Quyển 2 - Chương 12

Lăng Liệt nói lời giữ lời, ngày hôm sau thu xếp ổn thoả mọi thứ, sáng sớm đã cùng lão liệp hộ vào núi, trước khi đi còn nghìn căn vạn dặn, bảo Luyện Vô Thương ở trên giường hảo hảo nghỉ ngơi, thật sự đem y coi như người bệnh.

Luyện Vô Thương cũng không nói nhiều, chỉ chờ bọn họ đi, đứng dậy làm

chuyện của mình. Biết Lăng Liệt lo lắng, cho nên không lên núi hái thuốc, người cũng bứt rứt không yên, tẩy tẩy rửa rửa, chẻ củi nấu cơm, cũng xong một ngày.

Lần đầu tiên đi săn, đuơng nhiên không có thu hoạch gì, nhưng Lăng Liệt không chán nản chút nào, trở về hưng phấn nói với Luyện Vô Thương, hoá ra đi săn cũng là một môn học, có rất nhiều điểm then chốt cần lưu tâm, vừa nói vừa khoa chân múa tay, thao thao bất tuyệt.

Luyện Vô Thương nhìn dáng vẻ hắn cao hứng, suy nghĩ lại sớm bay về nơi xa ──

Lăng Liệt, ngươi thật có thể đơn giản vứt bỏ tất cả, an phận làm người thường sao?

“Vô Thương, ngươi đang nghe ta nói chứ?” Lăng Liệt phát hiện bất kể mình nói gì, Luyện Vô Thương thuỷ chung thờ ơ, không khỏi hơi giận.

“Ngươi không phải nói đặt bẫy rất khó sao?” Luyện Vô Thương hoàn hồn đáp.

Lăng Liệt lại cao hứng nói tiếp: “Yên tâm, mặc dù khó, nhưng hoàn toàn không làm khó được ta, chờ vài ngày nữa chúng ta về nhà, ngươi đợi xem bản lĩnh của ta đi.” “Nhà” mà hắn chỉ là trúc xá của Luyện Vô Thương.

Luyện Vô Thương nhàn nhạt cười, cũng không đáp. Lăng Liệt, ngươi thật sự cảm thấy đó là nhà của ngươi sao? Ngươi cam tâm cả đời trốn ở nơi đó?

Ngày cứ như vậy qua đi, cũng bình đạm ấm áp. Hôm nay, Luyện Vô Thương làm xong cơm tối, ở trong sân chẻ củi, chờ một già một trẻ kia đi săn trở về.

Mơ hồ cảm thấy có ánh mắt đang chăm chú nhìn mình, y dừng tay lại nhìn quanh.

“Vô Thương.”

Nam tử đứng sau trúc ly

(hàng rào trúc)

thấy y chú ý tới mình, liền tiến lên.

“A.” Bất giác buông rìu xuống, đứng dậy.

Người đến là Nhâm Tiêu Dao y vẫn mong gặp, nhưng đối với sự xuất hiện của hắn, Luyện Vô Thương không khỏi cảm thấy hơi giật mình. Lúng túng ngẩn người, ánh mắt dừng trước ngực hắn: “Thương thế của ngươi… lành rồi sao?”

Nhâm Tiêu Dao sờ sờ ngực, cười khổ: “Đã kết vảy, thuốc trị thương của Hàng Long Bảo từ trước đến nay rất linh nghiệm.” Thương thế kỳ thực không nhẹ, nhưng với tính tình hắn, đương nhiên sẽ không để người khác có cảm giác áy náy.

Luyện Vô Thương định thần lại, vái một cái: “Ta nhất thời lỗ mãng, ngộ thương Nhâm huynh, mong ngươi không trách cứ.”

“Đừng như vậy!” Nhâm Tiêu Dao không muốn nhận đại lễ của y, xông về phía trước một bước nâng y dậy.

Tay hai người chạm nhau, Luyện Vô Thương hoảng sợ rụt về.

“A, ta thất lễ.” Từ khi cùng Lăng Liệt cá nước thân mật, y đối với việc thân thể tiếp xúc đặc biệt mẫn cảm. Có thể là thân thể đối với chuyện trải qua lần trước vẫn còn nỗi khϊếp sợ, cái này không phải điều mình có thể khống chế được. Kỳ quái chính là, nếu đổi lại là Lăng Liệt, y lại có thể chịu được.

Lại là loại cảm giác này! Nhâm Tiêu Dao thầm nhăn mày. Không biết vì sao, lần này nhìn thấy Luyện Vô Thương, chung quy cảm thấy y khác so với trước đây, rõ ràng người vẫn là người kia, lại cảm thấy không giống, đây cũng là lý do hắn tới đã lâu, lại thuỷ chung không hiện thân. Vài ngày không gặp, Vô Thương dường như vô cùng hấp dẫn ánh mắt hắn, dường như mỗi khi giơ tay nhấc chân, thêm vài phần… quyến rũ? Đối với nam tử, có thể dùng từ này sao?

Luyện Vô Thương nghiêm mặt nói: “Đúng rồi, ta còn chưa tạ ơn ngươi, nếu không nhờ chỉ dẫn của ngươi, ta cũng không thể tìm được Lăng Liệt trong địa lao.” Sau khi y hồi tưởng lại, hắc y nhân đêm đó xuất hiện ngoài cửa, rõ ràng là cố ý dẫn y đến địa lao. Ngoại trừ Nhâm Tiêu Dao, y không thể nghĩ ra ai khác.

Vậy mà Nhâm Tiêu Dao lại nói: “Ta không biết Lăng Liệt ở trong địa lao.”

“Vậy hắc y nhân kia là ai?”

Luyện Vô Thương nói lại tình hình đêm đó, hai người đều cảm giác chuyện có phần kỳ quặc.

Nhâm Tiêu Dao trầm ngâm: “Bất kể như thế nào, người này hẳn là bạn không phải là địch, không cần quá mức lo lắng. Chờ ta trở về âm thầm điều tra, không chừng có thể tìm được một người giúp…”

“Vô Thương, chúng ta đã trở về. Thu được rất nhiều thú săn, có một con gà rừng tự tay ta bắt đấy!”

Thanh âm vui mừng cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người, Lăng Liệt hăm hở đi trước, theo sau là Trương liệp hộ.

“Ngươi…” Thấy Nhâm Tiêu Dao, Lăng Liệt có chút giật mình, cảnh giác lùi lại phía sau vài bước.

Luyện Vô Thương vội vàng chạy đến ngăn giữa hai người: “Lăng Liệt, Nhâm công tử là người một nhà, chính hắn bảo Trương lão cha chăm sóc chúng ta.”

Lăng Liệt thấy người của Hàng Long Bảo, liền nghĩ là tới bắt hắn, lúc này nghe Luyện Vô Thương nói, lại thấy Nhâm Tiêu Dao và lão liệp hộ ân cần chào hỏi, lúc này mới tin.

“Đừng đứng ở bên ngoài, vào nhà đi.” Lão liệp hộ thấy ân nhân vô cùng vui mừng, kéo Nhâm Tiêu Dao vào bên trong.

Bên này Luyện Vô Thương dặn dò Lăng Liệt: “Nhâm công tử đối với chúng ta có đại ân, ân oán trước kia giữa ngươi với hắn cũng nên bỏ đi.” Y tuyệt không lo lắng về phần Nhâm Tiêu Dao, người ta khoan dung độ lượng, tuyệt đối sẽ không so đo với Lăng Liệt.

Lăng Liệt cười cười, ghé vào tai Luyện Vô Thương: “Ngươi có biết ta trước đây vì sao muốn tìm hắn gây phiền phức?”

Nghĩ rằng y không biết, Lăng Liệt liền trả lời luôn: “Bởi vì tên kia đối với ngươi có ý nghĩ

không an phận, ta ghét.”

Luyện Vô Thương ngạc nhiên: “Làm gì có việc này!”

Lăng Liệt cũng không cãi lại cười hì hì, nghĩ thầm tên kia mặc dù che giấu rất tốt, nhưng ánh mắt không lừa được người. Không thể trách Vô Thương trì độn, mình chẳng qua bởi vì cùng suy nghĩ như vậy, mới đặc biệt nhạy cảm.

“Ngươi không nên suy nghĩ bậy bạ, tí nữa đi vào, lại càng không được phép nói càn.”

“Yên tâm. Trước đây ta sợ ngươi bị đoạt đi, mới nghi thần nghi quỷ, bây giờ ngươi trong trong ngoài ngoài đều là của ta, tại sao phải sợ hắn làm gì chứ?” Giống như mèo trộm được cá, Lăng Liệt cười vừa xấu xa vừa đắc ý.

Luyện Vô Thương lười nghe hắn nói bậy, có câu này cam đoan là đủ rồi. “Vào đi thôi.”

“Chờ chút.” Lăng Liệt kéo tay y, thần thần bí bí nói, “Ngươi xem cái này đi.”

Trên tay hắn là một cái bọc nhỏ màu trắng, mở ra bên trong là vài quả cỡ quả đào, óng ánh mọng nước, khiến người yêu thích. “Đây là quả dại trên núi, một cây chỉ có vài quả chín như thế này, ta tìm nửa buổi mới được đấy. Đến, nếm thử đi.”

Cầm lấy một quả bỏ vào miệng Luyện Vô Thương, vẻ mặt chờ mong hỏi: “Ăn ngon không?”

Luyện Vô Thương khẽ cắn một miếng, vị ngọt lan ra từ đầu lưỡi, thấm thẳng xuống lòng. Cười gật đầu.

Lăng Liệt liền cao hứng: “Vậy ta bọc lại, buổi tối cùng nhau ăn. Chúng ta vào thôi.” Nhâm Tiêu Dao nhìn Luyện Vô Thương khẽ cười, lại thất thần.

Không phải chưa từng thấy Luyện Vô Thương cười, cười lễ phép, cười chua xót, ngậm lệ cười… nhưng cười như thế này, phảng phất mật ngọt trong lòng muốn theo mắt trào ra, vô cùng ngọt ngào, khiến người ta gần như không thể dời mắt.

Lăng Liệt nặng nề khụ một tiếng, hai tay ôm quyền: “Nhâm huynh, tiểu đệ còn trẻ lỗ mãng, trước đây đắc tội nhiều chỗ, mong huynh không để bụng. Về chuyện Nhâm lão bá, tiểu đệ thực là bị người hãm hại, mong huynh đài điều tra rõ chân tướng, đừng làm khó tiểu đệ.”

Hắn nói năng lễ phép như vậy, đừng nói Nhâm Tiêu Dao, ngay cả Luyện Vô Thương cũng đoán không ra, không khỏi cho hắn một cái nhìn khen ngợi.

Nhâm Tiêu Dao nói: “Lăng công tử yên tâm, sự tình có điểm kỳ lạ, ta đã bắt tay điều tra, quyết không để oan uổng người vô tội. Chỉ là, mấy ngày nay nhân sự trong bảo có thay đổi lớn, nhiều chuyện rối ren, nhất thời cũng xử lý không tốt. Nhị vị tốt nhất ở chỗ này thêm chút thời gian, tránh có biến.”

Luyện Vô Thương hỏi: “Sao, ngay cả ngươi cũng không thể làm chủ?”

Nhâm Tiêu Dao cười khổ: “Nói ra thật xấu hổ, ta vẫn luôn rời nhà ra ngoài, công việc trong bảo đều do huynh trưởng đảm nhiệm, khó tránh khỏi có nhiều chỗ không biết. Hơn nữa Lăng công tử là ngươi mang đi, mà ngươi lại là bằng hữu của ta, chuyện này cũng không tiện nhúng tay vào.” Lần này trở về mới phát hiện, huynh trưởng đã bồi dưỡng thế lực tương đối lớn trong bảo, hiện nay lại là bảo chủ, có danh có phần, uy tín rất lớn. Nếu không phải ngày đó bị Luyện Vô Thương đâm bị thương, nói không chừng đã bị cho rằng là đồng bọn của hung thủ. Liền cứ vậy bị giám sát, lần này đến đây cũng gặp rất nhiều trắc trở.

Cứ như vậy, tương lai càng mù mịt, Luyện Vô Thương lo lắng nhìn về phía Lăng Liệt, lại thấy hắn vẻ mặt thản nhiên.

Lăng Liệt cũng rất thất vọng, chỉ là hắn đối với việc này đã sớm không ôm hy vọng gì, hạ quyết tâm cùng Vô Thương ẩn cư trong núi, lúc này trong lòng lại càng thêm kiên định.

Nhâm Tiêu Dao nói: “Bất kể thế nào, ta sẽ làm hết sức. Cho dù không vì các ngươi, cũng vì cha ta.” Cho dù hung thủ là ai, cũng phải đưa hắn ra trước công lý! Chỉ là hy vọng không phải là người nọ, hy vọng!

Nhâm Tiêu Dao sợ lộ hành tung, không dám lưu lại lâu, nói vài câu liền lập tức cáo từ, Luyện Vô Thương tiễn hắn.

“Đây là dược luyện từ ‘hoả lưu ly’. Gần đây hàn độc có phát tác không?” Hắn đem một cái bình giao cho Luyện Vô Thương.

“Cũng khá tốt.” Cõi lòng Luyện Vô Thương tràn đầy cảm kích. Không ngờ xảy ra nhiều chuyện như vậy, Nhâm Tiêu Dao còn quan tâm mình. Trong lòng khẽ động, Lăng Liệt đã nói hắn có tình ý với mình, thật vậy ư? Ngẩng đầu nhìn đôi mắt chân thành của Nhâm Tiêu Dao, âm thầm thở dài, bất kể nói như thế nào, ân tình của người này, mình nhất định phải báo đáp.

Nhưng y cũng rất rõ, Nhâm Tiêu Dao và Lăng Liệt, hoàn toàn không giống nhau.

Nghĩ đến Lăng Liệt, trong lòng rùng mình, nghiêm mặt nói: “Ta có một việc muốn cầu ngươi.”

Vô Thương gần đây rất kỳ quái! Lăng Liệt một mình đi tới phía sau núi, trong đầu thầm nghĩ vấn đề này.

Từ khi cá nước thân mật, bầu không khí giữa Luyện Vô Thương và Lăng Liệt cũng rất vi diệu, vừa thân thiết lại vừa hờ hững. Hai người đều cẩn cẩn dực dực thích ứng với mối quan hệ mới này, không dám phá vỡ loại yên bình này.

Lăng Liệt đối với tình hình hiện tại rất thoả mãn, chí ít hắn đã được Vô Thương chấp nhận, không phải sao? Hạnh phúc như vậy hắn trước kia nằm mơ cũng không dám nghĩ tới. Kế tiếp sẽ dùng thành ý làm Vô Thương cảm động, để y dần dần ỷ lại vào mình, tín nhiệm mình, cuối cùng toàn tâm toàn ý ở cùng một chỗ với mình.

Lăng Liệt tin tưởng nỗ lực của hắn đã thấy chút tác dụng, Vô Thương trước đây luôn lạnh lùng thản nhiên, hiện tại sẽ mỉm cười, sẽ khẽ cáu, thỉnh thoảng trên mặt còn có thể hiện ra một mạt đỏ ửng nhàn nhạt, ánh trên nước da trắng nõn, đặc biệt kiều diễm động lòng người, mỗi lần nghĩ tới tâm Lăng Liệt đều nhộn nhạo, thầm muốn nhào tới ôm lấy y, lại sợ mạo phạm y.

Tất cả phương hướng phát triển đều khiến người thoả mãn, nhưng hai ngày nay, Lăng Liệt lại cảm thấy Luyện Vô Thương có chút khác thường, thường xuyên đãng trí, lông mày cau lại, không biết đang nghĩ cái gì.

Có lúc hỏi y làm sao vậy, y sẽ giống như vừa từ trong mộng tỉnh lại, yên lặng nhìn mình, sau đó chuyển hướng sang một chủ đề khác.

Vô Thương có tâm sự, nhưng y không chịu nói với mình! Nghĩ tới đây, Lăng Liệt liền cảm thấy thất bại nặng nề, lẽ nào hắn biểu hiện còn chưa đủ tốt, không thể khiến Vô Thương yên lòng cùng hắn chia sẻ tâm sự?

Trong lòng một trận buồn phiền, nếu như mình còn có võ công, tình hình sẽ tốt biết bao?

Thuận tay nhặt một cành cây, khẽ múa. Rõ ràng là kiếm pháp rất quen thuộc, lúc này thế nào cũng không có cách để nó tự nhiên như thường, cánh tay yếu ớt vô lực, cành cây đương nhiên cũng khẽ bay liên tục. Quả nhiên, không có nội công, cái gì cũng không tốt!

Ảo não dừng lại, dường như để trút giận, Lăng Liệt dùng sức kéo, cành cây đứt thành hai đoạn.

“Lăng Liệt, ngươi đang làm cái gì đấy?” Thanh âm Luyện Vô Thương từ phía sau truyền đến, Lăng Liệt vội vàng xoay người, tay chắp phía sau đem nửa đoạn cành cây kia quăng đi.

“Không có gì, ta tuỳ tiện đi một chút.”

“Vậy sao?” Khoé mắt Luyện Vô Thương đảo qua mặt đất, có chút sáng tỏ, thở dài, “Lăng Liệt, ta có lời muốn nói với ngươi.”

“Cái gì?”

Luyện Vô Thương chăm chú nhìn hắn: “Ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi thực sự cam lòng làm một thợ săn, trốn trong núi sao?”

Lăng Liệt chấn động: “Sao lại nói như vậy?”

“Còn nhớ trước đây ta đã nói với ngươi, có một loại võ công…”

“Được rồi, Vô Thương.” Lăng Liệt vội vàng cắt lời y, chỉ lo có một tia hy vọng, tâm mình sẽ không an phận liền tro tàn lại cháy. Hắn kéo tay Luyện Vô Thương, “Ta không muốn nghe. Lúc trước ngươi vẫn không chịu nói với ta có môn võ công này, có lẽ không phải thất truyền thì cũng rất khó đạt được, phiền phức của chúng ta đã quá nhiều rồi, ta không muốn lại mạo hiểm! Ta mặc dù mất đi võ công, nhưng lại có ngươi, phần đổi chác này rất công bằng — nếu như mất ngươi, ta mới thực sự mất sạch. Cho nên ta hiện tại cái gì cũng không nghĩ, thầm nghĩ cùng ngươi tìm một chỗ thanh tĩnh, yên ổn khoái hoạt sống cả đời.”

Cái gì cũng không nghĩ? Vậy sao ngươi thở dài với kiếm của ta? Vì sao lại nhìn ngươi một mình đến đây múa cành cây? Lăng Liệt, ta biết ngươi bây giờ muốn kìm nén nguyện vọng của mình, suy nghĩ cho người khác. Nếu như có thể, ta cũng hy vọng ngươi có thể theo ta cùng nhau trở lại núi…

Thế nhưng, trên lưng ngươi còn có nợ máu, thật có thể buông được sao? Lục lục vô vi

(bình thường, ko có chí tiến thủ)

sống một đời, ngươi nửa đêm khi mộng về sẽ không tự trách mình sao? Ta không muốn ngươi sau này hối hận!

“Nếu như… ta nói với ngươi, ta đã tra được bản bí kíp kia chôn ở đâu?” Luyện Vô Thương còn nhớ rất lâu trước đây, sư phụ từng nhắc qua một môn “Hoá điệp thần công”. Chỗ đặc biệt nhất của môn công phu này, là chỉ người võ công hoàn toàn biến mất mới có thể luyện.

Nghe đâu “Hoá điệp thần công” này là do một vị tiền bối võ lâm Quỷ Cốc Tử sáng chế. Quỷ Cốc Tử chỉ có một ái tử yêu võ thành si, cuối cùng tẩu hoả nhập ma võ công đều mất hết, Quỷ Cốc Tử vì nhi tử tốn hơn mười năm tâm huyết tìm kiếm bộ võ công này, thật vất vả mới thành, ái tử lại sớm đã lìa đời.



Vậy có người luyện qua môn công phu này chưa?


Lúc đó một vị sư huynh hỏi.



Không có. Có ai nguyện ý phế bỏ tâm huyết khổ luyện mấy chục năm, đi học một môn võ công chưa được nghiệm chứng qua, mà chỉ đơn giản là nghe nói rất “lợi hại” chứ?


Vị sư huynh kia nói:

Vậy công phu này chẳng phải vô dụng sao?

Đám người đều cười, chỉ coi như là vừa nghe xong truyện tiếu lâm, toàn bộ đều không để trong lòng, cũng không có ai hỏi tới cùng xem nó được giấu ở đâu. Lúc Luyện Vô Thương lo trước nghĩ sau muốn giúp Lăng Liệt khôi phục lại võ công, cũng không nghĩ tới.

Y sợ kí©h thí©ɧ Lăng Liệt, không dám lỗ mãng, chỉ âm thầm tìm cách, vài ngày trước nhờ Nhâm Tiêu Dao đi điều tra, nhưng sao cũng không ngờ đáp án lại khiến người giật mình!

“Nếu như ta nói với ngươi, bí kíp ở ngay trong tay ngoại công ngươi, là đồ của Hạo Thiên Môn chúng ta thì sao?”

Lăng Liệt há hốc mồm khó có thể tin được: “Lại có chuyện khéo như vậy sao?”

Luyện Vô Thương thở dài: “Lúc đầu ta cũng không tin.” Nhưng “Võ lâm chí” lão bảo chủ tự tay viết mà Nhâm Tiêu Dao tìm được trong mật khố của Hàng Long Bảo cũng không giả, nét chữ tuy nhỏ nhưng rất rõ ràng trên trang giấy ố vàng cũng không giả, không thể không tin.

Trong đầu Lăng Liệt một mảnh hỗn loạn, không thể tin được, mơ hồ đã có một âm thanh khuyên mình tin tưởng, bởi vì đây là cơ hội cuối cùng! Hồi lâu, hắn ngẩng đầu: “Vô Thương, nương ta trước khi chết nói với ta một câu, ta cuối cùng cũng hiểu được nó có thâm ý gì. Nàng nói, ta có cơ hội nhất định phải đến mộ phần của ngoại công bái lạy.”

Luyện Vô Thương ngẩn người: “Chẳng lẽ kho báu lại giấu trong nghĩa trang?”

“Ta cũng nghĩ như vậy, cho nên lúc đó ta xuống núi, chuyện đầu tiên làm chính là đi vào trong đó xem xét, đáng tiếc không thu được gì.” Nói đến đây, Lăng Liệt không khỏi có chút nản lòng.

Luyện Vô Thương trầm ngâm một lát: “Có lẽ ngươi khi đó dò xét chưa đủ cẩn thận, đây là manh mối duy nhất, chúng ta có thể lại đi xem, không chừng sẽ có bất ngờ.” Y biết tính tình Tây Môn Vô Song, nàng trước khi chết tuyệt đối không nói những thứ râu ria không quan trọng với nhi tử. Nữ nhân này, mỗi một chuyện nàng làm, đều có dụng ý.

Tâm Lăng Liệt đã sớm chộn rộn, nghe Luyện Vô Thương nói như vậy, lòng tin nhất thời tăng lên rất nhiều. Nghĩ thầm môn công phu này đã là của Hạo Thiên Môn, mình thân là thiếu chủ tuyệt đối không có chuyện tìm không được. Nếu ngoại công trên trời có linh, cũng nhất định sẽ giúp mình đạt được tâm nguyện. Lớn tiếng nói: “Được, chúng ta liền đi tìm xem!”

Nhìn khuôn mặt hắn rạng rỡ, Luyện Vô Thương lại hạ mi, che đi lo âu trong mắt.

Sáng sớm ngày kế, Luyện Vô Thương và Lăng Liệt bái biệt Trương liệp hộ, vượt qua hậu sơn, xuất phát về phía Tín Châu. Chạng vạng ngày thứ hai, hợp lại với Nhâm Tiêu Dao ở Lạc Nhạn trấn.

Nhâm Tiêu Dao lo lắng cho an nguy của hai người này, khăng khăng muốn đi theo. Hắn mượn cớ truy nã hung thủ để ra khỏi Hàng Long Bảo, cố tình đi về phía ngược lại, tránh bị bám đuôi, lúc này mới theo đường nhỏ đi tới Lạc Nhạn trấn.

Thứ nhất vì cảm động với thành ý của hắn, thứ hai cũng là nghĩ thêm người thêm sức mạnh, Luyện Vô Thương liền đáp ứng. Lăng Liệt mặc dù không muốn, nhưng nếu Vô Thương đã đáp ứng, đành phải ngoan ngoãn nghe lời. Trong lòng lại oán giận, Nhâm Tiêu Dao này hại hắn không thể thân mật với Vô Thương!

Bất quá mọi việc có Nhâm Tiêu Dao biết đối nhân xử thể chỉ dẫn, dọc đường đi quả thực thuận lợi rất nhiều. Ăn gió nằm sương, lại tránh đi phiền phức không cần có. Mắt thấy còn một ngày nữa sẽ đến nơi, Lăng Liệt và Nhâm Tiêu Dao đều vui mừng ra mặt, chỉ có Luyện Vô Thương là ngày càng lo lắng.

“Vô Thương, ngươi không vui?”

Sáng sớm hôm nay, thừa dịp Nhâm Tiêu Dao đi trấn phụ cận, mua vật dụng lương khô, Lăng Liệt len lén hỏi —— hễ là chuyện giao thiệp với bên ngoài, đều do Nhâm Tiêu Dao cẩn trọng đáng tin phụ trách, Luyện Vô Thương và Lăng Liệt thì canh ở ngoài đồng vắng để tránh tai mắt.

Sợ hắn thấy rõ biểu tình, Luyện Vô Thương liền quay mặt đi.

“Đừng không thừa nhận, ngươi không lừa được ta. Sự tình suôn sẻ như vậy, ngươi lo lắng cái gì?”

Có lẽ bởi vì quá suôn sẻ, mới khiến người ta cảm thấy bất an! Luyện Vô Thương thở dài, khẽ lắc đầu, hồi tưởng lại chuyện xảy ra mấy ngày nay.

Đầu tiên là nhận được chỉ dẫn của người lạ, tìm được Lăng Liệt. Sau đó y mang Lăng Liệt đi lánh nạn, cư nhiên thoát khỏi tầng tầng lớp lớp truy bắt! Tuy có Nhâm Tiêu Dao tương trợ, nhưng nhưng vậy cũng quá dễ dàng. Tiếp theo y muốn giúp Lăng Liệt khôi phục võ công, lại tra được “Hoá điệp thần công” thất truyền lại sớm đã ở trong tay sư phụ! Toàn bộ sự việc đều suôn sẻ đến giống như giữa nơi u tối có ông trời phù hộ!

“Có lẽ chính là ngoại công trên trời linh thiêng phù hộ, những kẻ xấu kia đã định trước khó có thể đạt được nguyện vọng! Vô Thương, chờ báo thù xong, chúng ta trở về nhà, ta đi săn, ngươi hái thuốc, sống những ngày siêu phàm thoát tục.” Lăng Liệt tưởng tượng tương lai tươi sáng, tiếu ý trên mặt cũng không thu lại được. Từ phía sau ôm lấy Luyện Vô Thương, tựa đầu trên vai y khẽ cọ cọ.

Đây lại là chỗ khiến Luyện Vô Thương cảm thấy lo lắng. Quan hệ sư đồ bị phá vỡ, tâm tình Luyện Vô Thương cũng từ từ biến đối, càng lúc càng không muốn rời xa Lăng Liệt, khi Lăng Liệt mơ về tương lai của hai người, y cũng sẽ tự đáy lòng cảm thấy chờ mong và thoả mãn.

Kỳ thực lãnh đạm không phải bản tính của y. “Tâm như chỉ thuỷ” chỉ là kết quả của những năm tháng dài đằng đẵng sống cô độc. Đối với người lãnh đạm, cũng bất quả chỉ là cách giữ cho tâm mình không bị thương. Bằng không, lúc trước đại sư huynh tận lực ôn nhu, cũng sẽ không dễ dàng chiếm lấy tâm y.

Bây giờ, có người bắn một lỗ hổng trên bức tường “lãnh đạm” này, tất cả tình cảm liền theo đó cuồn cuộn chảy ra, không thể kìm nén.

Người bắn lỗ hổng này, chính là Lăng Liệt.

Luyện Vô Thương rất rõ ràng, ẩn cư trong núi là lựa chọn bất đắc dĩ, một ngày Lăng Liệt khôi phục lại võ công, tất cả hoành đồ đại chí

(chí lớn, kế hoạch lớn)

cũng sẽ theo đó thức tỉnh. Muốn báo thù, phải chấn hưng lại Hạo Thiên Môn, phải xưng bá võ lâm dương danh thiên hạ! “Ẩn cư”, cuối cùng chỉ là một lời nói suông!

Cho nên càng gần đến nơi, y càng lo lắng. Sợ tìm không được kho báu, lại sợ… tìm được.

Giật tay Lăng Liệt lại, Luyện Vô Thương xoay ngươi, nhìn chằm chằm hắn.

Lăng Liệt bị y nhìn mang tai cũng đỏ lên, lúng túng nói: “Vô Thương, ngươi đừng như vậy! Ngươi nhìn ta như vậy, khiến ta nhịn không được muốn… muốn hôn ngươi.” Ô… Vô Thương căn bản không biết, ánh mắt y có bao nhiêu mê hoặc!

Nhưng chuyện sau đó mới khiến Lăng Liệt giật mình ——

Luyện Vô Thương từ từ tới gần, đưa tay kéo thấp đầu hắn, sau đó đem môi mình ấn lên.

Vô Thương hôn hắn, chủ động hôn hắn!

Trong nháy mắt, trời đất quay cuồng, đầu óc Lăng Liệt mê mẩn hôn xuống.

Hai người chìm trong cái hôn này, ai cũng không nghe thấy, phương xa truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất. Có người bối rối nhặt lên vật gì đó, vội vàng bỏ đi.