Phần đầu - Quyển 1: Thanh xuân vườn trường - Chương 1: Cự tuyệt nội cuốn*

(*) Nội cuốn: dường như có nghĩa là "đấu tranh", nhưng ý nghĩa này lại hàm chứa sự cạnh tranh lợi ích rất không lành mạnh.

Đêm khuya, một nam thanh niên đạp xe đạp nhanh như gió ở trên đường.

“Mẹ kiếp, dạo này tan sở đúng giờ đồng nghĩa với việc bị phạt mấy năm tù, ai cũng cắm mông vào ghế không muốn rời đi.” Chỉ thấy thanh niên vừa chửi thề, vừa đạp xe rất nhanh.

Khuôn mặt thanh niên rất đẹp trai, nhưng vẻ mặt cau có và mệt mỏi đã hủy hoại vẻ đẹp trai của anh. Chỉ thấy sắc mặt anh tái nhợt, dưới mắt có quầng thâm, hiển nhiên đã lâu không ngủ đủ giấc. Khuôn mặt anh đầy mồ hôi, thậm chí môi anh còn bầm tím một cách bất thường.

“Phù…… Đây là con dốc cuối cùng……” Con đường dốc này là con đường duy nhất mà mỗi lần anh phải đi qua để về nhà, và việc leo lên đã trở thành sự tra tấn thống khổ nhất đối với anh mỗi ngày.

Tuy nhiên, lần này anh không thể đạp xe lêи đỉиɦ dốc như trước được nữa.

【 Đinh —— Đã phát hiện mục tiêu có thể trói buộc, bắt đầu quét mục tiêu, quét xong, điều kiện trói buộc phù hợp, bắt đầu trói buộc ——】

Đêm khuya, một chiếc xe đạp ngã bên đường, bánh sau xe vẫn còn quay chầm chậm. Một người thanh niên bị xe đạp đè lên, và nằm bất động trên mặt đất. Một cơn gió thổi qua, không có người phát hiện, có một người trẻ tuổi đột ngột chết ở ven đường.

Tùy Ngộ đã chết, là đột ngột chết.

Công việc 996* áp lực cao trong thời gian dài khiến cơ thể anh bị kiệt sức trầm trọng, đã chống đỡ đến cực hạn.

(*) 996: Cụ thể, những công ty áp dụng văn hóa khắc nghiệt này yêu cầu nhân viên làm việc từ 9h sáng đến 9h tối, 6 ngày mỗi tuần.

Anh sinh ra ở một nơi nhỏ, đầu óc không được thông minh, liều mạng đọc sách cũng chỉ đọc ra cái bằng cao đẳng bình thường.

Sau khi tốt nghiệp, anh ở lại thành phố lớn, cầm bằng cấp cao đẳng bình thường không đủ trước một đám 211, 985*.

(*) 211: Có thể nói dự án 211 là những trường đại học trọng điểm của Trung Quốc, hiện có khoảng hơn 110 trường thuộc “dự án 211”. Những trường đại học hàng đầu Trung Quốc này rất khắt khe trong tuyển sinh đầu vào, chú trọng chất lượng đào tạo cũng như chất lượng đầu ra của sinh viên.

(*) 985: So với “Dự án 211”, các trường thuộc “Dự án 985” càng là trường đại học trọng điểm có 39 trường thuộc dự án này, có chất lượng dạy học cũng như cơ sở hạ tầng tốt tầm cỡ quốc tế.

Thật vất vả được một công ty tuyển dụng, anh cũng không dám từ chức ngay cả khi đang làm công việc của 8 người với mức lương hàng tháng là 3,000 nhân dân tệ*.

(*) 3,000 NDT gần bằng 10 triệu VNĐ

Để giảm chi phí, anh thuê phòng ở rất xa, anh phải đi tàu điện ngầm hai lần, đi xe đạp từ nhà đến trạm tàu điện ngầm ước chừng nửa giờ. Mỗi ngày đi ra khỏi nhà lúc 7h, để bảo đảm chính mình không bị trễ. Về nhà lúc rạng sáng là chuyện bình thường, đói bụng thì có mì gói thêm xúc xích, cũng không dám bỏ thêm trứng gà.

Ngày nay có rất nhiều người lao động có giá rất rẻ giống như Tùy Ngộ, đã không có năng lực thăng tiến, lại không có vốn liếng để buông thả, họ phải cố gắng hết sức để tồn tại trong xã hội này.

Khi mới vào công ty, khuôn mặt không có bị tàn phá đến mức người không ra người quỷ không ra quỷ, cũng đã từng bị lãnh đạo nhìn trúng qua, đáng tiếc là một người đồng tính luyến ái, nên anh đã bỏ lỡ những cơ hội giúp anh tiết kiệm hàng chục năm làm việc vất vả.

Bây giờ, mép tóc còn giữ vững ở từng vị trí là cậu cám ơn trời đất rồi.

Hôm nay có một người chủ động tăng ca, ngày mai sẽ còn lại ba người. Lần này có người sẵn sàng làm ba công việc với một mức lương, và lần sau có người làm sáu công việc với một nửa mức lương.

Không có một nội cuốn, mà chỉ có càng nhiều nội cuốn hơn.

Kèm theo nỗi đau nhói trong tim, trong đầu Tùy Ngộ một giây trước khi ngã xuống đã có một suy nghĩ: “Dù sao thì anh cũng sẽ chết, nếu có kiếp sau, anh nhất định đàng hoàng nằm xuống và bị tiêu diệt!"

[Đing——Bạn đã liên kết thành công với hệ thống này và giao diện nhiệm vụ đầu tiên sắp mở ra. 】

"Cái quái gì thế?" Tùy Ngộ nghe thấy bên tai truyền đến âm thanh điện tử, có chút mơ hồ, khi mở mắt ra, xung quanh đều tối đen, chỉ có một quả cầu ánh sáng màu ấm lơ lửng trong không trung.

"Xin chào kí chủ, tôi là hệ thống."

“Hệ thống?” Lúc Tùy Ngộ học đại học cũng nghiện tiểu thuyết mạng một thời gian, anh cũng đọc tiểu thuyết hệ thống, nhưng thật sự không thể tin được bối cảnh trong tiểu thuyết đột nhiên trở thành hiện thực, xảy ra với anh.

Xem ra anh thật sự đã chết, bằng không làm sao có thể bị hệ thống trói buộc, nghĩ đến đây, Tùy Ngộ hỏi: "Sao cậu lại trói buộc tôi?"

"Ừm... Bởi vì tôi cảm thấy tôi và kí chủ như anh sẽ rất hợp nhau." Rõ ràng là một thanh âm điện tử vô cảm, nhưng Tùy Ngộ lại có thể nghe có chút ngượng ngùng.

# Đột nhiên trở nên nhân tính hóa #

“Có ý gì?” Tùy Ngộ hiển nhiên không tiếp nhận câu trả lời mơ hồ của hệ thống.

"Hệ thống của chúng tôi là do Chủ Thần sáng tạo, phân phối đến các thế giới khác nhau tìm kiếm kí chủ thích hợp để ràng buộc, sau đó tiến vào từng vị diện để thực hiện nhiệm vụ."

"Ban đầu chúng tôi đều có cùng một hệ thống, nhưng một số hệ thống quá... quá siêng năng. Chúng không chỉ dẫn dắt kí chủ hoàn thành nhiệm vụ chính mà còn bắt đầu các nhiệm vụ phụ ẩn giấu làm điểm tăng lên như điên. . Chủ Thần không có lựa chọn nào khác ngoài việc nâng cấp chúng. Hệ thống được nâng cấp sẽ có nhiều chức năng bổ sung, chức năng độc quyền và thậm chí có thể được vật chất hóa, một hệ thống thậm chí còn cùng với kí chủ phá vỡ khoảng không và trở thành chủ nhân của một vị diện. "

Giọng điệu của hệ thống rất thấp: “Bọn họ làm việc quá vất vả, mỗi lần trở lại chủ tinh báo cáo công việc của mình, điểm tích lũy của tôi đều thấp nhất. Nhưng tôi chỉ muốn đơn giản là một hệ thống, làm tốt công việc của mình, không muốn đánh quái thăng cấp, đạt đến đỉnh cao hệ thống."

"Kí chủ, sự oán giận mà anh bộc phát trước khi chết đã bị tôi phát hiện, cho nên tôi muốn trói buộc anh."

Tùy Ngộ nghe xong liền trầm mặc, dạo này ngay cả hệ thống cũng đang nội bộ hóa rồi, thật là đáng sợ.

"Vậy cậu ở trong hệ thống nào? Nhất định phải có tên." Tùy Ngộ nhớ tới trong tiểu thuyết anh đọc có rất nhiều hệ thống khác nhau, như hệ thống Long Ngạo Thiên, hệ thống Jack Sue gì đó, ít nhất phải có một cái tên.

Nói xong, quả cầu ánh sáng im lặng, ngay cả ánh sáng trên cơ thể nó cũng mờ đi một chút.

"Ríu rít*, tôi chưa từng hoàn thành nhiệm vụ, cũng chưa từng thăng cấp, tôi là hệ thống thực tập sinh thấp nhất, chưa được chủ thần ban cho chức năng, cho nên không có tên..."

(*) Ríu rít: từ tượng thanh, tiếng chim kêu

"Thật xin lỗi..." Tùy Ngộ không ngờ câu hỏi của mình lại đâm vào nổi đau trong lòng người khác, gãi đầu xin lỗi.

"Không sao, chỉ là tôi không biết cố gắng mà thôi." Nói xong có vài tiếng khịt mũi.

Tùy Ngộ phát hiện chỉ trong đoạn hội thoại ngắn ngủi này, âm thanh điện tử trong hệ thống càng ngày càng yếu đi, bây giờ nghe như một đứa trẻ tám chín tuổi, non nớt trong trẻo.

"Bất quá không sao, tôi tự đặt cho mình một cái tên, gọi là hệ thống "Cự tuyệt nội cuốn". Kí chủ, anh có thể gọi tôi là Tiểu Cuốn."

Vừa rồi còn thương tâm khổ sở, nhưng trong nháy mắt lại sống lại khỏe mạnh hoàn toàn, ngay cả tính tình cũng giống như một đứa trẻ, hiện tại hệ thống hiện ra một hình ảnh thô sơ trong đầu Tùy Ngộ.

"Được rồi, Tiểu Cuốn, bây giờ chúng ta bắt đầu nhiệm vụ phải không?"

"Đúng vậy, kí chủ."

"Bởi vì cấp bậc của tôi tương đối thấp cho nên việc tiến vào vị diện và nhiệm vụ được giao là ngẫu nhiên."

“Điều gì sẽ xảy ra nếu nhiệm vụ thất bại?”

"Nếu nhiệm vụ thất bại, anh sẽ bị trừng phạt. Phương thức trừng phạt cũng là ngẫu nhiên, sau khi bị trừng phạt, anh có thể tiếp tục thực hiện nhiệm vụ ở vị diện tiếp theo. Tuy nhiên, một số kí chủ không thể kiên trì trong quá trình trừng phạt và có thể lựa chọn giải trừ trói buộc. Nhưng cởi trói cũng có nghĩa kí chủ sẽ chết hoàn toàn và bị xoá bỏ hoàn toàn trong thế giới vị diện.”

"Còn kí chủ trước đây của cậu thì sao?"

"Họ đều đã chết."

"..."

Tùy Ngộ nuốt nước bọt, đây thực sự là một con dao hai lưỡi.

Thấy Tùy Ngộ trầm mặc, hệ thống nhanh chóng an ủi anh: "Không sao đâu, kí chủ. Chúng ta chỉ đang hoàn thành nhiệm vụ chính, cấp bậc của tôi thấp, cho nên nhiệm vụ sẽ không khó."

"Tôi đã nghĩ đến việc này. Tôi muốn tạo ra một mô hình hệ thống mới, gọi là "Hệ thống Phật giáo". Tôi là người lãnh đạo và sẽ không nhập bọn với những hệ thống nội bộ đó."

"Tôi đã nghĩ xong khẩu hiệu rồi, gọi là khó khăn chỉ là nhất thời, nằm thẳng* chính là cả đời. Hoành phi*, tương lai đầy hứa hẹn."

(*) Nằm thẳng: Điều đó có nghĩa là cho dù phản ứng của đối phương là gì, bạn sẽ không có sự xáo trộn trong lòng và sẽ không phản ứng hay chống cự dưới bất kỳ hình thức nào. Khi người trẻ chọn nằm xuống, họ chọn đi ra rìa, vượt qua những con đường chủ đạo là làm thêm giờ, thăng tiến, kiếm tiền, mua nhà và dùng con đường riêng của mình để xóa bỏ kỷ luật của môi trường bên ngoài đối với cá nhân.

(*) Hoành phi: là một vật dụng trang trí trong không gian thờ cúng được đặt ngang.

"..." Cái khẩu hiệu này, ai nghe rồi cũng sẽ nói một tiếng trâu bò.

"Rất tốt." Trong lòng Tùy Ngộ kỳ thực cũng không có bao nhiêu cảm giác, bị ràng buộc vào hệ thống chẳng khác nào sống thêm một lần nữa, coi như là có lợi, cho dù cuối cùng anh thật sự bị xoá bỏ, cũng không sao cả.

"Này, chúng ta cứ trải nghiệm cuộc sống thôi, sống thêm một ngày nữa tôi sẽ tính là kiếm được. Hãy để theo quy luật tự nhiên của nó tất cả đều tùy duyên đi. Tôi không có hứng thú làm chủ một vị diện nào đó đâu."

"Tiểu Cuốn, chúng ta bắt đầu đi."

"Đã nhận được."

"Bắt đầu tiến vào nhiệm vụ vị diện, thành công tiến vào vị diện, bắt đầu tiếp nhận ký ức của nhân vật."

Tùy Ngộ nhắm mắt lại, một ký ức không thuộc về mình hiện lên trong đầu.

"Việc tiếp nhận đã kết thúc, và nhiệm vụ của vị diện này được công bố dưới đây: Thay đổi kết cục bi thảm lầm đường và cuộc đời khốn đốn của Thẩm Hữu.

Nhân vật Tùy Ngộ là một giáo viên dạy toán cấp 3 mới vào nghề, trường cao trung* số 13 là một trường cao trung đứng hàng thấp nhất ở cơ sở địa phương này, tỷ lệ đại học hàng năm chủ yếu nhờ bởi các sinh viên nghệ thuật và thể thao, bạn có thể tưởng tượng trình độ giảng dạy và trình độ của sinh viên là như thế nào rồi.

(*) Trường Cao trung: Trường THPT ở VN

Tùy Ngộ nằm ở trên giường, nghĩ đến mình đã nhận được ký ức, đột nhiên hỏi: "Tiểu Cuốn, nguyên chủ của thân thể này đi đâu rồi?"

Sẽ không bị mình ép ra khỏi cơ thể đi.

"Để người thực hiện nhiệm vụ có thể dung nhập thành công vào nhiệm vụ từng vị diện, sẽ có những nhân vật được phân vai trò đã được Chủ Thần an bài trước đó. Trước khi người được giao nhiệm vụ tiến vào, người được Chủ Thần thiết lập tốt sinh mệnh và cuộc đời sẽ được vận hành."

"Cho nên, nguyên chủ tương đương với một bộ dữ liệu."

"Có thể hiểu như vậy, như vậy khi anh dung nhập vào nhân vật, nhân vật sẽ tự động thích ứng với anh, bao gồm cả ngoại hình và tên gọi. Vị diện đấy cũng sẽ tự động thống nhất quỹ đạo, sẽ không bị sự xuất hiện đột nhiên của anh mà làm lệch đi."

Điều đó khá tốt, anh không cần phải kế thừa cuộc đời của người khác, giống như mình thực sự sống lại thêm một lần nữa vậy.

“Nhưng khi còn đi học điểm toán của tôi chỉ ở mức trung bình. Làm việc nhiều năm như vậy tôi đã quên mất nó. Làm sao tôi có thể dạy được?”

"Ừm... Không sao đâu. Con người các anh có câu, xe lên núi nhất định phải có đường đi*. Luôn có biện pháp."

(*)Xe lên núi nhất định phải có đường đi: Đó là ẩn dụ rằng nếu bạn gặp khó khăn trong quá trình tiến về phía trước thì sẽ luôn có cách giải quyết. Thường dùng để an ủi người trong hoàn cảnh khó khăn.

Tùy Ngộ nghĩ như vậy, đành phải đi ngủ trước, chuyện này ngày mai lại nói.

Trong lúc buồn ngủ, anh chợt nghĩ đến một vấn đề vô cùng quan trọng: “Thẩm Hữu là ai?”

Trong trí nhớ của anh không có người như vậy.