Chương 2: Ngày hôm qua không thể gặp lại
Gần đây thật sự là nhàn nhã, từ khi có Khách Lộ – lao công miễn phí này, ta thật sự là — thích a!
Bình thường Khách Lộ cũng không nói chuyện, nhưng rất chăm chỉ, gần như cái gì hắn cũng làm, hơn nữa cực kỳ tự giác. Thần a! Ta yêu người! Cảm ơn người đã ban cho ta bảo bối như vậy!
Ta vẫn nhớ rõ lời nói khi Khách Lộ muốn lưu lại: Nơi này không phải “giang hồ”, là “Túy khách cư”...
Đây là lời ta nói với hắn. Hắn chắc là đang trốn tránh gì đó đi. Bằng không nào có người nào làm thiếu hiệp không làm lại chạy tới làm tiểu nhị? Nhưng mà, hình như hắn cũng chưa từng nói qua mình là thiếu hiệp... Aiz, ta quản được nhiều như vậy sao? Vô luận là thế nào, “Túy khách cư” chính là “Túy khách cư”, mặc kệ hắn là thiếu hiệp, hay là bọn cướp sông cướp biển, “Túy khách cư” vĩnh viễn sẽ không trở thành một phần của giang hồ. Ít nhất một ngày hắn còn muốn ở lại “Túy khách cư” mà không phải “giang hồ”, ta liền cam đoan tính chất của “Túy khách cư”. Bây giờ nghĩ nghĩ một chút, ta thật sự rất thiện lương a! Không chỉ thiện lương, mà còn rất lợi hại nha! Lời triết lý như vậy ta đều nói được nha! Ta không khỏi cười trộm. Ha ha ha... thật là thiên tài!
“Bà chủ, bà chủ?”
“A? Chuyện gì?” Ta lập tức kịp thời phản ứng.
Là tên đại phu kia, Ôn gì gì đó tới.
“Bà chủ, cô không sao chứ? Có cần ta giúp cô xem qua một chút không?”
“A? Không có việc gì, không có việc gì. Làm phiền đại phu quan tâm.” Ta cười cười.
“Bà chủ gọi ta là Ôn Văn là được rồi.”
À, thì ra hắn tên là Ôn Văn.
“Đúng rồi, chưởng quầy, lần trước ta vội đi, còn chưa thỉnh giáo phương danh của cô nương.” Ôn Văn cười đến thật sự dịu dàng. Aiz, ta chịu không nổi nhất chính là người ta cười dịu dàng như vậy a!
“Giang Đinh, ngươi cũng như các vị láng giềng, gọi ta Tiểu Đinh là được rồi.” Ta cười nói.
“Giang Đinh? Ừm, tên rất hay, có ý có cảnh.”
“A, quá khen quá khen.” Chúng ta đây là đang nói cái gì a? Nhàm chán! Có người đến chấm dứt đoạn nói chuyện nhàm chán này được hay không?
“Đã lâu không có khách. Có muốn đóng cửa hay không?” Khách Lộ, ngươi thật sự là “bảo bối” ông trời ban cho ta a!
“Ừm, nên đóng cửa.” Ta gật gật đầu, “Thật xin lỗi, Ôn đại phu, chúng ta phải đóng cửa rồi.”
Nụ cười của Ôn Văn hạ xuống, “Không quấy rầy. Aiz, vị tiểu ca này nên xưng hô thế nào đây?” Hắn đột nhiên bắt chuyện với Khách Lộ.
“Khách Lộ.” Khách Lộ không chút để ý đáp lại.
“Khách Lộ? Ừm, tên rất hay,...” Này này này... Ôn Văn này còn chưa xong sao?
“Chúng ta đóng cửa.” Không đợi ta mở miệng, Khách Lộ đã lạnh lùng nói.
“A, thật có lỗi thật có lỗi, cáo từ cáo từ...” Ôn Văn sau một chuỗi dài lời khách sáo rốt cuộc tuyên bố “biến mất”.
“Phù, cuối cùng cũng đi.” Ta chống nạnh hai tay, nhẹ nhàng thở ra, “Chúng ta đi ăn cơm thôi.” Ta xoay người đi đến phòng bếp.
Lúc ăn cơm Khách Lộ luôn cúi đầu, hơn nữa không nói một câu. Làm ơn đi, gần năm năm rồi ta đều một mình ăn cơm, giờ có hai người a, ngươi còn lặng lẽ không tiếng động, đùa cái gì vậy? Mơ tưởng!
“Gần đây trời vẫn mưa.” Ta tùy tiện mở đầu.
“Ừm.”
Cái gì? Có lệ à?
“Ta cảm thấy ta trả tiền công cho huynh cũng được. Huynh làm việc cực khổ như vậy, ta sẽ băn khoăn.” Trời đất chứng giám, câu này là nói thật.
“Không cần.”
“Huynh nên mua vài thứ cho bản thân đi.” Trời đất chứng giám, câu này là lời tâm huyết.
Hắn buông bát đũa, “Ta ăn no rồi.”
Lại trốn tránh đề tài? Đây đã là lần thứ mấy rồi? Ta vuốt trán, sao ta lại gặp gỡ kẻ quái dị như vậy hả?
“Ta đi dọn bàn.” Hắn đứng lên.
“Đợi chút.” Ta xoay người, bê một cái nồi đất trên bếp lò bên cạnh lên. “Ăn cái này đi.”
Hắn nhìn nhìn ta, có chút khó hiểu, “Cái gì vậy?”
“Gà hầm đương quy nhân sâm cẩu kỷ. Đừng hiểu lầm, là Tống phu nhân bên cạnh bảo ta hầm cho bà, nhưng mà, thanh toán tiền đặt cọc lại không cần rồi. Người nhà có tiền là như vậy. Hầm cũng đã hầm chín rồi, không nên lãng phí chứ sao.” Nếu ta nói đây là làm riêng cho hắn, giúp hắn điều dưỡng thân thể, nếu hắn ăn, ta liền từ mái nhà “Túy khách cư” nhảy xuống.
“Cô...” Hắn hiển nhiên rất không hiểu.
“Đừng hiểu lầm, gần đây ta hỏa vượng, không thể đυ.ng mấy thứ đương quy nhân sâm này.” Ta cười, xem ngươi cự tuyệt như thế nào, ha ha.
Hắn im lặng một lúc, ngồi xuống.
Thế này mới ngoan chứ! Ta nâng cằm lên, cười đến rất vui vẻ.
Đúng lúc này, vài tiếng kêu thảm thiết truyền đến, tại ngã tư đường hẻo lánh không người này, trong đêm tối mưa gió rền vang, thật sự là khủng bố lại càng khủng bố. Ánh nến còn lúc sáng lúc tối, không phải là định dọa người đấy chứ? Đột nhiên, từ trong hậu viện truyền đến tiếng va chạm, nơi đó là chuồng ngựa chuẩn bị cho khách nhân qua lại, nay đã bỏ đi, chỉ dùng để phơi quần áo, rau khô.
“Không biết... hậu viện... chúng ta...” Không phải ta nhát gan, mà là thật sự rất dọa người a.
“Ta đi ra ngoài xem.” Khách Lộ ngay cả vẻ mặt cũng không đổi. Lợi hại, không hổ là người giang hồ, sóng gió gì chưa gặp qua?
“Đợi đợi, ta cũng đi.” Nhìn hắn đi rồi, ta vội vàng đuổi theo. Ta không muốn ở lại một mình đâu!
Mưa bên ngoài lớn hơn so với suy nghĩ của ta nhiều, hơn nữa còn cùng sấm sét vang dội. Thật là, làm sao, chuyện xấu đều hẹn cùng thời gian mà đồng loạt tiến đến?
“Ở chỗ nào.” Khách Lộ mở ô, đi tới.
Ta thật sự theo sát, bởi vì thật sự, thật sự, vô cùng làm cho người ta sởn tóc gáy...
Trên đất cách đó không xa có một người đang nằm, cả người đầy máu tươi, dù là trong đêm tối vẫn thấy rõ ràng, hơn nữa nhìn thấy ghê người.
“Đã chết rồi sao?” Ta nuốt nước miếng, sợ hãi hỏi.
Khách Lộ ngồi xổm xuống, xem xét, “Chưa.” Hắn đứng lên, “Có cứu hắn không?”
Sao lại hỏi ta? Nhưng ta lập tức hiểu ra. Ta mới là chủ nhân của “Túy khách cư”.
Khách Lộ nhìn ta, chờ đáp án. Ta biết, kẻ nằm trên đất tám phần cũng là người giang hồ, máu trên người hắn nói không chừng là liên quan đến mạng người. Ta không muốn rước phiền toái. Ta nghĩ, Khách Lộ đại khái cũng sẽ không muốn liên quan đến loại chuyện này, hắn chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường mà thôi. Ta sao lại xui xẻo như vậy? Ba ngày hai lần gặp loại chuyện này. Làm ơn, trên con phố này rất nhiều hộ gia đình, tội gì không chọn lại cứ chọn “Túy khách cư”? Nhiều người như vậy, vì sao cứ phải là ta? Ta quyết định, ta quyết định, ta nhất định phải mua lá bưởi về trừ tà! Nhất định phải!...
Trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng, ta không thể không khuất phục chính mình.
“Dìu hắn vào trước đã.” Aiz, thiện lương lại không thể kiếm cơm ăn? Ta sao lại thiện lương như vậy a?...
...
“Ôn đại phu, thế nào rồi?” Ta khẽ giọng hỏi.
“Trên người có vài vết đao, nhưng cũng không trí mạng. Còn có nội thương, nhưng cũng không nghiêm trọng. Cuối cùng là đầu của hắn...” Ôn Văn cau mày.
“Đầu hắn làm sao?” Làm ơn, đầu ta mới có chuyện. Nhức đầu a!
“Hẳn bị người đánh trúng vào gáy, có thể sẽ hôn mê mấy ngày, sau khi tỉnh lại thần trí có thể sẽ có chút ảnh hưởng.”
“À.” Dù ta nghe không hiểu, nhưng mà giả vờ hiểu cũng là một loại lễ phép a!
“Ta nói Tiểu Đinh, người kia là ai a?” Ôn Văn vừa xử lý miệng vết thương vừa nói.
“Ta cũng muốn biết a.” Ta bất đắc dĩ nói.
Ôn Văn lắc đầu, “Tiểu Đinh, ta thấy người này lai lịch không rõ, cô cũng nên cẩn thận a.”
“Ừm.” Vô nghĩa, ta còn không biết sao?! Ta cũng do bức bách cùng bất đắc dĩ a!
“Ngày mai cô đến “Hồi Xuân đường”, ta bốc thuốc cho.” Ôn Văn cười, “Hắn hẳn là không có việc gì. Ta đi đây.”
“Cám ơn huynh, Ôn đại phu.” Ta đưa hắn xuống dưới lầu.
“Đừng khách khí. Hắn không phải người bình thường, cô nên đề phòng một chút.” Ôn Văn phất phất tay, bóng dáng biến mất trong làn mưa.
Đầu ta lại đau. Sao ta lại xui xẻo như vậy chứ?
“Cô không sao chứ?” Tiếng của Khách Lộ vang lên sau lưng.
“Ừm.” Ta xoay người, mỉm cười.
Khách Lộ im lặng một lúc, giống như đang xác nhận. “Đúng rồi, đây là đồ trên người người đó.” Hắn đưa một cái hộp tới.
“Để vào phòng hắn đi.” Phòng hắn, phòng ta mới đúng! Vì sao mỗi lần ta đều phải hy sinh căn phòng của ta hả?
“Cô không xem sao?”
“Hắn còn chưa cho ta xem.” Ta ngồi xuống cạnh bàn, gục lên trên bàn.
Khách Lộ không nói gì nữa.
“Huynh cũng mệt mỏi cả ngày rồi, trở về ngủ đi.” Ta hữu khí vô lực nói. Ngồi ngủ thật sự là rất thống khổ a.
“Cô ngủ giường của ta đi. Ta ở chỗ này cũng được.”
Hắc, hắn cũng biết quan tâm đấy chứ. “Không cần.” Ta cười. Trong lòng không muốn chút nào.
“Không sao.” Khách Lộ cũng ngồi xuống.
Ta trong phút chốc thật sự không có suy nghĩ gì. “Như vậy, ta thấy chúng ta đều ngồi cũng được.” Ta nở nụ cười. Đã rất lâu rồi không ai... nói như vậy cùng ta.... quá lâu...
Khách Lộ không phản đối.
Một đêm đó, chúng ta cứ ngồi như vậy. Mặc dù không nói gì, nhưng đối với ta mà nói, như vậy đã là tốt lắm rồi. Có người ở bên, đây là đêm mưa tuyệt nhất ta từng trải qua...
...
“Nghe nói chưa? Mấy ngày trước có hai mươi mấy người chết trong hẻm nhỏ phía đông đó!”
“Quan phủ không phải đang tra sao?”
“Cũng không phải vậy. Nhưng hình như là các bang phái trên giang hồ đánh nhau, quan phủ không muốn nhúng tay vào chuyện này.”
“Ô, đó chính là hai mươi mấy mạng người a!”
“...”
...
Chuyện lần trước đã qua bốn ngày rồi, nhưng trình độ quan tâm đầu đường cuối ngõ chỉ có tăng chứ không hề giảm, dù sao, đối với trấn nhỏ vô danh này của chúng ta mà nói, đây chính là chuyện lớn hiếm có. Nhưng mà... Aiz, quên đi. Quan phủ không truy cứu chuyện này nữa, đối với ta mà nói thật là tốt đến không thể tốt hơn.
Ta tận lực coi như không có việc gì mang đồ ăn về “Túy khách cư”, ta không muốn kiếm thêm phiền toái cho mình a. Thật xui xẻo! Vẫn là chờ người nọ tỉnh lại, bảo hắn lập tức rời đi là tốt rồi. Nhưng mà, nói lại, tên kia cũng chỉ là một tên nhóc mười lăm, mười sáu tuổi mà thôi, hắn thật sự có liên quan đến hai mươi mấy mạng người kia sao?
Khách Lộ thấy ta về, lập tức đi tới. “Hắn tỉnh rồi.” Hắn nhận đồ trong tay ta, “Cô lên xem hắn một chút đi.”
Ông trời, con thật yêu người! Thật sự là trời theo ý người a!
“Được, nơi này phiền huynh.” Ta vui vẻ đi lên bậc thang.
“Ngươi tỉnh rồi, tiểu huynh đệ.” Ta đi vào.
Hắn đã xuống giường, nghe thấy ta vào, hắn quay đầu, mờ mịt nhìn ta.
Aiz? Đầu năm nay, thủy chất thổ chất đều không có vấn đề gì chứ? Sao gần đây ta luôn gặp được những nam nhân đều thuộc “chủng loại xinh đẹp” vậy?
“Thương thế của ngươi còn chưa lành mà. Sao không nằm nghỉ đi?” Ta đi tới, cười nói.
Người tốt nhất đừng có nằm xuống, mau biến đi cho ta.
“Đây là đâu?” Hắn mở miệng hỏi ta. Tiếng của hắn cũng rất dễ nghe nha! Ta còn chưa biết những tên nhóc ở tuổi của hắn lại có tiếng nói tốt như vậy nha.
“Nơi này là “Túy khách cư”, một quán rượu.” Ta cười nói.
“Quán rượu? Ta sao lại ở chỗ này? Ngươi là ai?” Có lẽ nói quá nhanh, hắn đột nhiên ho lên.
“Ngươi đừng sốt ruột.” Ta đi lên dìu hắn ngồi xuống, “Phải bảo trọng thân thể a. Ta sẽ không làm hại ngươi.” Thật là, dáng vẻ ta trông giống người xấu lắm sao?
“Ta...” Hắn đột nhiên ôm lấy đầu.
“Ngươi làm sao vậy?”
“Đầu... đau quá...”
“Không sao, không sao, đại phu nói ngươi bị thương sau đầu, nhưng không có trở ngại gì.” Ta dìu hắn đến nằm xuống giường, “Ngươi nghỉ ngơi một chút đi, ta đi gọi đại phu.”
“Đợi chút...” Hắn lập tức bắt lấy tay ta. Hiển nhiên là hắn rất đau, sắc mặt lập tức tái nhợt hẳn, thân thể run rẩy.
“Ngươi đừng lộn xộn, ngoan ngoãn nằm xuống, bằng không sẽ cực kỳ đau đó.” Ta ấn hắn xuống giường, “Nghe lời!”
Ta sao có cảm giác mình giống như tỷ tỷ của hắn vậy, ta không khỏi cũng quá lo chuyện bao đồng rồi.
Hắn nhìn nhìn ta, rốt cuộc buông lỏng tay ra, ngoan ngoãn nằm xuống.
Ta ngồi xuống mép giường, đắp kín chăn cho hắn, “Khá hơn chút nào chưa?” Hắn gật gật đầu.
“Nhà ngươi ở chỗ nào? Ta đi báo cho cha mẹ ngươi.” Ta cố gắng dịu dàng mềm nhẹ nhất có thể.
Hắn sửng sốt một chút, nặng nề lắc lắc đầu.
“Vậy ngươi có bằng hữu không?” Không có nhà? Ta sao lại gặp phải quái nhân rồi?
Hắn vẫn lắc đầu như trước.
“Ngươi... tên là gì?” Không có bằng hữu? Ông trời, người khảo nghiệm con sao?
“Đừng hỏi nữa!” Hắn đột nhiên quát lên, “Ta không biết! Ta cái gì cũng không biết!”
“Đừng kích động.” Ta nói gì sai sao?
“Đau quá... Ta cái gì cũng... không biết...” Thân thể hắn run rẩy kịch liệt.
“Được được được, ta không hỏi.” Ta nghĩ nên để hắn trấn tĩnh lại.
“Ta... Ta... Cái gì cũng... Ta không nghĩ ra...”
Ta như là ma xui quỷ khiến đi ôm lấy hắn, vỗ nhẹ lưng hắn, “Được rồi, được rồi, nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa. Đừng kích động. Thân thể quan trọng hơn.” Ta theo bản năng an ủi hắn.
Hắn dần dần bình tĩnh lại, nhưng thân thể vẫn run rẩy như cũ.
“Không có chuyện gì.” Ta vỗ nhẹ hắn, “Không có chuyện gì...”
...
“Ngươi... Loại bệnh này kêu là “chứng mất trí nhớ”, người bệnh thông thường sẽ quên chuyện trước kia. Nhưng mà, theo tình hình của ngươi, không phải là vĩnh viễn, về sau hẳn là sẽ từ từ nhớ lại thôi.” Ôn Văn rất thành thật nói cho hắn tình hình thực tế. “Ngươi không cần quá lo lắng, tất cả cứ thuận theo tự nhiên đi.”
Hắn im lặng gật gật đầu, sau đó bất lực nhìn ta.
“Đại phu đã nói là không có việc gì.” Ta đi tới, “Ngủ một giấc đi, rất nhanh sẽ khỏi thôi.”
“Ừm.” Hắn nằm xuống, nhắm hai mắt lại.
Ta đưa Ôn Văn ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại.
“Cô định làm như thế nào? Để hắn ở lại đây?” Ôn Văn cười nói.
“Còn có lựa chọn khác sao?” Thật là, ta sao lại thiện lương như vậy hả?
“Hắn không có việc gì chứ?” Khách Lộ thấy chúng ta xuống lầu, dò hỏi.
“Ừ.” Ta gật gật đầu.
“Nói thêm, hắn dường như rất nghe lời cô nha.” Ôn Văn cười giảo hoạt.
Làm ơn, hắn nhỏ hơn ta nha!
“Hắn chỉ là từng thấy ta, cho nên có vẻ an tâm với ta thôi.” Ta cười.
“Thật sao. Xem ra ta nghĩ nhiều. Con gà con từ trong trứng đi ra nếu đầu tiên nhìn thấy vịt, chỉ sợ cũng sẽ gọi vịt là “mẹ” đi.”
Ôn Văn lại cười.
Cái gì? Đây là cái so sánh gì a?!
“Không quấy rầy, cáo từ.” Ôn Văn đại khái là chú ý tới ánh mắt của ta, lập tức chuồn mất dạng.
“Thật là. “Vịt mẹ” cái gì hả?” Ta lầu bầu. Ta phẫn nộ quay đầu lại, lại phát hiện Khách Lộ cúi đầu, khẽ cười.
“Huynh cười ta?” Cái gì? Cũng không nghĩ là ai tốt bụng để ngươi ở lại! Đáng giận! Vô lương tâm!
Khách Lộ lập tức thu nụ cười lại. “Ách... ta đi làm việc.” Hắn xoay người liền đi.
“Ê.” Bị bọn họ làm cho tức chết rồi! Nhưng mà nghĩ lại, như vậy cũng tốt a. Khách Lộ so với trước đây sáng sủa hơn rồi, ít nhất là phiền não trong mắt hắn đã ít đi rất nhiều. “Vịt mẹ” thì “vịt mẹ” đi! Coi như là làm chuyện tốt. Aiz, sao ta lại thiện lương như vậy a? Ta đây tháng tháng làm vài chuyện tốt rồi? Sao vẫn chưa được đền đáp hả?
“Ta nghe Khách Lộ nói ngươi không chịu ăn.” Ta nhìn người ngồi trên giường kia, hắn cúi đầu, im lặng.
“Ngoan, ăn chút đi. Bằng không cơ thể sao khỏi được?” Ta dụ dỗ. “Tay nghề của ta không tồi nha.”
Hắn nhìn nhìn ta, “Ta ăn không nổi.”
“Đầu lại đau?”
Hắn lắc đầu.
Ta nghĩ, tám phần là hắn vì chuyện mình mất trí nhớ mà canh cánh trong lòng. Ta thở dài, nếu đổi lại là ta, cái gì cũng không nhớ nổi, cái gì cũng không nhớ rõ, chỉ sợ cũng sẽ chán nản giống hắn. Cảm giác trống rỗng trong lòng chắc chắn rất khó chịu...
“Tỷ tỷ đặt tên cho ngươi được không?” Ta cười, muốn làm dịu không khí một chút.
Hắn nhìn ta, hồi lâu, gật đầu cười, “Ừm.”
“Ngươi họ “Khách” giống ca ca vừa đưa cơm hồi nãy đi. Về phần tên nha, ngươi muốn sớm tìm lại trí nhớ của mình, gọi là “Khách Ức” đi.
“Khách Ức?”
“Sao vậy? Không thích?” Ta đặt tên rất hay nha.
“Không phải, ta gọi là “Khách Ức” rất tốt.” Hắn mỉm cười.
Ta cũng mỉm cười.
“Ngươi xem như vậy không phải rất tốt sao.” Ta nhìn hắn, “Nhớ không nổi tên mình, tạm thời kêu “Khách Ức”; nhớ không nổi nhà ở đâu, tạm thời ở lại “Túy khách cư”; nhớ không nổi bằng hữu thân nhân, hãy coi ta và Khách Lộ thành thân hữu đi. Ngươi cũng sẽ có một cuộc sống vui vẻ a.”
Ta đi đến một bên, mở cửa sổ ra, mưa lâu mới bắt đầu quang đãng, ánh mặt trời ấm áp lập tức tiến vào.
“Quên mất, cũng không phải chuyện xấu a. Những gì không vui trước kia đều đã không còn a, nói không chừng ngươi vốn vì phiền não mới có thể quên chúng đó!” Ta xoay người cười nói, “Ngươi xem, ánh mặt trời bên ngoài thật đẹp a, thật muốn đi ra ngoài một chút. Ngươi cũng nhanh khỏe lại đi, đến lúc đó chúng ta cùng đi.”
Khách Ức ngẩn ra nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, sau đó mỉm cười, “Được!”
Ta nghĩ sau một phen khuyên bảo này hắn hẳn là sẽ nhớ đi! Rất triết lý rồi, chính ta cũng không biết mình có thể nói ra những lời triết lý như vậy, không bội phục không được! Aiz, đúng vậy a. Ngày hôm qua tất cả đều quên đi, người ta nói, “ngày hôm qua không thể giữ lại” đó thôi! Sau này mới là quan trọng nhất. Có cơ hội ta cũng muốn mất trí nhớ a!
“Đinh tỷ tỷ, để ta rửa chén giúp tỷ!” Khách Ức cười chạy tới chạy lui, tinh thần tốt một cách kỳ quái.
“Không cần.” Ta lập tức phủ quyết.
“Không được, ta cũng muốn làm việc giúp tỷ tỷ giống Khách Lộ ca ca!” Khách Ức vô cùng kiên quyết.
Ta cũng biết vậy, nhưng mà...
Loảng xoảng...
“Tỷ tỷ, ta làm bát vỡ nát rồi. Ta không cố ý... Ta đi quét rác chắc sẽ được!”
“Tỷ tỷ, ta làm chổi hỏng rồi. Ta không cố ý... Ta đi bổ củi chắc tốt hơn!”
“Tỷ tỷ, ta bổ vào tay...”
“...”
Dù sao vô luận Khách Ức làm cái gì đều thất bại. Hình như hắn là đại thiếu gia cái gì cũng không cần làm vậy... Ta cùng Khách Lộ chỉ có thể thở dài.
Nhưng mà, như vậy có lẽ cũng không tệ đi. “Túy khách cư” vốn yên lặng rốt cuộc cũng có ngày có “tiếng người ồn ào”, tuy “tiếng người” này chỉ là từ một người. “Túy khách cư” náo nhiệt vui vẻ không phải cũng rất tốt sao. Cuộc sống một mình cũng chán thôi. Ta cũng rất chán ghét cô độc mà. Ta bây giờ không phải là một mình a! Này không hẳn không phải là chuyện tốt. Người, luôn ở chung với người khác khi lớn lên đó thôi. Có lẽ cuộc sống như thế mới có thể muôn màu muôn vẻ! Nhưng mà... phí sinh hoạt hình như lại tăng thêm một phần... Tiền của ta a —- Ta tốt bụng như vậy làm cái gì hả? Tốt bụng lại không thể làm ra cơm ăn a!