” Oái !” Kỳ Mộng Nhiên bám chắc mép thuyền bằng cả hai tay, cảm nhận niềm vui ” Bơi thuyền” hiếm có, ” Tiểu Kì, cố lên, tiếp tục đạp, nhanh nào ! ”
Có trời mới biết sức mạnh của Tễ Lăng Kì từ đâu ra. Tốc độ đẩy thuyền của hắn tăng vọt, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp những con thuyền trước mặt và lên bờ trước.
” Thực lợi hại nha !” Sau khi lên bờ, Kỳ Mộng Nhiên vỗ mạnh lưng hắn, đang tính khen hắn mấy câu thì phát hiện, Tễ Lăng Kì hoàn toàn không chú ý.
Hắn dán mắt vào Lôi Khiếu Hoàng ở chỗ không xa lắm, cẩn thận quan sát nhất cử nhất động, cố gắng tìm ra xem có vấn đề gì. Nhưng đối phương lại cùng bạn gái nói cười nhận ruy băng đỏ trắng, mỗi người một dải buộc vào cổ tay, không khí cực kỳ tốt.
” Thật không thể chịu đựng được !” Thở dài một tiếng, Kỳ Mộng Nhiên tự mình đi lấy ruy băng, miệng không ngừng lẩm bẩm : ” Người ta nói ‘ nữ nhân tâm, hải để châm‘, phải là nam mới đúng !”
Lôi Khiếu Hoàng không nhìn Tễ Lăng Kì, điều này cũng không có nghĩa là y không để ý ánh nhìn của hắn. Y không muốn mình và hắn có quá nhiều mối liên hệ chồng chéo, hơn nữa, giữa hai người đã có ” Khế ước ” ── trừ những lúc y cần hắn để ý chăm sóc, những việc khác đều không dính líu. Hắn không cần phải xen vào làm gì . . .
” Ư . . . ” Tuy nhiên, y không thể điều khiển vết thương ở chân mình.
Lúc Lôi Khiếu Hoàng đang định ngồi xổm để cõng Tôn Mẫn, cử động ở chân đã tác động đến miệng vết thương. Miếng sắt ở chân vẫn chưa được rút ra,nước dính trên người y có thể kí©h thí©ɧ bản năng biến hình bất cứ lúc nào. Y hiện tại đang chịu đựng rất khổ sở, cũng không kiềm chế được nhăn mày lại.
” Cậu có thật sự ổn không thế?” Tôn Mẫn lắc nhẹ người y càng làm nó đau thêm.
Lôi Khiếu Hoàng cắn môi dưới, hai bàn tay chống trên bùn đất, một chân quỳ, mắt nhắm nghiền vì đau đớn, ” Tôi . . . không . . . . .”
Nhìn thấy hết cả sự việc, Tễ Lăng Kì nổi trận lôi đình . . . . Cái nữ nhân đáng chết kia không thấy y đang khổ sở hả? Tự dưng đi lắc người ta? Còn cái tên ngốc kia, nhịn cái rắm gì?!
” Tiểu Kì, ta lấy . . . . . . Này !” Vừa mới đi lấy ruy băng nên Kỳ Mộng Nghiên hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy Tễ Lăng Kì cầm dải ruy băng, chạy sang bên kia !
” Tiểu Kì, đi đâu đó ?” Cô hỏi, giọng siêu cấp to.
Tễ Lăng Kì không trả lời, nhưng giận dữ quát : ” Mẹ nó, hai ngươi đều như vậy, chắc chắn kiếp trước ta nợ các người !”
” Hả?” Nghe không hiểu.
Sau đó, chỉ thấy Tễ Lăng Kì đi đến bên cạnh Lôi Khiếu Hoàng, thở hổn hển hét vào mặt y: ” Hỗn đản, ngươi giả vờ cái rắm a?”
” Ngươi?” Lôi Khiếu Hoàng có chút ngạc nhiên, không hiểu vì sao, trong lòng y lại cảm thấy có chút cảm động?
Giống như đúc, giống như đúc! Cái tên hỗn trướng này và Diệp Bàn Nguyên ở thế giới kia. . . . quả không hổ là ” cùng một người ”, đến chết vì sĩ diện ! Nói ra thì chết sao? Tễ Lăng Kì càng nghĩ càng tức, nếu không phải lo lắng cho y đang bị thương, hắn đã đấm y một phát từ nãy rồi !
” Cậu muốn làm gì ?” Thấy Tễ Lăng Kì không có ý tốt, Tôn Mẫn đứng trước mặt hắn, có địch ý nhìn chằm chằm hắn.
Thông thường vào thời điểm này, người ta có thể thấy được bản chất của nhân loại ! Nhìn những người xung quanh nhắm mắt làm ngơ với tình huống này, chỉ thấy ruy băng rồi bước đi, Kỳ Mộng Nghiên thật sự là cảm khái ngàn vạn lần, nhưng xuất phát từ ý tốt, cô vẫn lên tiếng hỏi : ” Này, tiểu Kì, nếu không đi là sẽ thua đấy !”
” Ừ ! ” Tễ Lăng Kì lười biếng đáp lại một tiếng. Thế nhưng hắn không quay về đội mà thay vào đó kéo Tôn Mẫn đẩy về phía Kỳ Mộng Nghiên.
Tôn Mẫn dù sao cũng là con gái, không đủ sức để địch lại, bị hắn ném sang một bên, ” Cậu kia. . . . . Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
” Nghiên tỷ!” Hắn quay sang Lôi Khiếu Hoàng, ” Chị và bạn nữ kia cùng nhau quay về, tên ngốc này để em phụ trách!” Hắn đang nói đến Lôi Khiếu Hoàng.
Kỳ Mộng Nghiên đầu tiên là sửng sốt, sau đó chợt tươi cười hài lòng, kéo Tôn Mẫn trả lời : ” Được, biết rồi. Phải chịu trách nhiệm đến cùng đấy !” Nói xong thì vẫy vẫy tay, kéo Tôn Mẫn đi.
” Này, mau thả tôi ra !” Tôn Mẫn vẫn ngoan cố, chưa từ bỏ ý định giãy dụa, nhưng Kỳ Mộng Nhiên lại khỏe hơn cô tưởng, ” Mau thả tôi ra, có nghe không?”
” Ai nha nha, không thể được !” Kỳ Mộng Nghiên cười hì hì đẩy cô lên thuyền, sau đó mới đứng trên thuyền và đẩy nó đi.
” Vì sao? Lẽ nào cô không biết quan hệ của hai người họ không tốt hả?” Tôn Mẫn lớn tiếng trách cứ, ” Nếu có chuyện gì cô chịu trách nhiệm được không?”
Kỳ Mộng Nghiên vẫn mỉm cười, ” Quan hệ không tốt? Không phải đâu! Bởi vì. . . . . ” Cô nhìn phía bờ đang dần dần xa. Tễ Lăng Kì hai tay ôm lấy Lôi Khiếu Hoàng, xem xét để di chuyển, nhưng người trong lòng lại không chịu hợp tác, ” Ha ha, đây là lần đầu tiên tiểu Kì gọi tôi là tỷ tỷ, lần đầu tiên vì người ngoài mà nhờ tôi làm điều gì nha !”
. . . . . .
Trên bờ, xác định rằng người chơi đều đã đi hết, Tễ Lăng Kì mới dần dần đến gần Lôi Khiếu Hoàng, thấy y không có phản ứng gì, lập tức bế !
” Đừng đυ.ng vào ta !” Y ghét bị con người chạm vào tại thời điểm này, nó làm y nhớ đến chuyện trước kia, ” Thả ta ra !”
” Không ai được phép ra lệnh cho trẫm !” Vào lúc này, Tễ Lăng Kì cũng không chút cố kị, ” Ngươi cũng không !”
Bá đạo là sở trường của hắn, đến hiện tại cũng không ai hơn hắn.
Lôi Khiếu Hoàng tức giận trừng mắt, Tễ Lăng Kì bế y tới dưới một gốc cây, tay đặt lên chân y . . . . .
” Không được đυ.ng !” Lôi Khiếu Hoàng gào lên, khí xung quanh lập tức biến thành lốc, vụt qua thân người Tễ Lăng Kì và để lại trên má hắn một vết cắt.
Với một cú đánh như vậy, Tễ Lăng Kì dừng tay, nhẹ nhàng bịt miệng vết thương của mình, ” Sức mạnh của ngươi. . . . . Suy yếu !” Hắn nhớ kỹ không lâu trước đó đã từng thấy qua, sức mạnh của y mạnh hơn.
” Im miệng!” Nói đến đây, hô hấp của Lôi Khiếu Hoàng lại gấp gáp, hơi thở cũng hỗn loạn.
Tễ Lăng Kì nhìn y như vậy, bất lực than : ” Ta nói này, ngươi thật sự là . . . . Ai . . . Để ta xem vết thương! ” Hắn không muốn tranh cãi với y, đành động thủ tìm miệng vết thương lúc ẩn lúc hiện kia.
Thương thế nhìn qua không nặng. miệng vết thương nhỏ, nhưng mà. . .
” Ngươi là người chết hả?” Xé toạc miếng vải, xem vết thương, Tễ Lăng Kì lại tức giận, ” Bị thương như vậy cư nhiên còn cố cười ứng phó nữ nhân? Chết tiệt!”
” Đây không phải chuyện của ngươi ! ” Lôi Khiếu Hoàng đáp lại một cách khó khăn : ” Mau thả ta ra, bằng không ta gϊếŧ ngươi !”
” Gϊếŧ cái đầu ngươi, thật sự tính xấu chẳng thay đổi !” Ý nói của” bản tính khó dời” chính là đây, ” Hử, đây là. . . ”
” Yên tâm, không chết được!” Không chỉ Tễ Lăng Kì giật mình, Lôi Khiếu Hoàng cũng có chút kinh ngạc .
Xung quanh miệng vết thương có những tơ máu,nhưng bề mặt vết thương lại được phủ một lớp vảy sáng. Số lượng vảy đang dần tăng lên, lan rộng ra . . . . Tình huống này Lôi Khiếu Hoàng cũng chưa từng nghĩ tới. Nhưng sức mạnh giảm nhanh hơn sự kiến, kể cả sức mạnh để duy trì hình thái con người đang trở nên yếu dần. Cứ như vậy chỉ sợ là . . . .
nữ nhân tâm, hải để châm : tức (dò) tâm người nữ như (dò) kim đáy bể