Hai ngày tiếp theo, Tiểu Hắc cùng Mâu Thuẫn chơi bời tưng bừng, mà những đồng học muốn chụp ảnh lại vẫn không thu được gì, bất kể là dù bọn họ sử dụng thủ đoạn nào, cuối cùng thì kết quả vẫn là số không.
Chỉ có Tễ Lăng Kì là biết rõ, cái ” Tiểu thủy quái ” kia đã đi rồi, bọn hắn làm gì có thể chụp được cái gì nữa?
Vì thế, đến ngày cuối cùng, một số người đã từ bỏ, coi như lần này là ra ngoài vui chơi, hai ba người cùng một chỗ, hưởng thụ sự thoải mái hài hòa mà thiên nhiên mang lại….
” Này, Tiểu Hắc, cậu có để ý mấy hôm nay tiểu Tuyền với Tiểu Lôi càng lúc càng thân không? ” Mâu Thuẫn nhìn chỗ mình chơi bị người khác chiếm mất, đành nhàm chán ngồi cạnh tiểu Hắc gặm táo.
Tiểu Hắc vẫn như mọi ngày, tay lật trang sách về game Raiders cho máy tính, chăm chú đọc , ” Ừ, có chút, đại khái là đã hết hiểu lầm.”
” Ha? Nhưng mà ….” Mâu Thuẫn không khỏi liếc mắt nhìn hai người bên kia.
Tễ Lăng Kì ngồi ở tảng đá lớn bên bờ hồ, bên cạnh để một cái cần câu. Hắn không có vẻ gì là muốn câu cá, hai tay đặt lên đầu gối, nâng đầu, dáng vẻ cực kỳ suy tư; ánh mắt và tâm tư cũng không hề đặt trên mặt hồ, thậm chí còn liên tục ngáp.
Lôi Khiếu Hoàng ngồi bên cạnh hắn lại trái ngược hoàn toàn, tay cầm cần câu cực kỳ có phong thái, nhìn qua cũng biết là tay kì cựu. Còn nữa, bộ dạng chuyên tâm của hắn đặt ngay cạnh Tễ Lăng Kì cũng tạo nên một sự đối lập rõ rệt.
” Quan hệ của tiểu Tuyền và Tiểu Lôi chắc bây giờ tốt lắm !” Mâu Thuẫn đoán, ” Nếu không thì tại sao lại cùng người ta làm điều mình không hề hứng thú?” Hắn cứ thế nhận định.
Nghe hắn nói như thế, Tiểu Hắc cũng thấy thích thủ, buông sách xuống quay qua nhìn hai người kia, ” Để ta xem xem, bọn họ….”
Bờ hồ, cần của Tễ Lăng Kì bỗng nhiên có động tĩnh, nhưng Tễ Lăng Kì lại không hề cảm thấy gì, mặt hướng về phía trước, trong đầu đầy suy tư, dáng vẻ yên lặng như đang ngủ.
Lôi Khiếu Hoàng hình như cũng để ý thấy, lập tức chạy lại thay hắn thu dây câu lại, nhưng cũng đã chậm rồi, con cá nhảy lên khỏi mặt nước, quẫy mấy cái rồi trốn luôn!
Trong lúc Tễ Lăng Kì không có ý gì là muốn giúp, hoặc phải nói là hắn đang ngủ. Nhìn con cá lặn mất tăm, Lôi Khiếu Hoàng im lặng một lúc lâu, sau đó chỉ thấy hai bàn tay y nắm chặt, đi về phía sau Tễ Lăng Kì, nhấc chân, dùng sức, đá ──
” Ùm!” Nhất thời bọt nước bốn phía nổi lên, Tễ Lăng Kì ngã chụp ếch, ướt như chuột lột.
“………” Tiểu Hắc cạn lời, quay qua hỏi Mâu Thuẫn, ” Bọn họ thế này mà là tình cảm chuyển biến tốt lắm ?”
“. . . . . . Ha ha, có lẽ tôi sai !” Mâu Thuẫn ngượng ngùng gãi gãi đầu.
Chiều hôm nay bọn hắn phải về, nhân dịp này, mọi người ai cũng muốn có chút gì đó làm kỷ niệm, Ân Minh chụp ảnh cho hội trưởng để làm kỷ niệm, Tiểu Hắc dùng máy V8 chụp thật nhiều cảnh đẹp, Mâu Thuẫn đi quanh hồ kiếm một viên đá đẹp, Tễ Lăng Kì rất thích những lúc một mình thế này, đối với hắn mà nói, thế nào cũng được, đúng lúc hắn đang định tiếp tục nghỉ ngoi thì Lôi Khiếu Hoàng cư nhiên kiên quyết kéo hắn ra ngoài.
Hóa ra là, ở trong hồ nước ngọt này có một loại cá mỹ vị, người long tộc như Lôi Khiếu Hoàng cực kỳ thích, trước kia không có cơ hội, mãi đến hôm nay hắn mới có thời gian bắt cá, nên là phải tận dụng triệt để. Khế ước của hắn với Tễ Lăng Kì cũng biến luôn thành công cụ câu cá, thế nên mới ai kia ra ngoài.
“Khụ khụ!” Bị đẩy xuống nước, Tễ Lăng Kì lập tức tỉnh, hắn ở dưới nước vùng người lên, nhìn lên bờ lớn tiếng quát :” Mẹ nó, họ Lôi kia, ngươi làm cái gì thế ?”
Lôi Khiếu Hoàng cũng bức người không kém,không biết từ đâu lôi ra một cái thắt lưng, hai tay nắm chặt, âm thanh giống như vọng lên từ địa ngục : ” Dám để cá của ta chạy mất? Ta quất chết ngươi !”
” Oa a, Tiểu Lôi không được a!” Các bạn học thấy thế liền đến ngăn, có người nâng, người lại giữ tay, tình cảnh có thể nói là nhốn nháo.
Tễ Lăng Kì nhìn Lôi Khiếu Hoàng đang gần như phát điên trên bờ, không có phản ứng gì ngoài nhỏ mồ hôi lạnh, chuyện liên quan đến đồ ăn ân oán thật đáng sợ.
” Tiểu Tuyền, đừng có đứng đơ đấy !” Mâu Thuẫn cũng nhập bọn với nhóm người khuyên can, một bên giữ tay Lôi Khiếu Hoàng, một bên liên tục quay qua Tễ Lăng Kì nói, ” Chạy mau a !”
” Ân?” Tễ Lăng Kì cũng định đứng dậy, bỗng nhiên bàn tay truyền đến một cảm giác kỳ quái, nhấc tay lên, một con cá to đang quẫy loạn nằm trong tay hắn, ” A…. Cá !”
“. . . . . .” Bởi vì cá lớn xuất hiện, mọi hoạt động phân tranh trên bờ đều dừng lại.
Lôi Khiếu Hoàng buông thắt lưng, sửa sang lại trang phục, sau đó lại như bình thường đi đến nói, ” Còn không mau đem lên bờ !”
“. . . . . .” Khẩn trương hẳn lên.
Tễ Lăng Kì không còn sức mà tức giận, nghe lời y thì thở dài một cái, đứng dậy, đang muốn đi lên bờ thì từ đâu trên đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện một cái bóng ! Theo phản xạ muốn ngẩng đầu lên nhìn thì lại thấy Lôi Khiếu Hoàng cả người hơi nghiêng, giống như bị choáng mà đổ về phía hắn. Ngay lúc này, hắn không do dự, theo bản năng mà dang hai tay…..
“Coi chừng!” Lời cảnh báo của Tiểu Hắc cũng không kịp ngăn Lôi Khiếu Hoàng ngã xuống nước.
Lại thêm một tiếng Ùm, Lôi Khiếu Hoàng ngã vào lòng Tễ Lăng Kì !
” Khụ !” Lúc ngã xuống Tễ Lăng Kì lại sặc thêm một ngụm nước, nhưng hắn cũng không thèm để ý, ngược lại nhất nhất quan sát Lôi Khiếu Hoàng đang trên người mình, ” Này, họ Lôi, không sao chứ?”
“………….” Lôi Khiếu Hoàng không có đáp lại như bình thường, ngã trên người hắn, toàn thân lạnh như băng !
” Này, họ Lôi ?” Tễ Lăng Kì có chút lúng túng vỗ vỗ má hắn, vẫn không nhận được câu trả lời, ” Đáng giận !”
Không cần suy nghĩ, lập tức ôm lấy y, Tễ Lăng Kì không đoái hoài đến việc quần áo ướt nhẹp, một đường thẳng tắp đi về lều trại, ” Mấy người, tránh đường cho tôi !”
Mọi người trên bờ bị hắn quát, liền tránh đường, cũng không hiểu rốt cuộc là có chuyện gì, bất quá Tễ Lăng Kì lại rõ ràng. Nhìn mắt của Lôi Khiếu Hoàng biến đổi, hắn chỉ biết, là do hắn ngủ nên năng lượng không đủ, không thể duy trì diện mạo kia.
Kể từ khi đáp ứng bảo vệ y, trong hai ngày ở chung, y nói hết cho Tễ Lăng Kì về nhược điểm cũng như năng lực. Y là bạch long sắp chết, năng lượng không ngừng giảm, sau khi ngủ dậy là lúc năng lượng ở độ yếu nhất, cho nên mỗi lần đều cần Tễ Lăng Kì bảo vệ. Mỗi ngày chín ly nước là phương pháp bảo trì năng lực của y. Y không thể không tiếp xúc nước trong một thời gian dài, nếu không thì sẽ biến thân, như thế thì sẽ rất nhiều chuyện, Tễ Lăng Kì nghe có chút đau đầu, nhưng cũng kiên nhẫn viết lại từng chút một.
Cho nên đối mặt với tinh huống hiện tại, hắn phải khẩn trương ôm Lôi Khiếu Hoàng về trại, nếu không thì thật sự sẽ phát sinh chuyện gì, cũng không phải là chuyện có thể cười được !
Hai người nhanh chóng quai lại trại, Tễ Lăng Kì lập tức lấy khăn mặt, khăn lau chăn đệm các loại, trùm lên cơ thể lạnh như băng của Lôi Khiếu Hoàng, chính mình thay đồ khô, sau đó đến bên y lau người cho y……
” Đang yên đang lành, ngã cái gì mà ngã !?” Tễ Lăng Kì miệng thì oán giận, nhưng tay lại tỷ mẩn ôn nhu.
Cởi đồ của y ném sang một bên, đang định thay đồ cho y, nhưng vì ánh mắt lại thấy làn da trắng nõn kia mà tay dừng lại.
Tễ Lăng Kì không thể phủ nhận, bọn họ là cùng một người, thậm chí đến cơ thể cũng giống nhau, cùng khuôn mặt, cùng làn da trắng như mây, kể cả cảm giác mang lại cũng giống nhau, thật sự đáng sợ, có lẽ chính mình đã muốn luân hãm (hãm sâu, chìm đắm ).
Tay hắn không khỏi vuốt ve thân thể người nọ, trượt từ má xuống xương đòn, xúc cảm nơi đầu ngón tay thỏa mãn đến mê người, làm hắn lưu luyến không thôi……
” Ngô……. ” Đột nhiên, Lôi Khiếu Hoàng rêи ɾỉ, hàng mi mỹ lệ cũng hơi nhíu lại.
“. . . . . . !” Tễ Lăng Kì lúc này mới giật mình tỉnh lại, hắn lẳng lặng nhìn tay mình, hối hận tự tát mình, ” Súc sinh, ta đến tột cùng là đang làm cái gì?”
Cắn môi dưới, Tễ Lăng Kì ép mình không được nhìn, rất nhanh mặc lại quần áo cho Lôi Khiếu Hoàng rồi chính mình lui đến bên ngồi xuống, nhìn Lôi Khiếu Hoàng ngủ say, chậm rãi nghĩ lại cuộc đối thoại đó của hai người…..
” Họ Lôi, ngươi đem nhược điểm nói cho ta, không sợ ta bán đứng ngươi à?”
” Bán đứng ? Ngươi? ”
” Thế nào? Chỉ dựa vào ngoại hình của mình mà ngươi tin chắc ta sẽ không bán đứng ngươi?” Khờ dại!
” Đương nhiên không phải, ta chỉ trùng hợp gặp được ngươi, cho dù không có ngươi, ta cũng sẽ tìm những người khác.”
” Nga? Ngươi không lo người khác phản bội mình sao?” Khó chịu đáp lại.
” Cứ xem là, dù sao ta cũng sắp chết, bị bán đứng hay không bị cũng có sao đâu?”
” …… Họ Lôi, cả đời của ngươi……. Không có cái gì đáng quyến luyến sao?”
“. . . . . . Không có!”
Không có cái gì đáng quyến luyến sao? Thật sự? Không có khả năng…. Chỉ cần có tình cảm, thế nào lại không lưu luyến? Tễ Lăng Kì cảm thấy như vậy.
ầu kay làm từ tháng 1 mà đến giờ mới xong 1 chap.