” Ngươi. . . . . .” Vất vả mãi mới lên tiếng được, Tễ Lăng Kì đã bị Lôi Khiếu Hoàng áp dưới thân, ” Ngươi muốn làm gì?”
Lôi Khiếu Hoàng cười xấu xa, tiến lại bên tai hắn nhẹ nhàng hỏi ngược: ” Ngươi nói xem?”
” Không, không cần làm loạn!” Sống đến giờ, Tễ Lăng Kì chưa bao giờ trải qua thứ tâm trạng phức tạp như bây giờ.
Không phải sợ hãi, cũng không phải khó xử, nhưng mà lại cảm thấy có cái gì đó . . . . Không đúng!
“Chờ. . . . . . Chờ một chút!” Hắn giữ chặt hai vai Lôi Khiếu Hoàng, ” Chúng ta tại sao đã đến giai đoạn này rồi?” Ước định của hắn với y là “Bảo vệ”, trong đó không bao gồm ” Trên giường” nha!
” Ta nói – đây là do ngươi tự tìm đến!” Tiếng thở dốc của Lôi Khiếu Hoàng trở nên thập phần kích động, lực đạo cũng trở nên phi thường mạnh.
Tễ Lăng Kì hoàn toàn bị y áp chế, nằm dưới vùng vẫy trong vô vọng, ” Ngươi thúi lắm, rõ ràng ta chưa làm cái gì! ”
Hắn đâu có biết, càng kháng cự lại càng có thể kí©h thí©ɧ bản năng giống đực của Lôi Khiếu Hoàng. Y ở phía trên, đầu gối đặt vào giữa hai đùi Tễ Lăng Kì, mở chúng sang hai bên, sau đó dùng đùi ma sát chỗ nam tính đang ủ rũ.
“. . . . . . !” Tễ Lăng Kì bị hành động này dọa cho giật mình, theo phản xạ định lùi về sau để trốn nhưng lại không thể lùi về. Hắn chỉ có thể dùng ánh mắt khó tin nhìn khuôn mặt khiến người khác say đắm của Lôi Khiếu Hoàng.
” Phản ứng tốt đấy.” Lôi Khiếu Hoàng cởϊ qυầи áo còn lại của hai người, đầu cúi thấp thăm dò trên người Tễ Lăng Kì.
” Khoan . . . . Hừ. . . . . Cởi!” Sự kí©h thí©ɧ khiến nhiệt độ cơ thể Tễ Lăng Kì tăng dần, khí lực cũng khó để dùng, nhưng hắn vẫn không ngừng công kích Lôi Khiếu Hoàng bằng những từ ngữ sắc lẹm, ” Ngươi. . . . Cầm thú! A a!”
Hai bàn tay Lôi Khiếu Hoàng véo hai nhụy hồng trước ngực hắn, cắn vào cổ hắn như để trả thù. Đau đớn cùng kɧoáı ©ảʍ theo sau làm cả người Tễ Lăng Kì khẽ giật, thân trên cũng không tự chủ được mà cong lên.
” Ta chính là cầm thú, nhưng mà ngươi. . . . . .” Y đùa giỡn di chuyển lên xuống, thân thể cọ xát lên bộ phận nam tính của Tễ Lăng Kì, ” Dường như cũng có cảm giác đây này !”
Bị đυ.ng đến du͙© vọиɠ đang dần dần dựng đứng, nhưng Tễ Lăng Kì cũng không ngừng miệng mắng người, cố gắng nhịn xuống rêи ɾỉ, chửi: ” Cút. . . . . Hư a!”
” Thật là không ngoan” Nhưng cũng làm cho trò chơi này trở nên thú vị hơn hẳn.
“Khụ, này!” Lôi Khiếu Hoàng chậm rãi cúi xuống, tóc biến dài rơi trên người Tễ Lăng Kì tạo nên một cảm giác khıêυ khí©h khó tả, mà hơi thở của y chạm vào làn da của hắn càng khiến Tễ Lăng Kì kìm lòng không được mà rêи ɾỉ, ” Ngươi. . . . không được, ư. . . . Hừ ah . . . . ”
Hai bàn tay Lôi Khiếu Hoàng xoa nắn từng tấc da thịt. Khi di chuyển đến chỗ thắt lưng thì phát hiện người dưới thân run nhẹ, miệng cũng phát ra thanh âm ngọt ngào.
” Ngươi thực mẫn cảm nha . . . . Bệ hạ.” Tiếp tục di chuyển xuống dưới nữa, cuối cùng đến nơi đã cương kia thì nắm lấy chà xát, tay còn lại giữ eo Tễ Lăng Kì, nửa người trên tựa xuống áp sát.
Hai người mặt dối mặt, cùng nhau hô hấp dồn dập, Tễ Lăng Kì nhìn rõ khuôn mặt của Lôi Khiếu Hoàng , hắn phẫn hận trách mắng: ” Ta. . . . . sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi!”
” A . . . . . Như nhau!” Lôi Khiếu Hoàng nở một nụ cười, hạ thân ngẩng đầu rốt cục cũng không kiềm chế được nữa, tiến đến ngay tại cửa u huyệt….
” Ngươi!” Tễ Lăng Kì cảm nhận được nhiệt độ dị dạng của vật kia, trừng lớn hai ắt, nhưng chưa kịp ngăn cản thì cái thứ thật lớn kia đã xông vào cấm địa, “A a a!”
Cảm giác thống khổ như bị xé rách ra ấy làm Tễ Lăng Kì không có cách nào nhịn lại, kêu lớn thành tiếng, nhưng cũng không thể làm giảm sự đau đớn kịch liệt.
” Hừ ư. . . .” Phía trong còn chặt hơn so với tưởng tượng của Lôi Khiếu Hoàng, y cũng đổ đầy mồ hôi, không thể tiến vào hay rút ra, ” Thả lỏng. . . . Sẽ không sao!” Chuyện bạch vương nói lời an ủi có thể nói là hi hữu, thế nhưng hiện giờ, y dễ dàng nói ra.
” Thả . . . . A ư . . . . Đi . . . . ra . . . . Hô . . . .” Tễ Lăng Kì cũng không còn sức để mắng người, thời khắc này hắn chỉ mong cho sự tra tấn này mau chóng kết thúc.
Cần phải giải quyết ham muốn, nào có thể đơn giản vậy?
Lôi Khiếu Hoàng cau mày, một tay nhanh nhẹn vuốt ve phía trước của Tễ Lăng Kì, sau đó cúi đầu và hôn lên bờ môi hắn, hi vọng kɧoáı ©ảʍ có thể xua tan đau đớn.
” Ư. . . .” Tễ Lăng Kì bị bất ngờ và bị hôn chính diện.
” A. . . . . Ưʍ. . . . ” Lười giao nhau nô đùa trong khoang miệng đã thành công chuyển sự chú ý của Tễ Lăng Kì khỏi hạ thân đang đau đớn, Lôi Khiếu Hoàng cũng cảm nhận thấy nơi kia cũng dần thả lỏng, không còn chặt như trước.
Khi y rời Tễ Lăng Kì, cả hai đều hổn hển không ngừng, vừa rồi hôn sâu, bọn hắn đắm chìm trong đó, thậm chí quên cả hô hấp. . . . .
” Tốt lắm.” Lôi Khiếu Hoàng thở gấp, dựng thẳng người, con ngươi màu lam nhìn Tễ Lăng Kì với ý cười.
Hình dáng của Tễ Lăng Kì lúc này hơi khác so với những gì y tưởng tượng, không phải bộ dáng không hiểu phong tình mà ngược lại có nét phong vận khác lạ. Ánh mắt quật cường bất khuất giờ bao hàm mị ý, đôi môi từng không ngừng phun ra những lời lăng mạ giờ cũng vô cùng hồng hào đầy đặn, thực quyến rũ, cũng thực kí©ɧ ŧìиɧ.
” Ngươi . . . . Không tệ a!” Ánh mắt của Lôi Khiếu Hoàng nhìn hắn như thể y mới phát hiện được châu lục mới, hạ thân y cũng bắt đầu chậm rãi cố gắng tiến vào.
” Ah, không. . . . A . . . .” Tễ Lăng Kì muốn phản bác nhưng lại không thể nói thành câu.
Lôi Khiếu Hoàng di chuyển đã khơi lại nỗi đau thể xác vừa rồi, Tễ Lăng Kì đau đến nhắm tịt mắt, hô hấp càng lúc càng nhanh.
” Không cần lo lắng.” Lôi Khiếu Hoàng an ủi, tay giữ chặt quanh eo hắn, chậm rãi di chuyển, ” Hừ. . . . Ta sẽ mau làm ngươi thoải mái!”
“Ư. . . . A a! Không . . . .” Bên trong bị dị vật thâm nhập, cho đến một chỗ nào đó, Tễ Lăng Kì lại la lớn thêm một tiếng.
” Tìm được rồi!” Lôi Khiếu Hoàng nhỏ giọng, sau đó không ngừng công kích vào chỗ đó, hoặc ma sát hoặc đâm.
Tễ Lăng Kì bị kí©h thí©ɧ như vậy, nhất thời không thể có sức lực, chỉ có thể dựa vào vai Lôi Khiếu Hoàng để giữ thăng bằng, từ miệng phát ra những âm thanh đáng xấu hổ: ” Không cần. . . . . Ưʍ. . . . Rút ra . . . . Chỗ đó . . . A ư. . . .”
” Hừ. . . . ừ. . . . ” Nhưng Lôi Khiếu Hoàng đã mất lý trí tất nhiên không nghe được hắn nói gì, bản năng giống đực hoàn toàn bộc phát, càng không ngừng luật động ra vào, chỉ muốn thỏa mãn du͙© vọиɠ nguyên thủy nhất.
Chuyện gì xảy ra sau đó Tễ Lăng Kì cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ ràng, ấn tượng còn sót lại chính là hình ảnh tư thế ngẩng đầu ngửa mặt mỹ lệ của Lôi Khiếu Hoàng.
. . . . . .
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc vầng dương ló rạng ở phía đông, Tễ Lăng Kì ngủ không ngon chậm rãi tỉnh giấc.
Hắn khẽ mở mắt, ngây người nhìn trần nhà như thể đang suy nghĩ cái gì…. Một lát sau, hắn đột nhiên ngồi dậy.
” A, đau!” Cơn đau dữ dội ở phía dưới đã khiến hắn hiểu rằng đêm qua không phải là giấc mơ, ” Khốn nạn! Tên họ Lôi!” Hắn gào nhẹ một tiếng, đang muốn kiếm Lôi Khiếu Hoàng để xả một trận thì phát hiện trong phòng không có ai.
” Họ Lôi đi đâu rồi?” Hắn tức giận mặc quần áo, khập khiễng đi ra bên ngoài tìm Lôi Khiếu Hoàng để tính sổ.
Nhưng thật bất ngờ, từ nhà vệ sinh đến nhà bếp, không tìm thấy y ở đâu.
” Ngươi đâu?” Nỗi tức giận hừng hực, hắn đi tới sảnh lớn thì phát hiện ba ba Kỳ và mẹ Kỳ đã ngồi trước ở bàn ăn.
Mẹ Kỳ thấy con liền tươi cươi chào đón, ” Tiểu Tuyền, hôm nay dậy sớm vậy? Tiểu Lôi đâu, đợi nhau đi, mẹ sẽ đưa hai đứa đi học.”
” Cậu ấy đi rồi!” Tễ Lăng Kì nhíu nhíu mày nói.
” Ồ? Sớm vậy, cậu ấy đi xe bus sao?” Ba ba Kỳ nghi hoặc hỏi.
” Tên kia. . . . .” Xác định là y đã không còn ở đây, không rõ lý do vì sao, Tễ Lăng Kì càng trở nên khó chịu, ” Con phải đến trường !” Nói xong liền vội về phòng thay quần áo.
” A, tiểu Tuyền, vậy còn bữa sáng . . . .” mẹ Kỳ muốn khuyên can.
Nhưng bị ba ba Kỳ cản lại, ” Mẹ nó à, không cần lo cho nó, vô ích thôi!”
” Ba ba nó, ông nói vậy là có ý gì?” Mẹ Kỳ có chút bất mãn.
– Tiểu Tuyền làm như vậy chắc chắn là có lý do của nó, hơn nữa, bà không thấy ánh mắt vừa rồi của con sao?
– Ánh mắt gì?
– Ha ha, năm đó lúc tôi theo đuổi bà, cũng có ánh mắt như vậy nha !
– Hả? Ý ba ba nó là. . . . Tiểu Tuyền và tiểu Lôi. . . Không phải chứ?!!
– Ha ha, tôi không biết gì hết !
– A a, không được, nó là tiểu tôn tử của tôi nha ! ! !”
Chú thích một chút chỗ cấu ti :))) Theo nguyên tác thì nó là vặn xoắn, cảm giác giống như vặn đinh vít nên tôi chuyển thành véo, nhưng mà tôi thấy véo thường thì người ta có xoáy miếng thịt một teo nên để vậy thôi thì cũng được