Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tùy Hứng Gặp Kiêu Ngạo

Chương 6: Tóm tắt chương: Đại khái có thể nói là một dòng suối trong trong giới tổng giám đốc

« Chương TrướcChương Tiếp »
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lý Gia Ngọc nghe Đoàn Vĩ Kỳ diễn thuyết cười không ngừng, người này thật sự có cái khả năng ấy nha, không hề có chút ý định che dấu bản tính nhà giàu của mình. Nhưng cũng không thể phủ nhận, công tử nhà giàu rất có bộ dáng truyền thụ kinh nghiệm cùng kể chuyện xưa.

Anh nói khi ấy anh chỉ mới sinh viên năm nhất, đám sinh viên nam thường xuyên thảo luận về các bạn học nữ trong kí túc xá, lựa chọn địa điểm hẹn hò. Hồi ấy anh tẻ nhạt lắm, chỗ nào cũng đều đi chơi qua, nghĩ chả có nơi nào là hay ho để hẹn hò, cảm thấy thật nhàm chán. Vì lẽ đó anh liền trực tiếp dựng nên một câu chuyện ma trong khuôn viên trường, mua một mảnh đất bỏ hoang, sau đó xây một tòa nhà ma thật lớn, rồi mở cửa. Một truyền mười, mười truyền một trăm, rất nhiều bạn học đến đó chơi. Anh thu thập hết thảy những ý kiến cùng trải nghiệm của người chơi, lại tiếp tục hoàn thiện, lần nữa thiết kế lại các cửa ải, từ một tòa nhà ma biến thành một công viên kinh dị, công viên “Chuyện kinh dị” đầu tiên chính thức được sáng lập(*).

(*) Chỗ này BYY muốn giải thích thêm, “Chuyện kinh dị” là một công viên trò chơi, với một loạt các cửa ải qua màn từ tình tiết kinh dị, các cuộc phiêu lưu, mê cung, giải câu đố cùng các hình thức giải trí khác ví dụ như xiếc… và mô hình của công viên chính là nhiều tòa nhà kết hợp lại với nhau tạo thành một tòa nhà chính nhất. Cho nên nếu BYY có dùng tòa nhà thay cho công viên mọi người cũng đừng bỡ ngỡ nhé.

Đoàn Vĩ Kỳ nói nếu trong quá trình nghe mọi người có gì thắc mắc cứ việc hỏi, ngay sau khi câu nói đó đến được tai mọi người, anh liền được không ít giấy gửi vấn đế thắc mắc. Đoàn Vĩ Kỳ toàn tâm toàn ý, vừa diễn thuyết mắt cũng lướt nhanh qua đống câu hỏi kia. Sau khi tóm lượt về quá trình xây dựng “Chuyện kinh dị”, anh liền bắt đầu trả lời các câu hỏi. Một loạt các vấn đề, bao gồm từ lợi nhuận của công viên như thế nào, làm sao để xây dựng đoàn đội, rồi quản lí ra làm sao, cách thức duy trì hoạt động của công viên trong thời gian lâu đến vậy là gì, phải giải quyết bảo vệ bản quyền như thế nào, vv…

Đoàn Vĩ Kỳ chọn ra một vài câu hỏi, sau đó vứt hết số thắc mắc còn lại, hỏi mọi người: “Các bạn đang ngồi ở đây, vừa nãy đề cập đến vấn đề của các bạn, có ai muốn dấn thân vào ngành nghề này không? Dự định gây dựng sự nghiệp bằng việc mở một công viên trò chơi, có không?”

Không một cánh tay nào giơ lên.

Đoàn Vĩ Kỳ nói: “Tôi chọn một vài câu hỏi thông dụng để trả lời, những cái khác sẽ không giải đáp, có biết tại sao không? Bởi vì chúng đều vô dụng với các bạn. Các bạn không có ý định làm công việc này, cho nên giải đáp mấy câu hỏi đó đều cực lãng phí thời gian. Tôi biết lí do tại sao không ai có ý định gây dựng sự nghiệp bằng việc mở một công viên trò chơi.” Anh dừng một chút: “Bởi vì tiền.”

“Đúng vậy.” Phía dưới có người hô to.

“Hiện tại các bạn gây dựng sự nghiệp, sẽ lựa chọn đầu tư ít, thành phẩm thấp, quy mô nhỏ, kinh doanh dựa vào vận may, bởi vì tiền.” Đoàn Vĩ Kỳ nhìn quanh hội trường một vòng, đại đa số sinh viên ngồi phía dưới đều gật đầu. Ngay sau đó Đoàn Vĩ Kỳ nói lớn: “Vậy tại sao các bạn không hỏi tôi, tôi mở công viên trò chơi tiền từ đâu mà có?”

Phía dưới có tiếng cười.

Đoàn Vĩ Kỳ lại nói: “Cảm thấy không tiện hỏi thì đưa tay lên tôi xem một chút.”

Rất nhiều cánh tay giơ lên.

“Cảm thấy không cần hỏi cũng có thể khẳng định trong nhà tên này cực kì có nhiều tiền thì đưa tay lên tôi xem một chút.”

Lại thêm rất nhiều cánh tay giơ lên. Lý Gia Ngọc cũng giơ tay.

Đoàn Vĩ Kỳ nhìn cô một cái, cười nhạt, nói: “Đích thực trong nhà tôi có tiền, nhưng thời điểm gây dựng “Chuyện kinh dị” đều không dùng đến tiền của người nhà. Bởi vì trước đó tôi đã làm rất nhiều hạng mục khác, những hạng mục đó đều dùng tiền của gia đình để đầu tư, con số lời không hề ít. Hiển nhiên nhiêu đó tiền là không đủ, hơn nữa công viên trò chơi luôn không ngừng phát sinh các vấn đề phải dùng đến tiền, phê duyệt bất kì văn kiện gì cũng đều rất phức tạp. Cho nên tôi liền lôi kéo đám bạn của mình gia nhập. Có điều đây không phải là trọng điểm. Trọng điểm là, các bạn sinh viên, Tiêu Kiệt và các bạn khác nhau ở chỗ, anh ta nhìn thấy được một hạng mục có tính hữu dụng với anh ta.”

Đoàn Vĩ Kỳ ngừng một chút, tiếp tục nói: “Thời điểm các bạn đến “Chuyện kinh dị” chơi, đã có ai nghĩ tới hay không, công viên này được mở ra như thế nào, tài chính từ đâu đến? Ông chủ là ai nhỉ? Ông chủ là người như thế nào? Mình muốn gây dựng sự nghiệp, có thể tìm đến người đó đầu tư không?”

Trong hội trường im lặng không một tiếng động, không ai nghĩ tới. Thời điểm đến công viên chơi trò chơi ai sẽ là người nghĩ đến những thứ này.

“Tiêu Kiệt nghĩ tới, Tiêu Kiệt điều tra, sau đó Tiêu Kiệt tìm đến tôi.”

Đoàn Vĩ Kỳ cười cười: “Đây mới là trọng điểm, các bạn sinh viên ạ. Sau này các bạn đi làm rồi, làm cho người cũng được, làm cho mình cũng được, nhưng mong các bạn cần phải quan sát kĩ càng đồng thời can đảm mở rộng mạng lưới giao thiệp, đừng đánh rơi bất cứ cơ hội nào. Các bạn hãy ngẫm lại đi, vừa muốn có bạn gái lại muốn kiếm tiền từ trên người ông chủ công viên trò chơi, chuyện này cần người da mặt đủ dày à nha.”

Toàn thể hội trường cười to.

“Đương nhiên thời điểm Tiêu Kiệt tìm đến tôi không hề gà mờ, trước đấy tôi đã nói rồi, anh ta đã đi điều tra. Bằng cách thức gián tiếp nào đó anh ta quen biết với bạn học của tôi, rồi được người ta cù rủ đi chơi. Năm đó anh ta hai lăm tuổi, là nhân viên tiêu thụ trong một công ty văn phòng phẩm. Anh ta nghe được công viên trò chơi này là do một sinh viên đại học năm nhất sáng tạo nên, liền bắt đầu suy nghĩ: Aiya, khẳng định nhà thằng oắt này cực kì có tiền, thằng oắt này rất có can đảm nha, thằng oắt này rất có trí tuệ nha. Nhưng đến cùng công viên trò chơi này là của cậu ta hay của gia đình cậu ta? Hai điểm này chính là sự khác biệt. Thật sự có thể quyết định người, yêu cầu người đó phải có tính cách quyết đoán. Anh ta liền nghiêm túc điều tra, biết được tôi chính là người có tiền, biết được tôi ham chơi, biết được tôi trước kia từng tham gia những hạng mục gì, cũng biết tôi là người có tính cách như thế nào. Sau khi điều tra xong hết thảy, đoán chừng cảm thấy tôi là một tên ngốc có nhiều tiền và thật dễ bị lừa, liền đến tìm tôi.”

Câu nói “Tên ngốc có nhiều tiền và thật dễ bị lừa” chọc mọi người cười lớn.

Di động Lý Gia Ngọc rung lên, là Phương Ân gởi Wechat tới.

“Bố của con nghé con diễn thuyết rất tự nhiên a.”

Lý Gia Ngọc cười, trả lời: “Đại khái có thể nói là một dòng suối trong trong giới tổng giám đốc.”

Phương Ân gởi lại một sticker đập đầu vào tường cười: “Cậu vậy mà sẽ khen anh ta.”

“Đương nhiên. Mình là người có cỡ nào chính trực, luôn tìm kiếm lẽ phải lại nói đạo lý nữa nha.” Lý Gia Ngọc gởi xong tin này lại gởi tiếp một tin khác: “Cho nên anh ta thật sự không đẹp trai.”

Phương Ân gởi về một cái sticker mang vẻ mặt cười té xỉu.

Mà Đoàn Vĩ Kỳ vẫn còn đang ở trên sân khấu nói về chuyện trước kia Tiêu Kiệt đã lôi kéo đầu tư, giới thiệu hạng mục với anh như thế nào.

“Anh ta nói với tôi về thị trường văn phòng phẩm, nói tình hình sản phẩm trong và ngoài nước. Khi đó dòng sản phẩm này trong nước đang trống không, mà trống không cũng đồng nghĩa với nguy hiểm, bởi vì ai cũng không ngốc, nếu đã không có ai làm thì khẳng định là có nguyên nhân. Thói quen chi tiêu, điều kiện kinh tế-xã hội, tình hình văn hóa, vv… Nhưng trống không còn mang ý nghĩa tiền cảnh(*), người ta không có nhưng bạn có, thời khắc có

nhu cầu, bạn phải cướp lấy cơ hội đó. Hay nói cách khác, lúc bạn gây dựng được nhu cầu thị trường rồi thì, bạn chính là lão đại. Thật ra khi đó tôi thấy đề tài này khá mới mẻ, cảm thấy đầu tư vào văn phòng phẩm cũng có chút thú vị, hơn nữa lúc đó tất cả những hạng mục tôi làm đều mang thiên hướng chơi đùa mà thôi, nói chung luôn bị người trong gia đình nói không làm được gì đàng hoàng. Tôi liền nghĩ, aiya kinh doanh văn phòng phẩm khá mới mẻ nha, cũng có chút quan hệ với văn hóa nữa, đem đề tài này tán gẫu cùng mấy cô gái cũng rất thú vị, vì lẽ đó tôi liền đầu tư. Các bạn nhìn xem, tìm hiểu kĩ càng tình huống của nhà đầu tư quan trọng đến bao nhiêu.”

(*) Còn có nghĩa là tiền đề.

Đoàn Vĩ Kỳ noi theo quá trình phát triển của Tứ Mộc, lại nói thêm mấy cái hạng mục đầu tư, chia sẻ với mọi người tâm lý của các nhà đầu tư, những quy tắc bất thành văn trong giới tư bản, vv…, đều là mấy đề tài được các bạn trong lớp và truyền thông đưa tin, hay một vài khía cạnh đứng đắn khác ít được nói đến. Anh đưa ra rất nhiều trường hợp trong kinh doanh, kết hợp với kinh nghiệm của Tứ Mộc, nói đến một số vấn đề trong kinh doanh cũng như biện pháp xử lí, hoặc một vài vấn đề trong giới. Anh nói chuyện không nhắm đến bất kì người nào, cũng không tránh nè mà nói đến định kiến, cạnh tranh, các vấn đề về giới tính, vv…, đơn giản, gần gũi(*), trực tiếp.

(*) Nguyên văn ‘接地气’: có nghĩa là ‘tiếp xúc gần gũi với mọi người’ ngắn gọn là hòa ái, gần gũi.

Mọi người nghe ngon lành đến say sưa, những mẩu giấy ghi lại vấn đề rất nhanh đã xếp dày một chồng. Đoàn Vĩ Kỳ chọn một cái trả lời.

“Làm sao biết mình phù hợp với công việc nào? Hoặc là có nên nên tự gây dựng sự nghiệp hay không? Với những vấn đề như vậy. Dưới cái nhìn của tôi, bất luận là đi làm hay gây dựng sự nghiệp, cũng chỉ có hai khả năng, một loại gọi là sống tạm, một loại gọi là sự nghiệp. Chỉ muốn kiếm tiền mà không yêu thích công việc mình làm, đó chính là sống tạm. Sống tạm thật sự có nguy hiểm, bởi vì khi buồn bực uể oải của bạn tích tụ lại, không khỏi dẫn đến chây lười, liền sau đó sẽ không còn sức lực cạnh tranh. Tuổi càng lớn, càng khó kiên trì. Nếu bạn đồng ý chịu đựng, vậy thì hãy sống tạm cả đời.”

“Còn sự nghiệp, chính là thứ mà bạn yêu thích. Loại yêu thích có khiến bạn ngập tràn nhiệt tình, cảm giác cực kì tốt cực kì thú vị. Tuy nhiên sự nghiệp cũng thật sự có nguy hiểm, ví dụ như liền khả năng sống tạm bạn cũng không làm được. Có mấy người, có thể biến cuộc sống tạm trở thành sự nghiệp, có mấy người sẽ đem sự nghiệp đổi thành sống tạm. Có thể trải qua không, có vui không, kỳ thực chỉ mỗi bản thân họ biết. Bạn hỏi tôi bạn thích hợp với công việc như thế nào? Chỉ có bạn biết. Khi bạn tập trung làm việc thì, bạn yêu thích, bạn hưởng thụ, chính là thích hợp, chính là sự nghiệp. Bạn không thích, bạn dày vò, nhưng bạn không muốn thay đổi, đó là sự lựa chọn của bạn.”

“Tiêu Kiệt chính là biến sống tạm trở thành sự nghiệp. Trước kia anh ta làm nhân viên tiêu thụ trong công ty văn phòng phẩm, để nuôi sống gia đình là chuyện không thành vấn đề, nhưng anh ta không thích, cho nên anh ta nỗ lực thay đổi hiện trạng. Loại nỗ lực này so với sống tạm còn khổ cực hơn, cái này rất nhiều người đều không làm được. Những người khác không có nhạy cảm giống giống anh ta, không có can đảm của anh ta, không có may mắn giống anh ta, cũng không có nỗ lực của anh ta, cho nên anh ta có thể hoàn thành được Tứ Mộc, còn những người khác thì không. Tôi cũng không thể, tôi không có sự yêu thích giống anh ta. Vì lẽ đó, nếu như bạn không cam lòng sống tạm, thì hãy rời xa nơi bạn thoải mái, đi tìm một công việc bạn chân chính yêu thích rồi làm việc, một công việc có thể khiến bạn phấn đấu cả đời, dù cho bạn phải khổ cực hơn người khác, phải đánh đổi nhiều hơn người khác, nhưng cuối cùng lại có thể đem về cho bạn cảm giác thành công, đây chính là công việc phù hợp với bạn, đây cũng chính là tiêu chuẩn để bạn phán xét bản thân có nên tự gây dựng sự nghiệp hay không. Các bạn còn trẻ, còn rất nhiều cơ hội để thử, đừng sợ, nếu vấp ngã hãy bắt đầu lại từ đầu1.”

1Chuyển ngữ đến đây BYY cứ nghĩ nhân sinh BYY hết đỗi nhạt nhòa
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
. Thật là muốn khóc thật lớn
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
.


Dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay thật to, mọi người nghe được đều vô cùng phấn chấn. Lý Gia Ngọc cũng thật lòng vỗ tay, mặc kệ vị tổng giám đốc Đoàn Vĩ Kỳ này ở những phương diện khác có khuyết điểm gì, nhưng những lời vừa rồi ở trên sân khấu, đều chính là năng lượng, khiến cô vô cùng tán thưởng.

Đoàn Vĩ Kỳ trả lời câu hỏi cuối cùng, là của một bạn sinh viên nữ hỏi trong môi trường làm việc phân biệt giới tính như bây giờ thì cần phải làm gì, có cần xem chính mình là đàn ông mà ứng xử không?

Đoàn Vĩ Kỳ cười: “Sao có thể xem bản thân là đàn ông mà dùng cơ chứ, vốn dĩ cấu tạo cơ thể đã không giống nhau mà.”

Dưới sân khấu cười vang.

“Bạn nói bạn muốn coi bản thân là một người đàn ông, kỳ thực bạn đã đánh giá cao đàn ông rồi, trong lúc vô tình bạn đã gắn liền bản thân với việc phân biệt giới tính. Bạn đề cao vị trí của đàn ông hơn so với phụ nữ, cho nên bạn cảm thấy làm đàn ông sẽ hữu dụng hơn, được cạnh tranh nhiều hơn. Đừng nghĩ như thế. Bạn vĩnh viễn không biến thành đàn ông được. Phụ nữ chính là phụ nữ, đàn ông chính là đàn ông, mỗi người đều có ưu thế riêng, mỗi người cũng có khuyết điểm riêng. Bạn phải thay đổi suy nghĩ của bản thân, bạn mới có thể thoát khỏi kì thị được. Hiện tại với điều kiện thời gian ngắn như vậy không thể thay đổi liền được, nhưng bạn thay đổi, anh ta thay đổi, từng người từng người một thay đổi, đó là tiến bộ. Hãy bắt đầu từ chính mình trước, hãy xem mình là người mạnh mẽ mà thay đổi. Có người mạnh mẽ nhiều có người mạnh mẽ ít(*), nhưng bất kì giới tính nào cũng có quyền lựa chọn mạnh mẽ. Mỗi người, nhớ kĩ, tôi nói là mỗi người,

đồng nghiệp của bạn cũng được, lãnh đạo của bạn cũng được, cấp dưới của bạn cũng được, nhà đầu tư hay đối tác của bạn cũng được, bọn họ đều xem bạn giống như một món ăn để thưởng thức, là phụ nữ nhưng mạnh mẽ thì càng được tôn trọng hơn cả là đàn ông nhưng nhu nhược. Được rồi, cũng đã quá giờ rồi, hôm nay đến đây thôi, cảm ơn tất cả mọi người đã lắng nghe.”

(*) Nguyên văn ‘强者是有差异性的’: Dịch sát nghĩa là ‘những người mạnh mẽ cũng có khi chênh lệch’, có nghĩa là người mạnh mẽ ít hay nhiều mà thôi. =)))

Đoàn Vĩ Kỳ ngừng lại, quay sang nhìn bí thư Trần nói gì đó, sau đó anh lại nói tiếp: “Tuần sau sẽ diễn ra cuộc triển lãm Văn Bác, Tứ Mộc cũng tham dự, giám đốc điều hành sẽ đến tham dự hoạt động của diễn đàn, nếu như các bạn có hứng thú, hoan nghênh các bạn đến chơi, cũng hoan nghênh các bạn mang theo hạng mục của mình đến.”

Anh vẫy vẫy tay, nhìn bí thư Trần cười cười, có chút vô lại của công tử nói: “Hoàn thành nhiệm vụ, cầu khích lệ.”

Bí thư Trần đáp trả anh bằng một cái liếc mắt. Vị tổng giám đốc này anh đã tiết lộ quá nhiều chuyện bát quái của ông chủ nhà tôi, hủy hoại hết thanh danh ông chủ nhà tôi, tôi đã báo cáo rồi.

Đoàn Vĩ Kỳ cười ha ha, đương tính xuống sân khấu, bỗng có sinh viên dưới khán đài gọi: “Đoàn tổng, ngài có thể kí tên không?”

Đoàn Vĩ Kỳ dừng chân, đánh mắt sang hướng của Lý Gia Ngọc, nói: “Được chứ.”

Trong phút chốc dưới khán đài trở nên sôi nổi. Rất nhiều người nhanh chóng lấy giấy bút chuẩn bị đi lên sân khấu. Trợ lý đi cùng lập tức nói lớn: “Mọi người xếp hàng, theo thứ tự kí tên.”

Lý Gia Ngọc nghe bạn học ở đằng sau kêu to: “Gia Ngọc, giành chỗ giúp mình.”

“Gia Ngọc nhanh lên a, mình lập tức đến.”

“Gia Ngọc, nhanh lên, trông nhờ cả vào cậu.”

Đang ngồi ở hàng ghế thứ nhất Lý Gia Ngọc không thể không nhanh chóng chạy về phía sân khấu, giành được một vị trí ở hàng phía trước. Đoàn Vĩ Kỳ kí rất nhanh, nháy mắt liền đến Lý Gia Ngọc, người nhờ cô giành chỗ chạy đến không kịp, bèn ném quyển vở tới cho cô. Lý Gia Ngọc lóng nga lóng ngóng chụp lấy, cánh tay Đoàn Vĩ Kỳ rất dài, đưa tay ra che đỉnh đầu giúp ngăn nó rơi trúng đầu. Kí tên lên hết mấy quyển vở kia giúp cô, vừa kí tên vừa hỏi: “Người ban nãy ngồi cạnh cô, là bạn trai cô?”

Thời điểm hội trường chen chúc người Tô Văn Viễn đã lặng lẽ đi ra rồi. Lý Gia Ngọc cảm thấy diễn thuyết rất thú vị, bèn ngồi lại tiếp tục nghe.

Lý Gia Ngọc nhẹ nhàng nói: “Đúng đấy đúng đấy, như thế nào, rất đẹp trai đúng không?”

Đoàn Vĩ Kỳ hạ thấp giọng cười cười, nói: “Cô là thật sự bị mù mà.”

Vậy mà nhìn “thịnh thế mỹ nhan” không phục? Lý Gia Ngọc chun chun mũi, học theo dáng vẻ tức giận lúc nãy trả lại cho anh, nhưng chưa kịp phản bác anh, phía sau đã có người chen tới đẩy cô ra.

Lý Gia Ngọc bị đẩy ra khỏi hàng, đám bạn nhờ cô kí tên nhanh chóng vây lại muốn lấy vở. Đợi Lý Gia Ngọc ngẩng đầu lên, đã không còn nhìn thấy bóng người Đoàn Vĩ Kỳ, anh bị mọi người vây quanh mất rồi.

Lý Gia Ngọc cùng bạn học đi ra khỏi hội trường, mọi người rất vui vẻ, chạy đến trước tấm áp phích chụp ảnh, to to nhỏ nhỏ thảo luận về nội dung buổi diễn thuyết.

Buổi trưa Lý Gia Ngọc chưa ăn cơm trưa, giờ bụng đói thảm, chạy đến siêu thị bên cạnh mua hai hộp bánh gato bơ, sau đó đi lại chỗ đám bạn đang đứng.

Mọi người cùng nhau đi về kí túc xá, dọc đường cao giọng đàm tiếu, có người nói tới chuyện bị tóm khi đang bàn luận nhan sắc Đoàn Vĩ Kỳ lúc buổi diễn thuyết sắp bắt đầu. Có người nói: “Đề tài này rất có thể sẽ mở ra một cuộc tranh luận.”

Phương Ân cười lớn: “Cái kia… phỏng chừng chống đối chỉ có một mình Gia Ngọc mà thôi.”

Lý Gia Ngọc không phục: “Các cậu quá không nguyên tắc, rõ ràng trước đấy có người cùng ý kiến với mình.”

“Mình đổi ý.” Bạn học ban nãy cùng ý kiến nói: “Hiện tại mình cảm thấy Đoàn tổng soái quá soái đi, soái khí ngút trời luôn.”

Mọi người cười to, Lý Gia Ngọc miệng ngậm đầy bơ, nhìn bọn họ làm một cái mặt quỷ.

Một chiếc xe thương vụ màu đen lướt qua bọn họ, Đoàn Vĩ Kỳ đang ngồi ở ghế sau gọi điện thoại, vừa ngẩng đầu, liền thấy dáng vẻ Lý Gia Ngọc nhếch nhác nhưng ngập tràn vui vẻ. Xe không ngừng lại, cứ như vậy chạy lướt qua đám sinh viên nữ.

Đoàn Vĩ Kỳ nhớ tới bạn trai cô, không khỏi lắc đầu một cái.
« Chương TrướcChương Tiếp »