Đứa trẻ hư Kiều An muốn quay đầu ăn lại cỏ cũ. Trái tim anh đã bị Lê tiên sinh trêu ghẹo không chịu nổi, không nghe theo mệnh lệnh của anh chút nào.
Kể từ ngày họ hội ngộ, tình cảm với Lê Thư Dương bị anh giấu kín dưới đáy lòng như tro tàn cháy lại. Nó như đám lửa trên thảo nguyên bùng cháy dữ dội không thể dập tắt, đốt Kiều An tâm hoảng ý loạn.
Nhiều năm trôi qua, tâm tư của anh vẫn chưa bao giờ thay đổi.
Từ trước tới nay, người duy nhất có thể khiến anh rung động chỉ có Lê Thư Dương.
Nhưng Kiều An không dám nhắc lại chuyện quá khứ, thái độ của anh khó chịu, hành vi của anh khiến ai cũng chán ghét, làm lòng người rét lạnh. Là tự tay anh đã cắt đứt tình cảm giữa hai người. Bây giờ làm sao Kiều An có thể mặt dày trơ trẽn nói rằng anh vẫn còn hy vọng có thể cứu vãn được mọi thứ?
Mỗi khi nghĩ đến điều này Kiều An đều không khỏi cảm thấy chán nản. Anh cố hết sức để khiến bản thân không chán chường, ít nhất là không thể hiện bộ dạng xấu xí như vậy trước mặt Lê tiên sinh.
Anh biết giờ anh đã trở nên xấu xí.
Trên má không còn mềm mại phúng phính, anh gầy đến mức nhìn có vẻ dữ tợn. Đôi tay không còn mềm mại, cả người như một cây tre gầy guộc, không còn một chút dáng vẻ sống trong nhung lụa năm xưa.
Ngay cả bộ đồ ngủ ngắn tay anh đang mặc lúc này cũng chỉ là áo quảng bá hình ảnh của công ty cấp, phía sau có in LOGO tập đoàn.
Bây giờ, làm sao anh có thể xứng với một người tốt như Lê Thư Dương.
Kiều An thực sự rất yêu Lê tiên sinh của mình, nhưng trong lòng anh áy náy và hối hận càng nhiều hơn. Anh luôn cố chấp nghĩ rằng mối quan hệ của anh và Lê Thư Dương đã kết thúc, rằng anh không còn được yêu, rằng anh là người tồi tệ nhất, và anh không đáng để được bất cứ ai quan tâm.
Nhưng khi ngẩng mặt lên, nhìn thấy người đã bất chấp giông bão chạy đến bên mình, Kiều An vẫn cảm thấy không cam lòng.
Có lẽ anh vẫn còn một tia hy vọng?
Đột nhiên Kiều An muốn liều một phen.
- Anh đến đây vì em à?
Kiều An dường như đã say, sắc mặt như nhuốm màu hồng của hoa đào, anh lảo đảo đến bên Lê Thư Dương khẽ khàng mở lời, để gió đưa đi những điều anh muốn nói.
Rượu không say mà người ta tự say, một chút bia như vậy chắc chẳng có tác dụng gì, nhưng Kiều An mong mình say nên anh mới say.
Vì đang say nên anh có thể tự nhiên bày tỏ suy nghĩ của mình mà không cần đắn đo.
- Anh nói đi, thật ra anh vẫn còn lo lắng cho em đúng không?
Đầu ngón tay Kiều An run rẩy, anh lo lắng đến mức gần như ngừng thở.
Thực sự anh rất muốn biết, liệu anh còn có thể có một người yêu của riêng mình, còn có thể có một Lê tiên sinh của riêng mình hay không?
Mặc dù mối quan hệ này đã bị anh chà đạp trên mặt đất, nhưng anh vẫn hy vọng Lê Thư Dương còn yêu mình.
Thật đáng khinh bỉ. Kiều An che mặt xấu hổ vì sự vô liêm sỉ của mình.
Anh đã sẵn sàng nghe từ chối, chờ đợi phán xét đến.
Cuối cùng thì anh cũng nghe thấy Lê tiên sinh nói.
- Phải.
Nước mắt Kiều An trào ra.
Hóa ra, chỉ một lời của Lê tiên sinh cũng có thể khiến muôn hoa trong thế giới của anh đua nở.
06.6.22
Hết chương 21