Tễ Lăng Kì chuẩn bị đơn giản một chút đồ đạc sau đó để mẹ đưa đến ký túc xá. Vẫn sớm nên không có mấy người đi lại trong ký túc xá. Tễ Lăng Kì mở cửa phòng, không nghĩ ngợi gì hô lớn: ” Tên họ Lôi kia, có giỏi thì ra đây gặp ta!”
Thật bất ngờ, phòng ngủ trống không, không có một bóng người. . . . . .
– Họ Lôi đâu rồi? _ Tễ Lăng Kì tự hỏi, bước vào.
Mọi thứ trong phòng ký túc xá giống y như ngày hai người rời đi, ngay cả cái ghế cũng không có dấu hiệu đã bị dịch chuyển. Tễ Lăng Kì cẩn thận quan sát căn phòng, tìm không thấy dấu vết nào.
– Không lẽ hắn không về? _ Nghĩ đến điều này, đột nhiên Tễ Lăng Kì có cảm giác mất mát trong lòng.
Hắn xoay người, định ra ngoài tiếp tục tìm, thế nhưng không cẩn thận động tới chỗ hôm qua bị thương, đau đớn bất chợt làm hắn phải ngồi trên giường Lôi Khiếu Hoàng, không yên ổn nghỉ ngơi. . . . .
“Oa a !” Nhưng mà ngồi xuống cũng tác động cũng không nhỏ đến vết thương, Tễ Lăng Kì chịu đau, cau mày giận giữ, ” Tên khốn, ta không bao giờ tha cho hắn!”
Đến giờ khi nhớ lại,hắn cũng không thể tin được – Lôi Khiếu Hoàng nhìn y đúc Diệp Bàn Nguyên, thế nhưng có thể thượng mình?! Hắn có mơ cũng không thấy được.
– Còn dám ăn xong bỏ đi, thực sự khốn kiếp! _ Miệng lẩm bẩm, tay không ngừng đỡ phần eo, ” Chậc, đau quá!”
– Ơ kìa, tiểu Tuyền, cậu đến sớm thế! _ Cửa mở, người bước vào lần này xách theo va li và ba lô, Mâu Thuẫn.
– Là cậu à! _ Không phải Lôi Khiếu Hoàng, Tễ Lăng Kì có chút thất vọng, ” Cậu cũng đến rất sớm.”
Mâu Thuẫn kéo va li vào phòng và cất đi, sau đó lôi ra hai lon cà phê từ trong ba lô, ” Tiểu Tuyền, này!”
– Cảm ơn. _ Tễ Lăng Kì rất thích cà phê của thế giới này, mặc dù hắn không biết nó làm từ cái gì.
Uống xong cà phê lạnh, cơn giận cũng xuôi xuống mất phần nhưng Tễ Lăng Kì vẫn ngồi đó trưng ra bộ mặt khó chịu.
Mâu Thuẫn thấy hắn như vậy, biết là đã có chuyện, hỏi thẳng vấn đề: ” Tâm trạng tiểu Tuyền không tốt hả? Có phải là vấn đề với tiểu Lôi không? Hay là…. người khác?”
Bị hỏi liên tiếp làm Tễ Lăng Kì không biết nói gì, hoàn toàn không biết phải trả lời làm sao mới được. Hắn đơn giản là không đáp lại, im lặng ngồi đó, hai tay đặt trên đùi.
May mắn là Mâu Thuẫn cũng nhận ra không khí không tốt, kịp thời ngậm miệng, bằng không chỉ sợ cũng gặp tai ương.
Tễ Lăng Kì ngoài mặt không thể hiện cái gì, nhìn chằm chằm vào lon cà phê nhưng trong lòng càng lúc càng giận. Cuối cùng, kiềm chế không được, hắn hung ác lẩm bẩm: “Đáng giận, súc sinh, ta phải lột da ngươi!”
” Ôi trời!” Nghe những lời nói tuyệt tình của hắn, Mâu Thuẫn cũng cả kinh, ” Tiểu Tuyền, không sao đó chứ?”
Thế nhưng Tễ Lăng Kì hoàn toàn không nghe thấy hắn nói cái gì, trầm ngâm trong thế giới của chính mình, sau đó phát cuồng, ” Ta phải rút gân hắn, ăn thịt hắn, dám đối xử với ta như vậy? Ta phải bắt hắn trả lại gấp mười lần!”
” . . . . . . ” Mâu Thuẫn ở bên cạnh mặt đầy hắc tuyến, cũng không hiểu hắn đang nói cái gì, chỉ có thể yên lặng quan sát.
Trong lòng đầy thù hận, Tễ Lăng Kì vạch ra một kế hoạch, hắn phải XX Lôi Khiếu Hoàng, sau đó OO, tiếp đó XOXO, tiếp theo OOXX, cuối cùng là XXOO, cho dù y và Diệp Bàn Nguyên có nhìn giống nhau cũng . . . . .Giống nhau. . . .
Nghĩ đến điều này, Tễ Lăng Kì đột nhiên sững sờ, vừa rồi chính mình. . . . . Hình như nhớ tới một điều gì đó rất quan trọng. . . . Là cái gì? Giống nhau. . . .
Mạc danh kỳ diệu bị đè trên giường, sau đó lại không hề lưu luyến rời đi, không cho đối phương một cơ hội để thở dốc, chuyện Lôi Khiếu Hoàng làm. . . Đúng. . ., hắn trước kia cũng đã làm như vậy với Diệp Bàn Nguyên. . . .
Tễ Lăng Kì bất chợt đứng bật dậy, mặc kệ đau đớn, kinh ngạc đứng tại chỗ.
” Tiểu Tuyền?” Mâu Thuẫn nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái.
” Có phải là. . . . . ta đã sai trước?” Tễ Lăng Kì tự vấn.
Hắn trước kia cũng đối xử với Diệp Bàn Nguyên như vậy, giờ nhìn lại, như vậy quả là quá bốc đồng, mặc dù ngoài miệng luôn nói là vì hoàng triều, nhưng khi tự bản thân trải nghiệm điều đó, suy nghĩ và quan điểm đã thay đổi hoàn toàn!
” Đúng vậy, cho nên y dùng thái độ kia với ta.” Kéo dãn khoảng cách với người yêu là do hắn!
Vẫn luôn cảm thấy bản thân vì y làm rất nhiều việc, thế nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến việc bù đắp tổn thương cho y, mong người đó yêu mình thế nhưng lại không bao giờ thể hiện tình yêu của mình đối với y . . . .Đây là
loại chuyện hoang đường gì?
Vậy ra Lôi Khiếu Hoàng muốn cho hắn nhận ra điều này sao? Không đúng, với long vương tâm cao khí ngạo, có chết cũng không vì lý do đó mà lên giường với nhân loại, vậy thì rốt cục nguyên nhân là gì? Hắn phải hỏi cho ra!
– Mâu Thuẫn!
– Ơi!
– Hôm nay xin nghỉ giúp tôi!
– Hả?
– Tôi phải ở đây chờ tên họ Lôi, cậu ở lớp để ý giúp tôi, nếu thấy hắn đến lớp, phải gọi báo cho tôi! _ Tễ Lăng Kì vừa nói vừa để điện thoại lên bàn.
– A? Hả!! _ Mâu Thuẫn hoàn toàn không hiểu gì hết, gãi đầu.
Tễ Lăng Kì khôi phục lại thần sắc ngày trước, đầy ngạo khí ngồi trên giường. Vuốt ve giường của Lôi Khiếu Hoàng, Tễ Lăng Kì nở nụ cười – họ Lôi, chờ ngươi đến, sẽ có kịch xem!
Chính là lần này hắn tính toán sai rồi, hắn không chờ Lôi Khiếu Hoàng về mà là đợi một tin khác đến, mà sau đó, sẽ gây ra một chấn động lớn. . . .
Chú thích
loại chuyện hoang đường: nguyên văn là ” Thiên Phương dạ đàm” Thiên Phương dạ đàm – Ngàn lẻ một đêm – 天方夜谈: Ý nói những chuyện quá hoang đường, khoác lác không thực.