Lời nói mang theo mười phần cảnh cáo làm cho Đường Diệu Diệu và Khương Dịch đều có chút thất thần.
Trang Chu quen Hoắc Mộ Vân? Hơn nữa thoạt nhìn quan hệ của hai người cũng không bình thường.
Ý nghĩ này khiến cho trong lòng hai người đều có chút khó chịu. Nghĩ đến lúc trước Hoắc Mộ Vân nhất quyết từ chối tài nguyên kia, hiện tại cuối cùng cũng hiểu được một ít.
Chỉ sợ thế lực sau lưng Trang Chu cũng không ít, đáng tiếc, A Đấu
[1] đỡ cũng không dậy nổi mà thôi.
[1] A Đấu: kẻ bất tài, đồ vô dụng, đồ hèn nhát. (A Đấu là con Lưu Bị, thời Tam Quốc bên Trung, được dùng để chỉ những kẻ bất tài.)“Hoắc Mộ Vân? Cái tên này nghe rất quen.” Phó đạo diễn Trần Quang Minh bỗng nhiên lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của hai người.
Âm thanh mang ý vị thâm trường làm Trang Chu ngạc nhiên, anh cười hỏi, “Sao vậy? Trần đạo cũng quen biết?”
Ánh mắt những người ngồi đây đều dừng trên người Trần đạo.
Trần Quang Minh nhìn về phía Tần Bính Sâm, im lặng một lát mới hỏi, “Có phải là người được Quách Nhạc lão sư của Trung Hí đề cử với chúng ta lúc trước?”
“Hình như vậy.” Tần Bính Sâm gật gật đầu, lời nói của hai vị đạo diễn làm cho mọi người khó hiểu.
Trang Chu hơi nhíu mi, “Anh cũng biết?”
Tần Bính Sâm dừng một chút, dư quang liếc mắt qua Đường Diệu Diệu một cái, thản nhiên nói, “Lúc trước Quách Nhạc lão sư đề cử cô ấy diễn vai nữ hai trong phim chúng ta, có vẻ như không hứng thú nên cô ấy từ chối.”
Khu ghế lô lại một trận thổn thức.
Từ chối???
Bao nhiêu diễn viên tranh nhau sứt đầu mẻ trán cũng chỉ để được góp mặt trong phim của Tần đạo, một sinh viên Trung Hí vô danh tiểu tốt không có tiếng tăm thế mà lại từ chối?
Trang Chu trầm lắng, sự việc này, hiển nhiên không giống với những gì mà hôm nay Hoắc Mộ Vân nói.
Anh nhìn về phía Đường Diệu Diệu, hỏi: “Nếu Đường tiểu thư ở chung ký túc xá với cô ấy, có biết nguyên nhân cụ thể là gì không?”
Đường Diệu Diệu thân là nữ số hai, giờ phút này cũng có chút lúng túng, giống như chính mình nhặt lấy vai diễn mà người ta không cần, trên mặt cô ta có chút không nén được giận, lại nở nụ cười cho có lệ, “Không biết, cũng rất lâu rồi tôi không về ký túc xá, không rõ lắm.”
Trang Chu gật đầu, không tiếp tục hỏi.
Khương Dịch tiếp một câu, “Trang Chu lão sư, nếu anh cũng quen Mộ Vân thì ngày thường khuyên cô ấy một chút, kịch bản tốt khó tìm đến, phải biết quý trọng nắm chắc cơ hội.”
Trang Chu nhíu mày, “Không phiền Khương Dịch bận tâm, chuyện cô ấy tôi sẽ lo.”
Trước mặt có nhiều người như vậy, Khương Dịch có chút xấu hổ.
Diệp Nhiễm tiếp tục câu chuyện, “Trang Chu lão sư, hôm nào mang cô gái nhỏ đi tụ tập đi, giới thiệu cho tôi quen biết một chút.”
Cô tựa như vô ý nói, “Tôi cũng rất muốn xem một chút người được Quách Nhạc lão sư đích thân lựa chọn đề cử.”
Sắc mặt Đường Diệu Diệu trắng bệch, rất nhanh lại ngấm ngầm châm chọc, “Tôi nhớ rõ chị Nhiễm luôn không thích giao tiếp cùng mấy người xuất thân chính quy như chúng ta mà nhỉ.”
Diệp Nhiễm không phải xuất thân chính quy, đây là điều mọi người đều biết.
Dáng vẻ Diệp Nhiễm lười biếng, nâng tay lên vén mái tóc màu nâu, cười khẽ, “Tôi chỉ trò chuyện với người mà tôi muốn, đối với những người không thích thì đương nhiên là không cần nói nhiều.”
“Phải không? Hình như bình thường chị Nhiễm với Tần đạo cũng có rất ít đề tài nói chuyện.”
Người đàn ông bị nhắc đến sâu kín nâng mắt nhìn qua, không khí trên bàn cơm nháy mắt yên tĩnh.
Khóe miệng Trang Chu câu lên, bật cười, lắc đầu.
Người phụ nữ Đường Diệu Diệu này quả nhiên ngu xuẩn. Từ những chuyện vừa qua, xem ra quan hệ giữa bé con và cô ta cũng chẳng có bao nhiêu tốt đẹp.
Diệp Nhiễm nghiêng đầu nhìn về phái Tần Bính Sâm, liếc mắt một cái liền chạm vào đôi mắt đen như mực của anh.
Cô cười cười, nhìn Đường Diệu Diệu hỏi ngược lại, “Sao cô biết được chúng tôi lén nói chuyện có nhiều đề tài hay không?”
Mọi người nghĩ đến vừa rồi Tần đạo nói việc WeChat, cộng thêm những lời nói khiến người ta suy nghĩ xa xôi lúc này, nhất thời mọi người đều nhìn Tần Bính Sâm với Diệp Nhiễm một cái với ánh mắt đầy ý vị thâm trường.
Đường Diệu Diệu nhất thời nghẹn lời, gương mặt lúc trắng lúc xanh, khó coi đến cực điểm.
Tần Bính Sâm nhíu mày, lên tiếng cắt ngang trò cười này, “Ăn xong thì về đi.”
Đoàn người xuống lầu, Trang Chu vừa cùng người trong đoàn phim tạm biệt, phía sau liền vang lên âm thanh của Đường Diệu Diệu, “Trang Chu lão sư, có thể nói chuyện một lát không?”
Trang Chu thản nhiên mở miệng, “Tôi nhớ chúng ta đã diễn xong các phân cảnh chung rồi, về mặt công việc thì không có gì để nói.”
Anh câu khóe môi, “Đương nhiên, trên phương diện cá nhân càng không có gì để nói.”
Đường Diệu Diệu không cho là đúng, “Cũng chưa chắc, tôi nghĩ trong chuyện tình cảm của Mộ Vân và Khương Dịch, Trang Chu lão sư hẳn là sẽ thấy hứng thú.”
Trang Chu tạm ngừng, hơi hơi nhíu mi, giọng nói có chút lạnh lẽo, “Cô muốn nói gì?”
Đường Diệu Diệu không nói chuyện, mắt nhìn Trình Bân bên cạnh anh.
“Cậu đi trước, ở trên xe đợi tôi.” Trang Chu quay đầu nói với trợ lý.
Trình Bân mắt nhìn người phụ nữ đối diện, muốn nói lại thôi, cuối cùng gật gật đầu.
Chờ khi chỉ còn lại hai người bọn họ, Đường Diệu Diệu đến gần Trang Chu hai bước.
Hai tay Trang Chu khoanh vòng trước ngực, thân hình cao lớn đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích, anh đem mũ lưỡi trai đè thấp xuống, rũ mắt nhìn người phụ nữ dần dần đến gần, trên mặt không có biểu tình gì.
Đường Diệu Diệu không coi ai ra gì dừng lại, mới vừa nhón chân, người còn chưa sáp lại gần chợt nghe Trang Chu lạnh giọng nói: “Đường tiểu thư xin tự trọng.”
Cô ta dừng lại, cười khẽ, “Trang Chu lão sư hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn nói cho anh một bí mật.”
“Có việc gì thì cô có thể nói thẳng.” Trang Chu bất động thanh sắc lui ra phía sau vài bước.
Nửa người trên của Đường Diệu Diệu hơi nghiêng người dựa vào, từ một góc độ nào đó nhìn hai người trông giống người yêu thân mật, nhưng trên thực tế thì lại có từng bước khoảng cách.
“Khương Dịch tâm thuật bất chính, nếu quan hệ của Trang Chu lão sư với Mộ Vân không tệ thì nhất định phải nhắc nhở cô ấy đề phòng Khương Dịch.” Đường Diệu Diệu nhỏ giọng mở miệng.
Trang Chu cười cười, “Tâm thuật bất chính? Ví dụ? Mong được nghe tường tận.”
“Lúc trước Khương Dịch quả thật từng theo đuổi Mộ Vân, ngoài bộ dáng xinh đẹp cùng tính cách tốt của cô ấy, chủ yếu vẫn là vì cô ấy được thầy hướng dẫn coi trọng.”
Đường Diệu Diệu nở một nụ cười châm chọc, “Cô ấy cho rằng Khương Dịch thật lòng theo đuổi mình sao? Hắn ta chỉ coi cô ấy là cái thang để bước lêи đỉиɦ cao thôi.”
“Từ khi Hoắc Mộ Vân từ chối hai kịch bản, Khương Dịch cũng không đối xử ân cần với cô ấy nữa.”
“Thật không dám giấu giếm, thời gian trước Khương Dịch còn từng theo đuổi tôi, trong mắt anh ta vĩnh viễn chỉ có lợi ích.”
“Hôm nay tôi nói cho anh cái này đều vì cô ấy là một người tốt, hy vọng Trang Chu lão sư có thể truyền đạt giúp.”
Trang Chu trầm ngâm một lát, giọng nói thản nhiên, “Cảm ơn Đường tiểu thư có thể nói cho tôi những chuyện này.”
Anh không lại nhiều lời nữa, gật đầu với Đường Diệu Diệu, nhấc chân chuẩn bị rời đi. Đột nhiên bước chân dừng một chút, quay đầu lời nói không rõ ý tứ, “Tôi rất vui khi bé con có được người bạn cùng phòng như vậy, cô yên tâm, tôi sẽ không cho phép bất cứ một người nào tổn thương cô ấy.”
Lời nói cảnh cáo như có như không làm cho sắc mặt Đường Diệu Diệu có chút trắng bệch, cô ta cắn cắn môi, tay chậm rãi nắm thành quyền, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trang Chu rời đi.
Lúc này, từ một góc cách đó không xa có một người đàn ông cầm máy ảnh lén lút đi đến chỗ cô, “Đường tiểu thư, đã chụp được ảnh.”
Đường Diệu Diệu nhìn bốn phía, sau đó đưa người đàn ông đến một chỗ khuất, tay lấy máy xem ảnh chụp, cười nói, “Chụp không tồi, cứ theo kế hoạch lúc trước mà làm, số tiền còn lại sẽ kêu người gửi cho anh.”
Nói xong, tâm tình tốt rời đi.
Theo góc độ trong ảnh chụp, sườn mặt của Trang Chu lộ rõ, tư thế của hai người đủ để khiến người khác suy nghĩ miên man.
Lúc ở trên bàn cơm, Trang Chu thường uống một chút rượu, giờ phút này đầu có chút choáng váng ngồi trên ghế sau xe bảo mẫu.
Anh dựa vào ghế ngồi, nhéo nhéo sống mũi cao thẳng nhằm khiến ý thức của mình thanh tỉnh hơn mấy phần.
“Chu ca, trực tiếp về khách sạn à?” Trợ lý Trình Bân hỏi.
Trang Chu vẫn luôn không lên tiếng, bỗng nhiên nói: “Đi Trung Hí.”
Lái xe cùng trợ lý đều sửng sốt, “Đi Trung Hí? Bây giờ sao?”
Trình Bân tựa như nhớ đến cái gì đó, hiểu rõ mà gật đầu, sau đó còn nói, “Chuyện này, e là Hoắc tiểu thư đã đi nghỉ ngơi rồi nhỉ?”
Trang Chu nâng cổ tay lên nhìn thời gian hiện trên mặt đồng hồ, khóe miệng gợi lên một độ cong, nói, “Sẽ không, đối với cú đêm mà nói đây chính là thời điểm quẩy high nhất.”
Trình Bân nghĩ nghĩ, thật cẩn thận mà nói, “Anh đi gặp Hoắc tiểu thư em không có ý kiến gì, nhưng đêm hôm mà trắng trợn chẳng kiêng dè như vậy, có phải có chút rêu rao hay không? Vạn nhất bị paparazzi chụp được, đối với hai người cũng không tốt.”
Trang Chu nhíu mày, “Từ lúc nào thì cậu trở nên dài dòng như vậy?”
“Anh không sợ, nhưng nếu xảy ra chuyện, Lý ca sẽ gϊếŧ em mất.”
Người đại diện của Trang Chu là Lý Đào có tiếng nghiêm khắc, mỗi lần Trang Chu cùng nữ minh tinh lên hot search, Lý Đào sẽ lấy Trình Bân ra để trêu đùa.
Đôi mắt đa tình kia híp lại, không chút để ý nói, “Yên tâm, dù xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ không mặc kệ cậu đâu.”
Trình Bân há miệng thở dốc, cuối cùng phân phó lái xe quay đầu.
Nói đến nước này, cậu cũng không còn gì để nói, chỉ hi vọng buổi tối nay paparazzi không cần liều mạng cùng kính nghiệp như vậy.
——
Hoắc Mộ Vân nằm bò trên giường thản nhiên tự đắc mà đọc truyện tranh, cô vừa đọc vừa nghe bạn cùng phòng thảo luận chuyện thử vai hôm nay.
Trần Phương Phỉ nặng nề thở dài, “Haizz, hôm nay quá xui xẻo, cảm giác như chỉ có hình thức thôi vậy.”
Triệu Việt cũng uể oải hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, “Có xui xẻo bằng tớ không? Cái đoàn phim chó má gì không biết, vậy mà động chân động tay với tớ, lại còn đường hoàng nói là thay tớ tìm cảm giác.”
Trần Phương Phỉ không nhịn được cười, “Rốt cuộc là cậu thử vai gì?”
“Nữ tử phong trần.”
Trần Phương Phỉ: “….”
Triệu Việt gõ gõ lan can giường Hoắc Mộ Vân, dài cổ hỏi, “Tiểu Nhị, cậu đang nhìn cái gì mà chuyên chú như vậy?”
Hoắc Mộ Vân đưa truyện tranh trong tay cho Triệu Việt xem qua, người sau đột nhiên kích động mắng một câu thô tục, “Ôi mẹ ơi, truyện tranh của Đường Quả Thái Thái.”
Trần Phương Phỉ nghe vậy cũng chạy nhanh lại đây, có chút kinh hỉ nói: “Tiểu Nhị à, truyện tranh này vừa mới bắt đầu mở bán, số lượng có hạn, muốn tranh cũng không tranh được, sao cậu lấy được vậy?”
Hoắc Mộ Vân nghiêng đầu nghĩ nghĩ, “Hôm nay có bạn đến đây tặng cho tớ.”
“Bạn nào vậy?”
“Theo tớ biết, ngoại trừ hai chúng tớ, cậu còn người bạn nào ở Bắc Kinh hay sao?”
“Có mới nới cũ? Đây cũng không phải phong cách của cậu.”
Hoắc Mộ Vân bất đắc dĩ thu lại nụ cười, tránh nặng tìm nhẹ thu về, “Thì là, là một người bạn bình thường nha.”
Lần đầu tiên cô cảm thấy hai người bạn cùng phòng này lại khó chơi như vậy.
Các cô ấy còn muốn tiếp tục truy hỏi, di động của Hoắc Mộ Vân bỗng nhiên vang lên.
Nhìn tên ghi chú, mí mắt Hoắc Mộ Vân đột nhiên nhảy dựng.
Tên ghi chú của Trang Chu bị cô lưu chỉ có một chữ “Anh trai”, dù gì anh cũng là nhân vật công chúng, Hoắc Mộ Vân sợ người khác nhìn thấy sẽ nghĩ nhiều lại đem đến không ít phiền toái.
Triệu Việt liếc mắt nhìn điện thoại của cô một cái, “Anh cậu lại gọi điện thoại cho cậu?”
“Tình trạng thương nhớ em gái cũng đủ nghiêm trọng, ba ngày hai bữa cứ phải gọi điện tìm cậu.”
Hoắc Mộ Vân chột dạ, cầm lấy di động chạy nhanh xuống giường, bịa chuyện nói, “Gần đây anh tớ thất tình, có lẽ tâm trạng không tốt, tìm tớ tâm sự.”
Cô tránh thoát được ánh mắt nóng rực của bạn cùng phòng, chậm rì rì nghe máy, một tay nhanh chóng mở cửa ban công trốn ra, kiên trì nói trả lời đầu bên kia điện thoại, “Alo, anh.”
Trang Chu bên kia nghe thấy cái xưng hô này của cô nhất thời thanh tỉnh không ít, anh sửng sốt một chút, “Anh trai? Sao anh lại không biết em còn có một người anh trai?”
Hoắc Mộ Vân nhấp môi, che lại microphone nhỏ giọng hỏi: “Đêm khuya rồi, có chuyện gì sao?”
Cách cửa kính xe, Trang Chu nhìn cổng trường Trung Hí, giọng nói không chút sợ hãi cùng gợn sóng nào, “Anh đang ở cổng trường, em ra ngoài đi.”
Hoắc Mộ Vân phản ứng chậm nửa nhịp, thấp giọng kinh hô, “Bây giờ?”
Cô nhìn thời gian, ấp úng nói, “Không tiện lắm đâu, ký túc xá sắp khóa cửa rồi.”
“Muốn anh đi vào mời em?” Thanh âm anh trong trẻo mà lạnh lùng, có chút khàn khàn do uống rượu, Hoắc Mộ Vân hoảng hốt trong chốc lát.
Có lẽ là hồi lâu không nhận được câu trả lời, Trang Chu lại mở miệng hỏi, “Bé con, em có đang nghe không?”
Hoắc Mộ Vân hoàn hồn, đáp, “Vâng, đang nghe.”
“Cửa nam, sẽ gửi biển số xe đến di động của em ngay.”
Câu từ chối còn chưa nói ra, Trang Chu đã cúp máy trước.
Hoắc Mộ Vân nhìn chằm chằm chiếc điện thoại mà ngây ngốc, mãi đến khi Wechat nhận được tin nhắn mới bất đắc dĩ thở dài.
Người đàn ông này vĩnh viễn luôn cường thế như vậy, cô có đồng ý ra ngoài gặp anh sao?
Hoắc Mộ Vân suy nghĩ, nếu chính mình không đi sẽ có kết quả như thế nào….
Liệu có tiến vào mời cô đi thật không??
Hết chương 3.