Trong phòng hội nghị rộng lớn tối om, có một màn hình LCD rộng choán cả một bức tường. Trên màn hình là hơn mười người quốc tịch khác nhau, thân phận đặc thù từ chính khách cho đến những người có tên tuổi trong giới kinh doanh. Họ đang nghiêm túc lắng nghe người đàn ông trong phòng hội nghị diễn thuyết thao thao bất tuyệt….
” Các vị hãy xem cái này!” Người đàn ông chỉ vào màn hình đối diện màn hình LCD đang chiếu hình ảnh đã được phóng to ” Đây là hình ảnh con rồng mà vị khách du lịch chụp, không rõ lắm nhưng, chỗ này !” Ông ta dùng bút laser chỉ lên tấm hình, ” Phần bóng này không thể là cành cây hay là do khúc xạ ánh sáng mà có. “
” Chỉ một tấm ảnh không rõ này thì chúng tôi không thể tin ông để đầu tư vào cái dự án bắt rồng này!” Một người đàn ông trên màn hình nhanh chóng phản bác.
” Thủ tướng nói đúng, nhưng nếu như tôi không có bằng chứng xác thực thì đã không đưa ra đề nghị này với các vị!” Người đàn ông đang đứng trong bóng tối mỉm cười, đẩy lại kính lên sống mũi. Lập tức những bức ảnh trên màn chiếu thay đổi.
” Đây là bức ảnh được một nhϊếp ảnh gia chuyên nghiệp chụp được trong lúc chụp cảnh bình minh vào mấy tuần trước.” Ảnh chụp hồ lớn thoạt nhìn có vẻ như yên ắng không một gợn sóng, thế nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy một sinh vật kỳ lạ hình dáng dài phía dưới mặt hồ. ” Qua bức ảnh này, ta có thể thấy sinh vật này có thân dài và tứ chi ở phía dưới.” Hắn chỉ vào bóng đen trên bức ảnh nói.
” Ừm…. Nhìn rất giống với rồng cổ đại Trung Hoa!”
” Không tệ, hình dáng của rồng được chép lại trong sách cổ của nước Nhật chúng tôi cũng tương tự. . . . ”
” Ừ. . . . “
Những người có mặt trên màn hình LCD gật đầu.
Người đàn ông hài lòng, nói tiếp: ” Ân gia chúng ta có truyền thuyết rằng tổ tiên đã từng gặp qua Long vương, thế nhưng Long vương vô tình, vong ân bội nghĩa, thế nên tổ tiên không cam lòng, truyền lại tổ huấn muốn con cháu trong gia đình đuổi bắt Long vương, chí tử phương hưu!
” Hóa ra là như thế, chẳng trách tiến sĩ Ân lại nhiệt tình với dự án này như thế.”
” Nhưng mà vấn đề này không liên quan đến chúng tôi, tiến sĩ Ân vì sao muốn chúng tôi tham gia vào dự án này?” Bọn hắn là những nhân vật lớn có đầu óc, không phải nhà từ thiện.
” Thân mình của rồng chính là vật phẩm tốt nhất!” Tiến sĩ Ân tự tin nở nụ cười, ông ta đã sớm đoán được sẽ bị hỏi như vậy, ” Các vị có lẽ chỉ biết là rồng là loài thần thú cổ đại thiên biến vạn hóa, có thể hô mây hoán vũ, mang lại lợi ích cho các loài sinh vật. Nhưng thực tế chúng cũng chỉ là một loài sinh vật, hơn nữa, có thể mô tả toàn bộ cơ thể đều là báu vật.”
Nghe câu này, mọi người đồng loạt hứng trí, ” Ồ? Câu này có nghĩa là gì?”
Lúc này, màn hình lại chuyển, lần này là một bức chân dung loài rồng cổ đại, ” Rồng trong truyền thuyết có xà thân, tích thối, ưng trảo, xà vĩ, lộc giác, ngư lân, khóe miệng có ngà, trên trán có châu. Bởi vì quanh năm hấp thụ linh khí đất trời, tất cả các bộ phận trên cơ thể chúng đều có tác dụng chữa bệnh, kháng bệnh, bổ thân, thậm chí có thể khiến cho người ta ── trường sinh bất lão!”
” Ồ? Điều này. . . . .”
Câu trả lời đã khơi dậy sự hứng thú của tất cả mọi người. Sau nhiều lần thảo luận, cuối cùng bọn hắn nhất trí: ” Được, tiến sĩ Ân, chúng ta quyết định tham gia dự án này, nhưng hi vọng là sau này sẽ thành công. . . . “
Nhân loại là sinh vật tham lam ── Ân tiến sĩ đã lợi dụng tốt điểm này.
” Điều này đương nhiên là tôi biết, các vị cứ yên tâm!”
” Được, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ!”
. . . . . .
” Lôi Khiếu Hoàng, Lôi Khiếu Hoàng! ” Giáo viên thể dục cầm danh sách gọi tên, chắc hắn là không ai trả lời rồi mới đưa bút đến người tiếp theo, ” Vẫn vắng à? Đã hai tháng rồi, nếu cứ tiếp tục thế này là phải chấn chỉnh!”
” Lão sư, Tiểu Lôi đã nghỉ quá lâu, có thể là muốn chuyển đi. . . ” Lớp trưởng đầy tiếc nuối trả lời.
” Hắn phải chuyển đi?!” Tễ Lăng Kì lâp tức lao đến trước mặt lớp trưởng, kéo cổ áo hắn và thiếu kiên nhẫn hỏi: ” Tên đó liên lạc với cậu ?”
Nhìn hắn đầy sát ý đáng sợ như hung thần, tất cả mọi người đều ngây ngẩn, “A? Không. . . . Cái đó. . . . Tôi. . . .Đoán vậy. . . .” Lớp trưởng bị hắn dọa đến mức từng bước lùi về phía sau, ấm úng trả lời.
Tễ Lăng Kì nghe vậy, tâm tình cũng không tốt. Hắn giật tay buông lớp trưởng ra, lớn tiếng quát: ” Hừ, đừng có nói vớ vẩn không căn cứ!”
” A? Vâng!”
Những sinh viên đứng bên cạnh nhìn, không nhịn được mà thầm thì:
” Này, tiểu Tuyền thực sự tức giận đó!”
” Tiểu Lôi đã hai tháng không đến lớp, tiểu Tuyền rất không vui.”
” A? Bọn họ . . . . yêu nhau thật à?”
” Chắc thế, shhh… đừng nói gì cả, bây giờ tên của Tiểu Lôi và những thứ liên quan đều là cấm kị!”
” Đúng vậy, tiểu Tuyền mà nghe thấy chắc chắn sẽ giống như vừa rồi.”
Tễ Lăng Kì không phải là không nghe thấy bọn họ thầm thì, chỉ là hắn không thích đi quản mấy chuyện này. Cũng không biết lầ Lôi Khiếu Hoàng muốn làm gì, sau sự việc đêm đó, y lập tức biến mất, không ai biết là đã đi đâu, cũng không ai có thể liên lạc được với y.
” Khốn kiếp!” Tễ Lăng Kì càng nghĩ càng khó chịu, đi sang một bên, cuối cùng đá vào cây để trút giận, ” Ngươi biến mất, hỗn đản cút!”
“. . . . . . !” Bạn cùng lớp và lão sư nhìn thấy cảnh này đồng loạt sốc.
Cũng may Tiểu Hắc và Mâu Thuẫn thay hắn biện minh, ” Lão sư, đừng để ý, tiểu Tuyền thân nhất với tiểu Lôi. Tự dưng tiểu Lôi vắng mặt lại không có tin tức gì, thế nên có chút.. . . . ừm. . . xúc động. . . .”
” Như vậy sao?” Lão sư đen mặt quay đi, quyết định là coi như không thấy gi.
Sau khi qua mặt được giáo viên, Mâu Thuẫn và Tiểu Hắc nhìn nhau cười, sau đó cùng nhau đi về phía Tễ Lăng Kì.
” Khi nào thì tiểu Tuyền mới hiểu được cảm tình của mình dành cho Tiểu Lôi không chỉ đơn giản là ” ghét” đây?” Thiếu tinh tế như Mâu Thuẫn còn có thể nhận ra sự khác của Tễ Lăng Kì những ngày này, có thể thấy hắn đang lạc lõng.
” Ai. . . . . Việc này để cậu ta tự nhận ra là tốt nhất!” Tiểu Hắc cũng thở dài, tiểu Tuyền là một người tốt, nhưng mà điểm này lại ”đần”.
Trút giận xong, Tễ Lăng Kì nhàm chán, không hề tức giận ngồi xổm trong một góc dưới tán cây, ngơ ngác nhìn bùn đất. . . .
Hai tháng Lôi Khiếu Hoàng không ở đây, không ai cãi nhau với hắn, không ai tranh luận với hắn, không ai xem thường hắn, cũng không có ai
móc mỉa chọc ghẹo hắn. Nhưng chính vì trải qua những ngày yên bình như vậy khiến hắn cảm thấy chẳng có cái gì vui vẻ trên đời, cuộc sống như mất đi trọng tâm, trôi tuột theo một hướng.
” Đáng giận, họ Lôi, ngươi đáng chết!” Hắn đấm xuống đất, hoàn toàn tức giận!
Thực sự là chết tiệt. Sự biến mất của Lôi Khiếu Hoàng đã đảo lộn nhịp sống của hắn. Những tưởng bọn hắn sẽ luôn ở cùng nhau, Tễ Lăng Kì đã làm hẳn một kế hoạch tồi tệ, nhưng giờ. . . . Cái gia khỏa trêu tức người kia cứ thế bốc hơi khỏi nhân gian.
” Không nói gì rồi biến mất, tưởng mình là cái gì chứ. . . . ” Tễ Lăng Kì mạnh miệng, thế nhưng biểu cảm trên mặt đã sớm tiết lộ cảm xúc chân thật của hắn.
Nhàm chán, trống rỗng, buồn tẻ, cuộc sống như thế, ai muốn?!
Mà điều đã làm nên tất cả những điều đó là ── sự cô đơn . . . .