Chương 5.2

— Nhà 28 phòng 505 —

Cửa nhà bị “ hàng xóm “ bao vây tắc nghẽn,mặc cho bên ngoài cha mẹ bận rộn Đông Tây Nam Bắc, trong phòng bốn đại nam hài ngồi vây quanh bàn, trong đó có hai cái trừng mắt đặc biệt mạnh mẽ, mặt khác hai cái còn lại cơ bản là ngồi làm cảnh, chính là “ Nhàm chán “ !

“ Tốt lắm, xong việc !” Mẹ Tuyền vỗ vỗ hai bàn tay, “ Tiểu Tuyền, tất cả đều đã chuẩn bị tốt !”

“ Ân” Ánh mắt ai đó vẫn không rời

“ Vậy ba mẹ đi trước, con phải cố lên a!” Tuyền ba ba vỗ vỗ nhi tử, đi bên cạnh hắn.

Nhìn ba mẹ Tuyền vui vẻ đến dị thường đến rồi lại đi, đám người đứng ngoài liền nhường đường, bất quá bọn hắn cũng không thể không bội phục, hai lão không có phát hiện nhi tử bảo bối nhà mình….. Chú ý lại quay về trận địa….

“ Thật trùng hợp, cái này gọi là duyên phận đi !” Mâu Thuẫn cười cười hỏi Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc lướt đám tạp chí online ứng cùng nói : “ Đúng vậy, nghiệt duyên !”

“ Tiểu Hắc a, bọn hắn phải trừng đến khi nào mới xong?”

“ Sáng nay không có tiết, có trời mới biết !” Ngước lên nhìn đồng hồ “ Nhưng phải nhanh lên “

Bởi vì mỗi người một việc nên đám hóng chuyện bên ngoài cũng dần đi hết, nhưng hai cái người này vẫn ngồi trừng nhau, cho đến khi ….. “ Ji Ji Ji “ đồng hồ báo thức trên bàn vang lên.

Lôi Khiếu Hoàng đột nhiên đứng dậy, Tễ Lăng Kì lập tức tăng cường cảnh giác, nhìn thấy hắn vội vã đến bên bình nước, cầm lấy một cái cốc, cuối cùng….. UỐNG !

“ !!” Tễ Lăng Kì lập tức ngã ngửa

Gia khỏa này cư nhiên chính là đi uống nước?! Uống nước thôi mà có cần làm quá lên thế không?!

“ Đúng giờ a, một ngày chín ly nước, không hơn không kém! Mâu Thuẫn cảm thán, “ Tiểu Lôi so với phụ nữ da dẻ còn đẹp hơn! Bệ hạ, người có ổn không?”

“Ngô. . . . . .” Tễ Lăng Kì từ dưới chân bàn bò lên, buồn bực trừng hắn hô to “ Họ Lô kia, ngươi rốt cuộc là có ý gì? “

Lôi Khiếu Hoàng tay cầm cái ly liếc hắn đầy xem thường “ Tôi uống nước liên quan đến cậu à?”

“ Ngươi như vậy mặc kệ ta, đương nhiên liên quan đến ta ! “ Không nghĩ mà nói

“ …….” Lời này nghe thế nào cũng thấy sai sai !

“ Không đúng không đúng” Còn may, chủ nhân còn có tý suy nghĩ “ Là ngươi tùy tiện bỏ bê ta !”

“. . . . . .” Càng thêm không thoải mái.

“ Hừ ! “ Lôi Khiếu Hoàng hừ mũi một cái, “ Cậu thích tôi à ?”

“ Ta phi” Tễ Lăng Kì chỉ kém không phun nước bọt ra ngoài, “ Hoàng hậu của trẫm phải phong hoa tuyệt đại, ta có mù mới nhìn trúng ngươi hỗn đản!”

“ Hoàng hậu…….của trẫm? “ Hai người hoài nghi đồng thanh hỏi.

Không biết có phải bị ảo giác hay không, sau khi nghe câu câu kia một khắc, Lôi Khiếu Hoàng trong mắt lóe một tia dị dạng……

Tễ Lăng Kì lúc này mới phát giác mình lỡ miệng ( thôi bỏ mẹ rồi ;]] ), lập tức sửa: “Ngươi…..các ngươi không phải gọi ta là bệ hạ à? Vợ cũng tức là “ hoàng hậu” ….. Sai sao?”

“ Đúng đúng đúng, bất quá, tiểu Tuyền cậu bao giờ thì có bạn gái?” Tiểu Hắc tương đối để ý “ Cậu làm hòa thượng hơn hai mươi năm, cuối cùng cũng có hứng rồi ?”

“ Khụ khụ, bí mật !” Nhịn xuống, nhịn xuống, nhất định không thể làm lộ thiên cơ.

Mâu Thuẫn cũng hào hứng hỏi : “ Cô ta có xinh đẹp không?”

Nhìn Lôi Khiếu Hoàng liếc mắt một cái, Tễ Lăng Kì nâng khóe miệng rạng rỡ “ Đương nhiên, so với ai đó thì dễ nhìn hơn! “

“ Hoa nhài cắm bãi phân trâu!” Lôi Khiếu Hoàng đi đến ban công thở dài.

Một giây……Hai giây…….Ba giây…….

“ Họ Lôi kia, đi chết đi !” Người nào đó vác ghế dựa hùng hổ lao đến ban công…..

Ai. . . . . . Nghiệt duyên a, nghiệt duyên!

Còn tiếp…..

Lời tác giả : Tiền a, tiền ~~~~~~ suối nguồn động lực a…..