Vừa bước ra khỏi cổng phủ, Sở Nhiên bất ngờ nhìn thấy khung cảnh náo nhiệt của khu chợ sớm. Những quầy hàng đa dạng bày bán từ trái cây tươi ngon, rau củ xanh mướt, đến vải vóc, trang sức lấp lánh. Tiếng rao bán hàng vang lên khắp nơi, hòa quyện với âm thanh của cuộc sống bình dân đang diễn ra tấp nập.
Những đứa trẻ vui đùa chạy nhảy, các bà các cô tụ tập trò chuyện rôm rả. Xa xa, Sở Nhiên còn thấy một nhóm nghệ nhân đường phố biểu diễn xiếc và ảo thuật, thu hút một đám đông người xem hứng khởi. Mùi thơm của những món ăn đường phố khiến bụng cô cồn cào, sáng giờ cô chưa ăn gì cô chạy nhanh tới thứ đầu tiên cô mua là kẹo hồ lô .
Cô mua một xiên kẹo hồ lô và cắn thử. Vị ngọt thanh của lớp đường mỏng bên ngoài tan chảy trong miệng, hòa quyện với vị chua nhẹ của quả táo gai bên trong. Mỗi miếng cắn vào kẹo hồ lô đều mang đến cảm giác giòn tan của lớp đường và sự mềm mại, chua ngọt của trái cây. Hương thơm dịu nhẹ của đường nấu kết hợp với mùi đặc trưng của táo gai tạo nên một hương vị vừa lạ lẫm vừa thân quen, khiến cô nhớ lại những ký ức tuổi thơ tươi đẹp. Mùi vị của kẹo hồ lô không chỉ thỏa mãn cơn đói mà còn đem lại cảm giác ấm áp, dễ chịu, như một phút giây bình yên giữa cuộc sống đầy biến động.
“Bánh bao nhân thịt thơm ngon đây. Mại dô mại dô.” Ông quầy bán bánh bao rao lên
Từ xa xa cô âm vang người bánh bao truyền vào tai cô, cô vội kéo A Hoàn đến, cô tò mò xem thử vị bánh bao thời này với hiện đại khác như thế nào.
”Bao nhiêu 2 chiếc banh bao đấy.” Sở Nhiên hỏi
”12 đồng 2 chiếc ta thấy 2 vị cô nương này xinh đẹp nên chỉ cần 10 đồng thui” Người bán hàng lươn lẹo ra giá
Cô quay qua khẽ vào tai A Hoàn “Ta còn nhiêu tiền trong túi”
”Dạ thưa tiểu thư còn 30 đồng ạ.”
”Ít thế ! ” Sở Nhiên hốt hoảng đường đường là tiểu thư mà ít như vậy
”Ọc ọc ” Bụng cô bắt đầu kêu lên vì miếng ăn Sở Nhiên đành quay qua mua bánh bao “Lấy ta 2 cái đi.”
Người bán hàng nhanh nhẹn đưa cho cô hai chiếc bánh bao. Bánh bao thời này mang hình tròn đơn giản, nhỏ gọn. Hương vị tập trung vào nguyên liệu chính mà không có nhiều gia vị phức tạp như hiện đại.
Sở Nhiên cắn thử một miếng bánh bao. Vỏ bánh mềm mịn, hơi dai và thơm nhẹ mùi bột gạo. Nhân bánh bao đơn giản, chủ yếu là thịt băm nhuyễn trộn lẫn với một chút rau củ. Vị ngọt tự nhiên của thịt hòa quyện với vị mặn nhẹ của nước tương, tạo nên một hương vị đậm đà và dễ chịu. Mặc dù không có nhiều gia vị phức tạp, nhưng sự tươi ngon và tinh tế của nguyên liệu chính làm cho chiếc bánh bao trở nên đặc biệt và hấp dẫn.
Sở Nhiên vừa nhai, vừa thầm so sánh với bánh bao hiện đại. Dù thiếu đi sự phong phú của gia vị, nhưng bánh bao thời này lại có một nét mộc mạc, thuần khiết, gợi nhớ về những giá trị truyền thống giản đơn mà đầy sức sống.
"Có lẽ đơn giản đôi khi lại tốt hơn" cô nghĩ thầm, cô đưa cho A Hoàn chiếc thứ 2 “Ngươi ăn đi”.
A Hoàn ngạc nhiên và cảm kích: "Tiểu thư, thần không dám."
"Ngươi cứ ăn đi, cần có sức để đi tiếp. Chuyến này có khi tối ta mới về," Sở Nhiên nói, biết rằng A Hoàn cứng đầu không ăn nên cô cố gắng hù dọa một chút để cô ấy chịu ăn.
"Dạ, không được đâu. Lão gia phát hiện ra mất," A Hoàn lo lắng đáp.
Nói xong cô tiếp túc kéo tay A Hoàn đi tiếp. Cô nhìn quanh cảnh quan nơi khu chợ, mặc dù vui nhộn nhưng cũng đầy những mảng tối của cuộc sống. Người ăn xin ngồi rải rác dọc các con đường, hình ảnh những đứa trẻ gầy trơ xương, lang thang trong quần áo rách nát khiến lòng cô chùng xuống. Cảnh tượng này gợi lại kí ức thời hiện địa của cô.
Khi đất nước cô xảy ra chiến tranh, Sở Nhiên đã xung phong làm bếp cho quân đội. Những trận oanh tạc không ngừng đã biến quê hương cô thành một vùng đất tan hoang. Khi chiến tranh kết thúc, cô quay lại nhìn thành phố mình từng sinh sống, nay đã thành đống đổ nát. Những người dân không biết sinh sống ở đâu, lâm vào cảnh đói khổ. Hình ảnh những người lang thang tìm kiếm thức ăn, những đứa trẻ không nhà không cửa, những gương mặt bơ phờ vì đói khát và nỗi sợ hãi khắc sâu trong trí nhớ của cô.
Sau vài năm, mọi thứ dường như đã khôi phục lại bình thường, nhưng những ký ức đau thương về chiến tranh và cảnh đói khổ vẫn luôn ám ảnh cô. Chính những trải nghiệm này đã khiến cô trở nên mạnh mẽ và kiên cường hơn để giúp đất nước cô.Tiếc hay chưa giúp được bao nhiu mà đã phải đi trước rồi. Mặt cô rủ xuống, ánh mắt đượm buồn.
"Ta đã cố gắng, nhưng cuộc đời lại đưa ta đến nơi này," cô nghĩ thầm, lòng trĩu nặng. Dù hoàn cảnh mới đầy rẫy thử thách, cô quyết tâm không để quá khứ và những nỗi đau kìm hãm mình.
"Nếu có thể, ta sẽ thay đổi mọi thứ" cô thầm nhủ, ánh mắt kiên định khi nhìn về phía trước.
Bỗng phía xa, cô nhìn thấy một đám đông tụ tập, gây sự tò mò. Sở Nhiên chạy tới để xem có chuyện gì. Cô thấy một cậu bé tầm 16 tuổi, quần áo gần rách trên xuống dưới đang ôm chặt một con cá hồi, nước mắt lăn dài trên má. Một người đàn ông cao lớn, trông như chủ một quầy hàng cá, đang dùng chân đá vào người cậu bé và lớn tiếng quát: "Nhà ngươi ăn trộm cá của ta à?"
Cậu bé, dù đau đớn và sợ hãi, vẫn cố gắng bảo vệ con cá, miệng lắp bắp: "Không... không phải... con chỉ... con chỉ muốn mang về cho mẹ..."
Người đàn ông không chút thương xót, tiếp tục đá cậu bé "Lũ trộm cắp như ngươi đáng bị trừng trị! Dám lấy đồ của ta mà không trả tiền!"
Sở Nhiên, chứng kiến cảnh tượng này, cảm thấy lòng đầy phẫn nộ. Cô nhanh chóng tiến tới, bước qua đám đông đang tò mò xem, rồi cất tiếng: "Dừng lại ngay!"
Người đàn ông quay sang nhìn Sở Nhiên, ngạc nhiên và bực tức "Ngươi là đồng bọn của nó à" rồi vung tay vào Sở Nhiên.
Sở Nhiên, nhờ đã học chút võ thuật trong quân đội, dùng tay phải gạt tay hắn sang một bên. Theo đà, cô đá mạnh bằng chân trái vào mạng sườn của hắn, khiến hắn văng ra một đoạn.
Hắn đau đớn ôm sườn, gục xuống và thở hổn hển.
Sở Nhiên hỏi người đàn ông “Con cá này của ngươi hết bao nhiêu. ”
Người đàn ông vừa thở hổn hển vừa nói “Mười ... Mười lăm đồng. ”
Cô cầm nguyên túi ném xuống đất bên cạnh người đàn ông “Đấy mười lăm đồng của ông đấy còn năm đồng trị vết thương của ông đi. ” Nói rồi cô dắt cậu bé đi ra xa khỏi nơi này.
Cô không biết có một người đàn ông mái tóc đen đang ngồi trên tửu quán đối diện lầu 2 nãy giờ đang quan sát cô .
“Vị tiểu thư này thật thú vị.”