt thịt đặc, đậu phộng xắt nhỏ và giá đỗ. Cuối cùng rắc một nắm hành lá cắt nhỏ, rau mùi và một thìa nhỏ dầu cay.

Tùy Ngộ đeo tai nghe, ngồi ở bàn cạnh cửa sổ, trộn đều nguyên liệu trong bát, kẹp lên một đũa đưa vào miệng, chỉ hai chữ, thoải mái.

Tối nay anh không có tiết tự học buổi tối, sau giờ ăn tối mới ra khỏi trường để đi ăn cơm.

Học sinh đã ăn xong và quay lại trường nên quán hơi vắng.

Ông chủ đang rửa bát đũa ở bếp sau, Tùy Ngộ ăn bún trong bát, nhìn các cửa hàng bên ngoài, bắt đầu suy nghĩ ngày mai nên ăn món nào.

Dầu cay của quán này thực sự rất đậm đà, ăn đến trên trán Tùy Ngộ đổ mồ hôi. Cái miệng đỏ bừng, Tùy Ngộ lấy từ trong tủ đông ra một chai nước. Mở nắp chai và uống vài ngụm mới tính đè xuống vị cay trong miệng.

Tùy Ngộ vừa đi tới con đường đối diện cổng trường, thì nhìn thấy một nam sinh đang đi ra khỏi trường.

Không mặc đồng phục, không mang cặp sách. Cũng không giống như xin nghỉ bệnh hay trốn học.

Khi con người nhàn rỗi, họ trở nên tò mò hơn.

Tùy Ngộ tháo tai nghe đeo vào cổ, sau đó nhàn nhã đi theo nam sinh, coi như tiêu cơm.

Theo dõi người khác là một việc rất nhàm chán, chứ đừng nói đến loại người bất chợt* như Tùy Ngộ. Rất nhanh, sự chú ý của anh đã bị thu hút bởi người bán bánh gạo đen. Vừa rồi anh ăn hơi cay nên ăn ngọt là hợp lý.

(*) Bất chợt: có nghĩa là một ý tưởng chợt nảy ra hoặc vô tình trong đầu

Anh lấy chiếc bánh gạo hấp đổ ra khỏi ống tre, nhúng vào một lớp đường trắng. Tùy Ngộ đổi sang tay cầm, một bên thổi khí nóng.

Khi anh ngẩng đầu lên, đâu còn cái bóng của nam sinh kia nữa.

Tùy Ngộ cũng không để trong lòng, mất dấu thì mất dấu đi, rồi tiếp tục bước đi.

Đi loanh quanh một lúc, một tiếng mắng chửi phát ra từ con hẻm tối bên phải.

“Con mẹ nó, mày gọi là Thẩm Hữu?”

Tùy Ngộ dừng một chút, “Thẩm Hữu?” Đây không phải mục tiêu nhiệm vụ của anh sao? Anh thổi chiếc bánh gạo nóng hổi rồi lặng lẽ đi về phía con hẻm.

Anh giấu mình trong bóng tối gần đó, nhìn vào bên trong.

Nam sinh mà anh vừa mất dấu đang đứng trước mặt bốn năm người có vẻ ngoài giống bọn côn đồ, rõ ràng câu nói kia là nói với cậu ta.

Thì ra cậu ta chính là Thẩm Hữu, giác quan thứ sáu của anh rất chuẩn.

Dù sao cũng là người anh ‘ngày nhớ đêm mong’, Tùy Ngộ tò mò, lại vươn đầu, mở to hai mắt bắt đầu đánh giá.

Người Thẩm Hữu ở trong bóng tối, không nhìn rõ mặt cậu. Nhưng mượn ánh sáng trên đường phố, có thể thấy dáng người thon gầy và còn rất cao. Cậu ta cao hơn một cái đầu so với mấy tên lưu manh kia, chắc phải ít nhất 1,85 mét trở lên.

Cậu ta chỉ mặc một chiếc áo sơ mi dài tay mỏng manh. Vào tháng 9, ngay khi mặt trời lặn, nhiệt độ giảm mạnh. Ngay cả Tùy Ngộ cũng mặc thêm một chiếc áo khoác mỏng.

Quần áo nhìn khá đơn giản nhưng lại có cảm giác rất mộc mạc.

Bị một đám côn đồ cao lớn thô kệch vây quanh, vẻ mặt hung dữ, lời nói hung ác, nhưng cậu ta vẫn đứng thẳng như một cây thông xanh nhỏ, không hề tỏ ra hèn nhát hay sợ hãi.

"Thằng nhóc này có chút khí phách." Tùy Ngộ nghĩ thầm.

Người dàn ông cạo trọc đầu, trên mặt nở nụ cười điên cuồng ngang ngược, khiến khuôn mặt đầy dữ tợn càng thêm xấu xí. Nhìn thấy gã ta đến gần Thẩm Hữu và tát vào mặt cậu ta.

Sức lực vừa phải, nhưng đầy sự vũ nhục.

“Có người nhờ tao đến nói cho mày mấy câu.”

Tùy Ngộ cau mày, từ xa có thể cảm giác được nước bọt phun ra từ miệng tên đầu trọc. Âm thanh như tiếng ống bễ rách nát, vo ve khiến người ta cảm thấy khó chịu.

“Khi đến trường mới, phải đi học thật tốt. Ông bố nhặt rác của mày mới có thể làm việc trở lại. Mày hãy trân trọng khoảng thời gian này và đừng để người khác đuổi học vì một vài chuyện nhỏ nhặt."

"Mọi người vẫn đang chờ mày đứng đầu trong kỳ thi kìa."

Mấy người bên cạnh không nhịn được cười, một người trong số họ nói không chút che dấu nào: "Má ơi, bên trong trường trung học số mười ba có thể thi ra trạng nguyên. Từ trong ổ gà, còn có thể bay ra Kim Phượng Hoàng*, haha."

(*)Kim phượng hoàng: còn gọi phượng hoàng vàng là một loài chim được ghi lại trong " Erya·Shiniao ". Đặc điểm của nó là: "đầu gà, hàm én, cổ rắn, lưng rùa, đuôi cá, năm màu, cao khoảng 6 thước".

Những người xung quanh nghe thấy lời này, tất cả đều cười ầm lên.

Tùy Ngộ đang dạy trong ổ gà, trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu.

Trong ổ gà không có người thi đậu, bọn họ đang nói cái chó má gì vậy!

Người đàn ông đầu trọc cười đủ rồi, khi nhìn thấy Thẩm Hữu vốn luôn không có cảm xúc, trong lòng gã ta cảm thấy tức giận vô cớ.

Gã ta thường xuyên làm những việc như thế này, bắt nạt đàn ông và chiếm đoạt phụ nữ, đây là lần đầu tiên gã ta cảm thấy không thỏa mãn như vậy. Thiếu niên trước mặt đứng thẳng tắp, lưng chưa từng cúi xuống.

Đồng tử đen như mực thông, không thể bị nghiền nát. Đôi mắt này quá sâu, giống như lỗ đen nuốt chửng mọi thứ, thay vào đó, lòng trắng trong mắt dường như tỏa ra thứ ánh sáng lẽ ra không nên có. Việc bị ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm, làm người sợ hãi.

Trương Dũng cảm thấy khó chịu, đá Thẩm Hữu ra rất xa, ngã vào góc tường, ôm lấy người không ngừng ho khan.

Nhìn thấy đối phương ho đến run rẩy, Trương Dũng cảm thấy thoải mái và nhổ nước bọt xuống đất trước khi rời đi.

Mẹ kiếp, tên nhóc này chẳng có chút nhân khí nào cả, trông như ma vậy.

Những người khác cũng làm theo và nhổ nước bọt mới vênh váo rời đi.

Tùy Ngộ, người chỉ đang xem trò vui, đột nhiên mất cảm giác thèm ăn khi nhìn vào chiếc bánh gạo đang ăn dở trên tay.

Anh bước đi đến một bên với vẻ mặt bất mãn, giả vờ như đang đợi ai đó. Nhìn bọn côn đồ bước ra khỏi con hẻm. Một lúc sau, Thẩm Hữu cũng chậm rãi đi ra ngoài, nhấc chân từng bước rời đi.

Tùy Ngộ nhìn bóng dáng gầy gò đi xa, lặng lẽ suy nghĩ.

“Ríu rít, người xấu thật đáng sợ ~ Thẩm Hữu thật đáng thương…”

Tiểu Cuốn xuất hiện ở một bên, rõ ràng là bị cảnh tượng vừa rồi dọa sợ. Tùy Ngộ dường như nhìn thấy những giọt nước mắt lấp lánh trên quả bóng mịn màng đó.

"Anh có thực sự nghĩ rằng người xấu đáng sợ không?"

"Cậu không nghĩ vậy sao?"

"So với những tên côn đồ lưu manh điển hình, tôi nghĩ không nên đánh giá thấp đối phương."

Tùy Ngộ đưa ánh mắt nhìn về phía xa, và vóc dáng cao lớn của cậu ta làm Tùy Ngộ có thể nhìn thấy cậu ta trong nháy mắt.

Dấu giày lưu lại trên quần áo sáng màu, rõ ràng là đã phủi qua, nhưng hiệu quả rất nhỏ. Tốc độ bước đi rất chậm, chỉ có cái lưng gầy gò vẫn thẳng tắp như cũ.

Tùy Ngộ quay mặt đi, đeo tai nghe vào rồi bật máy nghe nhạc trên điện thoại.

“Đi thôi.”