Chương 11: Không thể cầu
Sáng sớm ở Hoa Nguyệt Xuân Phong lâu, lười biếng mà ấm áp. Aiz, dù sao cũng chỉ buôn bán ban đêm thôi. Nhưng mà, vì sao...
“Tiểu Đinh, hôm nay sao không phải là Tùy công tử đến chứ?” Tiểu Trúc vẻ mặt cười quyến rũ hỏi ta, vô cùng ngạc nhiên.
“Đúng vậy, đúng vậy. Còn có Hành ca ca cũng đã lâu chưa tới.” Tiểu Tương nhíu mày liễu gắt giọng.
Tiểu Cửu bên cạnh vốn uể oải cũng đi lên, “Ta vẫn thích Tiểu Lộ hơn.” Hai gò má nàng phiếm hồng, cười duyên nói.
“Đúng vậy. Người ta cũng vậy... Tiểu Cửu đừng tranh cùng người ta...”
“Tiểu Lộ thật sự rất đáng yêu...”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Ta có chút co giật nhìn đám cô nương này. Hiện tại là dịu dàng mê người, khi thấy tiểu nhị của ta, quả nhiên là như lang như hổ a! Còn có: Tùy công tử, Hành ca ca, Tiểu Lộ. Thật sự là vừa nghe liền hiểu được địa vị khác biệt a!
“Tiểu Đinh tỷ tỷ...”
Oa, nũng nịu đáng sợ, quả thực có thể so với độc dược của Tần Tố a!
“Lần sau tỷ để Tiểu Lộ đến nha...” Một đám cô nương đến gần, hờn dỗi.
“Còn đến? Hắn nếu lại đến còn không bị các ngươi ăn sạch xương cốt cũng không chừa sao.” Nguyệt di vén mành đi ra, khẽ kêu, “Các ngươi đám nha đầu chết tiệt kia, khi nào thì đổi chủ rồi?”
“Nào có a...”
Các cô nương cười vui vẻ.
“Đinh Đinh a, con đừng cho mấy tên tiểu nhị kia của con đến đây.” Nguyệt di cũng cười, “Nhìn xem đám cô nãi nãi này của ta, đều giống như đại cô nương hoài xuân vậy. Còn như vậy nữa, ta đây cũng không cần làm ăn nữa, mọi người đều ăn không khí đi!”
Các cô nương vẫn cười không ngừng.
“Tiểu Đinh, tỷ đừng nghe ma ma nói bậy. Lần sau phải cho bọn họ đến a. Tỷ muội chúng ta chỉ dựa vào việc này để sống thôi đó...” Hồng bài Lạc Nhi cười nói.
“Lạc Nhi tỷ tỷ...”
“Đám nha đầu chết tiệt kia. Thật không biết xấu hổ! Ma ma như ta còn xấu hổ đây!” Nguyệt di cười đẩy các nàng, “Đi đi đi, nên làm gì thì đi làm đi!”
Các cô nương vui cười bỏ đi.
Ta thở dài, ngẫm lại cũng thật buồn cười.
“Đinh Đinh a, cười cái gì?” Nguyệt di đi đến bên người ta, tiếng nói vẫn mềm mại uốn éo, thói quen nghề nghiệp sao? “Chẳng lẽ là việc hôn sự với công tử nhà Thượng Thư?”
Nụ cười của ta lúc này cứng đờ. Sao mọi người đều biết chuyện chưa đâu vào đâu này thế?
Nguyệt di cười, “Nhìn con xem, có cái gì phải xấu hổ a? Gái lớn gả chồng, cũng không phải chuyện xấu gì.”
“Không phải việc này, Nguyệt di.” Ta bất đắc dĩ a...
“Con không thích hắn?”
“Cũng không ghét.”
Nguyệt di nhẹ nhàng nhíu mày, “Chuyện này không thể qua loa. Nếu con không thật lòng thích, không cần phải đáp ứng.”
“Dạ.” Không hổ là Nguyệt di, mọi việc đều nghĩ cho ta trước.
“Gia thế nhân phẩm thì sao chứ? Nếu lòng không cam, ngày sau vẫn cảm thấy ủy khuất.” Nguyệt di khẽ thở dài, giống như tự nói.
“Biết ạ, Nguyệt di. Thở dài nữa sẽ già đó.” Ta sờ sờ mặt của người.
“Nha đầu chết tiệt kia, ngay cả con cũng...” Nguyệt di lúc này cười rộ lên.
“Được rồi, con đi về.” Ta quay đầu làm mặt quỷ, “Uống nhiều sữa đậu nành đi, dưỡng nhan nha!”
Sau lưng tiếng cười như chuông bạc không ngừng vang lên. Ta cũng cười rồi đi ra ngoài. Tiếp theo ta liền thấy Thạch Chước.
Aiz. Ta cười cười với hắn xem như chào hỏi.
Hắn nhìn nhìn Hoa Nguyệt Xuân Phong lâu phía sau ta. “Cô đến nơi này làm cái gì?”
Hắn thật sự rất thích nhíu mày.
“Đưa sữa đậu nành a.” Ta vẫn đi tiếp.
“Thương thế của cô đỡ rồi?” Hắn đi ở bên người ta, hỏi.
“Ừm.” Ah, thời tiết cuối tháng mười, thật lạnh a...
“Ngươi mặc quá ít đi.”
Hở? Ta ngẩng đầu nhìn nhìn hắn. Ngươi mặc cũng không nhiều a. Hơn nữa không biết vì cái gì, tiểu nhị trong điếm ta đều mặc áo đơn, không lạnh sao? Làm cho ta cũng khác thường.
“... Làm sao vậy?” Hắn có chút khó chịu hỏi.
“Không có.” Ta dùng sức lắc đầu, “Thạch gia đây là đi làm sao?” Sao phải đi theo ta chứ?
“Ta có tên...” Hắn bất mãn thấp giọng oán giận, “Đi ăn điểm tâm.” Hợp tình hợp lí.
“Trong nha môn không lo việc điểm tâm sao?” Ta không khỏi nở nụ cười.
“Ta cũng không phải không trả tiền.” Hắn nghiêng đầu.
“Hả? Thạch gia đi đến tiệm của ta à?” Ta bỗng nhiên bừng tỉnh.
“Ta có tên.” Hắn đột nhiên dừng bước, nghiêm túc nói, “Vì sao cô...”
“Thạch Chước?” Ta cười cười, “Đã biết, đã biết.”
Hắn lại sững sờ một chút. Lập tức có chút tức giận tiếp tục đi.
Gia thế nhân phẩm thì sao chứ? Nếu lòng không cam, ngày sau vẫn cảm thấy ủy khuất..-- đột nhiên nhớ tới lời Nguyệt di nói. Lòng không cam? Ta? Nếu là lời ta nói, thì sao nhỉ? Nguyệt di dù sao cũng có yêu, mới có thể nói như vậy. Như vậy, chưa từng yêu như ta thì sao?
“Ngươi...”
Hắn quay đầu, “Cái gì?”
Ta thở dài, “... Không có gì.”
Hắn cũng không hỏi nhiều.
Trầm mặc như vậy, thẳng đến cửa Túy khách cư.
“Đinh nhi.” Khách Hành lập tức xông lên, một phen đỡ lấy ta, “Vết thương của nàng còn chưa lành, sao phải tự mình đi đưa sữa đậu nành chứ, việc này giao cho ta đi là được rồi.”
“Ừm.” Ta vẫn chưa thích ứng kịp, đành phải cứng ngắc gật đầu.
“Muốn ta ôm nàng lên lầu nghỉ ngơi hay không?” Khách Hành cười, làm cho ta lạnh cả người.
“Không cần. Ta còn phải tính toán sổ sách.” Ta tận lực phối hợp nói.
“Nàng cẩn thận thân thể a. Ta sẽ đau lòng.” Khách Hành nhíu mày, nói.
“Đã biết...” Làm hắn buồn nôn một chút thử xem, không phải muốn diễn trò sao? Ta xuất ra thực lực của mình đây!
Nụ cười này thật đúng là hữu hiệu. Khách Hành liền sửng sốt, vừa nhíu mi vừa nói: “Biết là tốt rồi...”
Ha ha. “Mau vào đi a. Bên ngoài lạnh lắm.” Ta đẩy đẩy Khách Hành.
“À. Được.” Lần này đổi thành Khách Hành không thích ứng kịp.
Lòng cảm thấy thật buồn nôn, thân thiết gắn bó đi vào trong điếm. Ta cười ghé sát vào Khách Hành, nhỏ giọng nói: “Có phải rất khoa trương hay không?”
Hắn cũng cười cúi đầu nhỏ giọng nói: “Sẽ không. Diễn tốt a, Đinh nhi...”
“Quá khen quá khen...”
“Khách khí khách khí...”
Ôi, ta đây thật đáng thương, cảm giác lành lạnh trên lưng, tạm thời không mất nổi rồi...
...
Tiểu nhị trong tiệm ta đều là người mù sao? Thật sự là không hiểu bọn họ! Tần Tố tuyệt sắc như vậy, ta là nữ nhân cũng nhìn không rời mắt, bọn đàn ông này sao đều một bộ dạng hờ hững? Khách Hành còn chưa tính, những người khác như thế nào... Khiếu thẩm mỹ thưởng thức bất đồng sao? Mỹ nhân như vậy aiz, sống trên đời, có mấy cơ hội có thể nhìn thấy? Nhìn xem khách đến trong tiệm này, ánh mắt đều nhìn chằm chằm, các ngươi thật sự là...
“Cô nương.” Tần Tố đột nhiên đi tới.
Giọng nói nghe thật hay, quả thực như tiếng suối trong sơn cốc... Nàng chủ động nói chuyện với ta a! “Tần cô nương gọi ta Tiểu Đinh thì được rồi. Có chuyện gì sao?”
“Cô thích hắn?” Tần Tố đưa tay chỉ vào Khách Hành ở bên cạnh.
Bút trong tay ta lập tức rơi xuống. Thật thẳng thắn a.
“Ách... Đúng.” Ân cứu mạng lớn như vậy sao?
“Hắn cũng thích cô?”
Ánh mắt của nàng trong suốt, tựa như thủy tinh, trong ánh mắt lại lộ ra vẻ cuồng ngạo coi thường mọi việc, lạnh như băng tuyết. Ha ha, khó trách người ta nói, thủy tinh là băng ngàn năm. Chỉ là, vì sao nàng hỏi việc này, lại không tức cũng không buồn?
“Này...” Ta nên trả lời như thế nào mới tốt đây.
“Đúng.”
Tiếng của Khách Hành, có vẻ nghiêm túc chân thật. Ta ngẩng đầu nhìn nhìn hắn, lại nhìn Tần Tố. Theo bản năng lui lại mấy bước. Nhưng mà lui cũng không có tác dụng gì. Trời biết ta khi nào thì sẽ bị hạ độc.
“Thật sự?” Tần Tố hỏi, nghe không ra một tia buồn vui.
“Đương nhiên.” Khách Hành đáp, cũng không có tí cảm tình.
Tần Tố lại nở nụ cười. “Sâu đậm?” Nàng cười hỏi, đẹp như hoa đào.
Khách Hành thật sự là người mù hay sao? Mỹ nữ như vậy aiz... Aizzz...
“Còn ngươi?” Khách Hành hỏi lại.
Tần Tố rũ mắt xuống, lại quay đầu nhìn ta. Không biết vì cái gì, bị nàng nhìn như vậy, mặt của ta lại đỏ lên. Ta biết bản thân lúc này tuyệt đối là cười vô cùng sượng sùng.
“So với nàng sâu hơn.” Tần Tố dời mắt, nói.
Việc này cũng nhìn ra được sao?
Khách Hành nở nụ cười. “Không quan trọng.” Hắn quay đầu nhìn ta, trong ánh mắt có một tia kỳ quái.
Tần Tố ngước mắt, “Ta đã hiểu.”
Đã hiểu? Hiểu cái gì? Kỳ thật cái gì cũng không có nha! Ta như vậy có tính là hại người không? Có thể gặp báo ứng hay không a?
“Tần cô nương...” Nói thật thôi. Bằng không cả đời lòng sẽ bất an.
“...” Tần Tố cười cười với ta, “Cô nương năm nay bao nhiêu tuổi?”
Ách? Sao lại hỏi đến việc này chứ. “Mười tám.”
“Ta mười bảy.” Tần Tố gật đầu, “Sau này ta liền gọi cô là tiểu Đinh tỷ tỷ, được không?”
Ách? Tỷ tỷ?
“Ơ... được.”
“Sau này nếu tỷ tỷ có chuyện gì, liền báo một tiếng, Tần Tố sẽ làm hết sức.” Lời của nàng, lộ ra thành khẩn làm cho người ta kinh ngạc.
Vì cái gì nàng hoàn toàn không ngại, còn có thể nói như vậy? Nàng không phải rất thích Khách Hành, còn điên cuồng đuổi theo vài tỉnh sao. Đây là ý gì?
Khách Hành mặt nhăn nhíu. “Ngươi...”
Tần Tố cười, hoàn toàn không có tạp niệm. “Người ngươi thích, ta cũng sẽ thích. Người ngươi muốn che chở, ta cũng sẽ che chở. Ta sẽ không cưỡng cầu, ngươi có thể yên tâm.”
Tâm tính thiện lương làm ta chấn động một chút. Trời ạ! Trong thiên hạ lại có người yêu như vậy sao? Đúng là băng ngàn năm: Cao ngạo, minh khiết, bất nhiễm tục trần. Ta là nữ nhân cũng động tâm. Khách Hành, ngươi tuyệt đối là người mù lại thêm ngu ngốc!
Khách Hành sắc mặt thay đổi. Quả nhiên cũng bị cảm động rồi. Cô nương tốt như vậy. Hay là ngươi cân nhắc một chút, ta giải thích rõ ràng việc này cho?
“Tội gì...” Hắn mở miệng.
Tần Tố nhẹ nhàng nhíu mày, “Tội gì?” Ánh mắt của nàng tràn đầy khó hiểu, “Có ý gì?”
Ách... Nàng nghe không hiểu sao? Khách Hành nói rất dễ hiểu mà. Vậy mà nàng lại không hiểu sự đời như thế... Chẳng lẽ... Nàng thật sự không thuộc nhân gian, là tiên tử do băng tuyết ngàn năm hóa thành?
Khách Hành không nhìn nàng, xoay người nói với ta: “Ta dìu nàng lên lầu nghỉ ngơi.”
A? Vì sao? Ách... Ta đã là lần thứ hai bị người như vậy ôm lấy mà không nói một lời... Aiz... Ngươi không phải nói “dìu” ta lên lầu nghỉ ngơi thôi, ngôn hành (lời nói hành động) không đồng nhất a.
Tần Tố đứng tại chỗ, vẻ mặt vẫn mang vẻ khó hiểu như trước.
Ta ngẩng đầu nhìn quần chúng, hắn hơi nhíu mi, ánh mắt phức tạp mà lại thâm sâu. Vội vã tìm lý do rời đi Như vậy, chẳng lẽ...
“Khách Hành...” Ta cười, nhỏ giọng mở miệng.
“Hở?” Hắn vẫn nhìn phía trước, như đang suy nghĩ việc gì.
“Huynh thích Tần Tố.”
Bước chân hắn lập tức dừng lại, hắn cúi đầu nhìn ta, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
Quả nhiên. Thì ra ngươi không phải người mù lại ngu ngốc a. Ta hiểu lầm ngươi.
“Cái... Cái gì?”
May mắn cách hắn gần, bằng không thật đúng là nhìn không ra mặt hắn đỏ.
“Không có gì.” Như vậy a, như vậy a, như vậy a, ha ha ha ha.
“Cười cái gì a! Còn cười nữa ta sẽ buông tay!” Hắn cũng cười lên.
“A, ta sai rồi ta sai rồi, huynh đừng buông tay a!” Bị quăng như vậy, khẳng định sẽ rất đau, ta lập tức vươn tay ôm hắn.
“Cô rõ ràng còn cười!” Hắn cố ý thả lỏng tay một chút, vẻ mặt cười vừa tức vừa giận.
“A... cười phạm pháp hả? Ta cũng không phải cười huynh!”
“Còn cãi!”
Này có tính là liếc mắt đưa tình không? Ha ha...
“Được rồi, đến cửa phòng ta rồi, huynh muốn buông tay liền buông tay đi!” Ta nhịn cười, nói.
Hắn cũng thu hồi ý cười, nhưng không có buông tay ra.
“Đinh nhi...” Hắn mở miệng, ánh mắt vẫn ở nơi khác.
“Gì vậy? Hành ca ca...” Ta học cô nương Hoa Nguyệt Xuân Phong lâu, mềm giọng nói.
Hắn không cười, vẻ mặt cô đơn nhìn ta, “... Ta... xứng với nàng ấy sao?”
Thì ra, thích là chuyện phiền toái như vậy... xác thực, nữ tử giống như Tần Tố, chỉ sợ không có mấy người nam nhân dám có ý nghĩ không an phận. Chẳng lẽ là vì điều này, cho nên mới muốn ta diễn trò? Có phải có chút ngốc hay không a?
“Sâu đậm?” Ta chớp chớp mắt, dùng lời Tần Tố nói hỏi lại hắn.
Hắn nở nụ cười, quả nhiên. Hắn buông tay ra, để hai chân ta chạm đất. “So với cô sâu hơn.” Hắn cười nói, mang theo ý trêu chọc.
“Aizz. Ta bị bỏ rơi...” Ta than thở, “Yên tâm, ta cũng sẽ không cưỡng cầu...”
“Không thể nào.” Hắn lại gần ta, vẻ mặt cười xấu xa, “Ta tình thâm ý trọng, quyết không thay đổi tình cảm, Đinh nhi...”
“A? Gì chứ?” Lần này đến lượt ta kinh ngạc, “Huynh không phải...”
“Thứ không chiếm được, đừng nên cưỡng cầu. Đây là gia huấn nhà chúng ta.” Hắn thiếu nghiêm túc nói xong, làm cho người ta đoán không ra lời nói là thiệt hay giả.
Không chiếm được? Lưỡng tình tương duyệt vì sao không chiếm được?
“Không hiểu? Chờ cô có người trong lòng liền hiểu được.” Hắn vẫn cười.
“Sao lại nói như vậy a... người trong lòng của ta không phải là chàng sao? Hành ca ca...” Đoán không ra thì sẽ không đoán, đây là gia huấn của nhà ta.
“Ta thật sự rất vui vẻ a, Đinh nhi...”
“Khụ khụ...”
Có người cố ý ho hai tiếng.
Bà mai? Không phải chứ? Cũng tốt, giải quyết rõ ràng việc kia luôn.
“Ngươi là tiểu nhị nơi này đi!” Bà đi lên đến, trừng mắt nhìn Khách Hành, “Thật sự là hạnh kiểm xấu.”
Aiz. Bà vì cái gì ngay cả Thạch Chước cũng đem lên a?
“Đến đến, Tiểu Đinh a, ngươi cùng Thạch công tử tâm sự đi.” Bà mai vui vẻ đem Thạch Chước đẩy tới.
Lại tới?
Thạch Chước vẫn cau mày, cố ý không nhìn ta.
“Lí ma ma, đây là lỗi của bà. Ta cùng Đinh nhi tình đầu ý hợp, sao bà lại bổng đả uyên ương?” Khách Hành cười oán giận.
“Uyên ương? Ngươi cũng không nhìn xem thân phận mình?” Bà mai thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!”
“Ai u, lời này của ma ma thôi.” Khách Hành vẫn cười cười. Thì ra hắn cười có thể sâu như vậy, sâu không thấy đáy.
“Thạch công tử người ta đường đường là Thượng Thư công tử, văn võ song toàn, nhất biểu nhân tài. Thạch Giang hai nhà lại là thế giao, cùng Tiểu Đinh chúng ta là trời đất tạo nên một đôi. Ta khuyên ngươi cũng đừng chen vào.” Bà mai vẻ mặt khinh thường, “Ngươi nói có phải hay không, Thạch công tử?”
Thạch Chước nhìn ta một cái, vẫn trầm mặc.
“Việc này cùng Thạch công tử có liên quan gì? Đúng không, Đinh nhi?” Khách Hành lập tức mở miệng.
“Uh...” Nên làm như thế nào mới tốt đây?
“Ai u, Tiểu Đinh a, ngươi làm sao vậy?” Bà mai lập tức lôi kéo ta, “Tiểu tử này lai lịch bất chính, lại là một con quỷ nghèo, sao so được với Thượng Thư công tử. Ngươi không phải bị ngốc chứ?” Bà nhỏ giọng nói, nhưng mọi người đều có thể nghe được.
“Ta...” Trên đời này, mỗi người đều nịnh hót, ta, cũng giống vậy sao?
“Toàn nói bậy!”
Tần Tố!
Tần Tố đi tới, người đầy sát khí. Nàng liếc liếc mắt nhìn Thạch Chước, lại nhìn chằm chằm bà mai nói: “Hừ. Thượng Thư công tử?” Nàng nở nụ cười, “Nam Cung thế gia phú khả địch quốc, thống ngự giang hồ hắc bạch lưỡng đạo, chẳng lẽ so ra còn kém một Thượng Thư nho nhỏ?”
Hả? Có ý gì? Nam Cung thế gia? Có liên quan sao?
Sắc mặt Khách Hành có chút cổ quái.
“Ngươi nói cái gì?” Bà mai không hiểu lớn tiếng nói.
Đúng vậy, cho dù là nơi này của chúng ta chỉ là trấn nhỏ vô danh không quan tâm đến chuyện giang hồ, cũng từng nghe qua uy danh Nam Cung thế gia, lúc này lại đem ra, thật sự làm cho người ta khó hiểu a.
“Hắn chính là thiếu chủ Nam Cung thế gia.” Tần Tố cười khẽ, “Như thế nào, so ra còn kém Thượng Thư công tử sao?”
Thiếu chủ Nam Cung thế gia?! Không phải thật chứ! Giống Khách Hành biết nấu cơm làm thức ăn may vá thêu thùa đốn củi nấu nước ngâm thơ đối câu đánh mã điếu bài cửu khoác lác nói láo coi tướng xem bói... Mọi thứ, sẽ là thiếu chủ Nam Cung thế gia cao cao tại thượng? Gạt người. Nhưng mà... Tần Tố, sẽ gạt người sao?
Khách Hành khẽ nhíu mày, sau đó bất đắc dĩ cười cười, “Tại hạ Nam Cung Thước, tự Bắc Thần. Không biết xứng với Giang cô nương hay không.”
Bà mai sợ run một hồi lâu. “Này...”
“Nam Cung Thước?” Đây là nguyên nhân vì sao hắn không chịu nói cho ta biết tên. Nam Cung thế gia, địa vị thật lớn, là sợ ta biết sẽ không dám giữ hắn lại...
“Gọi ta Bắc Thần là được, Đinh nhi.” Hắn nhìn ta, trong ánh mắt mơ hồ có ý xin lỗi.
Ta không có tức giận a, chỉ là... có chút giật mình... “Bắc Thần.”
“Vị công tử nhà Thượng Thư này, ngươi không phải muốn cướp thiếu phu nhân của Nam Cung thế gia chứ?” Tần Tố nghịch nghịch tóc, cười nói.
Thạch Chước cũng khẽ cười, quay đầu nói với ta: “Ta đi đây.”
“...” Phải nói gì mới tốt đây?
Bà mai nhìn hắn cất bước, lập tức đuổi theo, “Aiz, Thạch công tử, Thạch công tử, ngươi đừng đi a...”
Khách Hành thở dài, “Ngươi đây là cố ý cho ta xuất đầu sao?” Hắn nhìn Tần Tố, nói.
Tần Tố không đồng ý, “Ngươi nếu thích Tiểu Đinh tỷ tỷ, ta liền không chấp nhận có người phá hoại.”
Đây là lý luận gì? Aiz, thật loạn...
“Như vậy chính là giúp ta?”
“Hắn nếu còn không hết hy vọng, ta sẽ gϊếŧ hắn.” Tần Tố vẻ mặt thật lòng.
Ách... Thật thẳng thắn...
“Ngươi...” Khách Hành không khỏi nở nụ cười, hơi tức giận.
Nên nói gì mới tốt đây? Đã có thân phận cao quý là thiếu chủ Nam Cung thế gia, vì sao lại cảm thấy mình không xứng với Tần Tố? Nếu yêu đối phương thật sâu, vì sao còn muốn thành toàn cho tình địch của mình? Nếu yêu, vì sao lại không cưỡng cầu? Như vậy, có phải yêu rất vất vả hay không? Nếu đổi lại là ta, lại sẽ làm như thế nào?...
Thì ra, trong ái tình, đều đau khổ nhất, không phải “cầu không được”, mà là “không thể cầu”...