Editor: VẠN HOA PHI VŨ
Chiều hôm ấy, Tống Ngạn Triệt mang theo người mở ra nỗi băn khoăn trong lòng, trong mộ không có ai, xác thực Tiêu Tuyết còn sống, điều này làm cho Tống Ngạn Triệt và Đường Cửu rất vui vẻ, nhưng là đồng thời lọt vào sâu vào lo lắng.
Cái này ý nghĩa Biệt Tiêu Tuyết ở trong tay Ma Giáo, Lịch Nhược Hải cũng ở trong tay Ma Giáo, bọn họ đều là con rối trong tay Ma Giáo.
Đường Cửu hít một hơi thật sâu, nàng quyết định đi Ma Giáo lần nữa, nếu nàng là người thân của giáo chủ Ma Giáo, Thượng Quan Hành chính là giáo chủ Ma Giáo, như vậy nàng rất có thể là muội muội của Thượng Quan Hành, nàng muốn đi khuyên hắn, khuyên hắn bỏ đồ đao xuống, lập địa thành Phật. Khuyên hắn đừng hy vọng hão huyền, đừng sống ôm thù hận nữa.
Khuyên hắn thả Biệt Tiêu Tuyết và Lịch Nhược Hải vô tội, cũng buông tha cho chính hắn, buông tha cho Tần Mộ Sắc.
Mặc dù Tống Ngạn Triệt không hi vọng Đường Cửu đi mạo hiểm, hắn không biết Thượng Quan Hành đi được tới đây đã biến thành dạng người nào rồi, hắn không biết Thượng Quan Hành nghe lừoi nói của Đường Cửu, sẽ phản ứng như thế nào, dù sao trong lòng Thượng Quan Hành cũng tràn đầy thù hận.
Phụ thân của Tống Ngạn Triệt chỉ là tiểu tham tướng tham gia trận chiến Cao Xương mà thôi, lại bị trả thù cả nhà, có thể thấy được lòng thù hận sâu sắc. Nước mất nhà tan đối với Thượng Quan Hành mà nói, là sự đau đớn khó mà diễn tả bằng lời trong lòng, cũng khó có thể hóa giải thù hận được.
Còn chưa chờ hắn rời cửa, Lam Thiếu Lăng liền chạy đến trước mộ giả ở ngoại ô của Biệt Tiêu Tuyết, hắn biết Thượng Quan Hành cũng sẽ không bỏ qua Lam gia, lại không nghĩ rằng rốt cuộc vẫn không thể nào tránh thoát.
Tống Ngạn Triệt dặn đi dặn lại Lam Thiếu Lăng nhất định phải trông coi Lam Tú Hề, nhưng cuối cùng Lam Thiếu Lăng vẫn còn khinh thường. Lam Tú Hề không thấy, bỏ trốn cùng Thượng Quan Hành, Lam Thiếu Lăng nói hết chuyện mình biết cho phụ thân của nàng.
Lam phụ dưới cơn khϊếp sợ, tuyên bố Lam gia không có nữ nhi này, chính nàng muốn đưa mình cho kẻ thù, để cho nàng mình trở thành công cụ trả thù của kẻ thù, không thể cứu được nàng.
Lam Thiếu Phó đối với Lam Tú Hề có quá nhiều mong đợi, cho nên một khi Lam Tú Hề có một chút sai lầm, hắn sẽ gặp vô cùng thất vọng. die,nd;anl.eq/uydon Hắn bồi dưỡng đệ nhất tài nữ kinh thành, thế nhưng như thế cũng không tốt, nữ nhi này không cần cũng được.
Lam Tú Hề rời khỏi không phải tình cờ, trải qua áp lực ở nhà thời gian dài như vậy, khiến nàng rất muốn chạy trốn, cũng bởi vì trăm phương ngàn kế mưu đồ củaThượng Quan Hành. Hắn biết Tống Ngạn Triệt, Lam Thiếu Lăng sẽ vạch trần diện mạo thật của mình, Lam Tú Hề sẽ không tin, nữ nhân gặp được tình yêu chính là đần ở chỗ này.
Người đi nhà trống, chỗ nào cũng hiu quạnh! Giống như nơi này từ xưa tới nay chưa từng có ai xuất hiện.
Biết được không thấy Lam Tú Hề, Tống Ngạn Triệt lập tức cùng Đường Cửu, Lam Thiếu Lăng lên đường, đi ngọn núi, chỗ của Ma Giáo, nhưng cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì. Đúng vậy, sao Thượng Quan Hành có thể chờ bọn họ tới đây?
Thượng Quan Hành đi, Tần Mộ Sắc cũng đi, không ai biết bọn họ đi đâu. Đại bản doanh Ma Giáo thành một khu đất trống. Mặc dù Thượng Quan Hành rời khỏi, nhưng đã bắt đi Lam Tú Hề, bắt đi Biệt Tiêu Tuyết, Lịch Nhược Hải.
Tống Ngạn Triệt, Đường Cửu, Lam Thiếu Lăng tìm bọn họ không có kết quả, cuối cùng chỉ đành phải tơi tả mà về, cũng vì vậy mà Tống Ngạn Triệt và Lam Thiếu Lăng bỏ lỡ khoa khảo, nhưng Đường Cửu không nhìn thấy thất vọng trên mặt bọn họ, khoa cử đối với hai huynh đệ này, căn bản không có sức hút.
Làm quan cũng không phải nguyện vọng của bọn họ, đều là hy vọng của nương bọn hắn, d,iend/anleq.uđyon mẫu thân của Lam Thiếu Lăng là Bình quận chúa tức giận giận gần chết, Tống phu nhân chưa tỉnh lại, nếu tỉnh tất nhiên sẽ cực kì tức giận mà mắng to Tống Ngạn Triệt.
Tống Ngạn Triệt ngồi trước giường mẫu thân hắn, nhìn một chút liền khóc, nam nhi có lệ không dễ rơi, hắn lại khóc trước mặt mọi người, đó là giả bộ, là trêu Đường Cửu, nhưng hôm nay cũng thật sự đau lòng. Nếu không phải là mình không quả quyết, thì sẽ không hại mẫu thân nằm đó bất tỉnh nhân sự.
Nhưng nói thì nói, hắn cũng không phải đối thủ của Thượng Quan Hành, hắn coi hắn như huynh, Thượng Quan Hành hiểu mình quá rõ, mình lại không hiểu rõ Thượng Quan Hành.
"Đang suy nghĩ gì thế?" Đường Cửu bưng nước trà đến thăm Tống Ngạn Triệt, Tống Ngạn Triệt luôn có bộ dáng này, cũng không phải là biện pháp. Hơn nữa việc làm ăn trong nhà không ai để ý, ngày càng điêu linh, nếu Tống phu nhân tỉnh lại, cũng không nguyện nhìn thấy gia nghiệp suy tàn.
Lời này của Đường Cửu cũng khiến Tống Ngạn Triệt nhìn với cặp mắt khác xưa, đúng! Nên làm chút chuyện chính, dù sao trong nhà còn rất nhiều chuyện chờ hắn làm, chuyện của Thượng Quan Hành. Di;end/anl,eq/uyd’on Hắn đã nói với đệ đệ cùng cha khác mẹ là Tống Ngạn Lãng, dù sao hiện tại hắn là chưởng môn Phi Ưng Môn. Phi Ưng Môn ở trên giang hồ rất có thế lực, hi vọng hắn có thể đủ sức tìm được tung tích của Thượng Quan Hành!
Thượng Quan Hành không phải không lợi dụng Tống Ngạn Lãng, hại Tống Ngạn Lãng, dẫn hắn đến thăm ca ca, thật ra thì chính là sử dụng hắn làm mồi, để cho mẫu thân Tái Kim Hoa của hắn tới Kinh Thành, để cho phụ thân hắn thân bại danh liệt.
Ngày cha nương hắn gặp chuyện không may, Tống Ngạn Lãng vốn định len lén đến lễ thành thân của Biệt Tiêu Tuyết và Lịch Nhược Hải chúc mừng, nhưng ngày đó bị ba tên rất giỏi quấn lấy đánh nhau không nghỉ. Ba người này đấu với hắn đến giữa trưa, chờ đến lúc hắn chạy tới Tống gia, chỉ có thấy cảnh hoàng tàn ở khắp nơi, bừa bãi đầy đất.
Như đã nói, Thượng Quan Hành đẩy Đường Cửu gϊếŧ mẫu thân mình, món nợ máu này, Tống Ngạn Lãng nhất định phải báo.
"U ~! Bà chủ buôn bán của tửu lầu không tệ."
"Lam đại thiếu gia, ngươi đừng lắm mồm nữa!"
Ngoài mặt Tống Ngạn Triệt tiếp nhận việc buôn bán trong nhà, nhưng lại giao cả tửu phường và tửu lâu cho Đường Cửu quản lý, trên thực tế Tống Ngạn Triệt chính là chưởng quầy vung tay một cái, mỗi lần Đường Cửu gặp khó khăn, sẽ ra tay giải quyết vì Đường Cửu.
Thời gian còn lại, vẫn là kẻ phú quý nhàn nhân như cũ, Đường Cửu đáng thương rất mệt mỏi, chạy hai đầu tửu lâu và tửu phường.
Đảo mắt tháng sáu đã qua, đã qua nửa năm. Trong lúc Đường Cửu ủ rượu hoa đào tạo ngự tửu tiến cống. đienanlequydon Rượu này được đặt tên là Dao Trì Tiên, mỗi năm nàng chỉ làm một lần, chính là lúc hoa đào nở rộ, lấy cánh hoa đào tươi mới nhất, mềm nhất làm nguyên liệu, vả lại nước tưới cho hoa đào phải là nước sạch, ngay cả lượng tưới và canh giờ cũng phải chú ý.
Lúc Đường Cửu làm Dao Trì Tiên, Đường Thủy Sinh ngày ngày tới làm ầm ĩ, nói gì mà nữ nhi gả ra ngoài như tát nước đổ đi, có nhà chồng không trông nom nhà ngoại, không ai quản Đường Ký tửu phường!
Đường bá cũng không nói gì, Đường Thủy Sinh lại không nhẫn nại được, ra sức ầm ĩ, nghiễm nhiên coi Đường Ký thành đồ trong túi hắn rồi.
Đường Cửu chỉ bảo hắn đừng ầm ĩ, một phân một hào cũng không thiếu Đường Kỹ, nàng là nữ nhi Đường gia, tự nhiên sẽ tính toán vì Đường gia.
Đường Thủy Sinh vừa nghe có hy vọng, được voi đòi tiên, muốn học cất Dao Trì Tiên, bị Đường lão bá cầm gậy đuổi theo đánh, "Tiểu tử thúi, ngay cả rượu gạo còn chưa học được, còn muốn cất Dao Trì Tiên, nằm mơ đi."
Đường Cửu thấy Đường bá, cũng không nói ra chuyện thân thế mình, diêndanlêq,uydsđôn nàng không muốn Đường lão bá lo lắng, huống chi Đường lão bá từ đầu đến cuối cũng không biết Đường Cửu đã sớm biết mình không phải là con ruột.
Tất cả đều bình tĩnh trở lại, trừ những người bọn họ nhớ thương không có tin tức ra, tất cả đều rất tốt.
Cho đến buổi sáng ngày nào đó, một chiếc xe ngựa lái đến trước cửa Lam gia, trên xe ngựa bỏ lại một người nào, là Lam Tú Hề, lớn bụng, nhìn dáng dấp cũng bảy tháng rồi!
Một viên đá làm gợn ngàn tầng sóng, một buổi chiều nữ nhi Lam Tú Hề của Lam gia chưa xuất giá đột nhiên mất tích lại đột nhiên trở lại, còn mang cái bụng lớn trở về. Tin tức này rất nhanh liền lan truyền ra phố phường, đến buổi tối, cả kinh thành không ai không biết, không ai người không hiểu.
Thật đúng là việc tốt không ra tới cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Trong kinh thành lực lượng tám truyện của người rảnh rỗi quả thật không thể khinh thường, cũng làm cho Đường Cửu rất ngạc nhiên.
"Đi ra ngoài! Ta không có nữ nhi như ngươi." Trên bầu trời Lam phủ toát ra tiếng rống giận dữ, cuồng loạn, tê tâm liệt phế. Thái tử Thiếu Phó luôn lịch sự trước sau như tức giận khác thường, trực tiếp đuổi nữ nhi Lam Tú Hề bất hiếu này ra cửa phủ.
Bất kể Bình quận chúa la lên như thế nào, tiếng thét như thế nào, Lam Thiếu Phó cũng không thay đổi chủ ý, coi như bọn họ không sinh ra nữ nhi này.
Tống Ngạn Triệt hiểu tính khí Lam thúc phụ, đã sớm chuẩn bị xe ngựa ở bên ngoài cửa Lam phủ, d;iend/anl,eq/uydon vì để tránh cho người nhiều chuyện, ấn chuyện này cho hắn, truyền ra nhiều lời ra tiếng vào hơn. Tống Ngạn Triệt nhờ Đường Cửu thay mình đón Lam Tú Hề vào ở trong phủ, cũng không thể để Lam Tú Hề mang cái bụng lớn lưu lạc nơi đầu đường! Làm không tốt chính là hai cái mạng người.
Lam Thiếu Lăng bị hắn phụ thân nhốt ở trong phủ, Lam phụ ra lệnh, không cho phéo ai giúp Lam Tú Hề, Lam Thiếu Lăng sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, nhị tỷ hắn mất tích nửa năm, khó khăn lắm mới trở lại, lại bị phụ thân đuổi đi.
Hôm nay nhị tỷ có thai, làm thế nào mới được?
Đi lại vài vòng, Lam Thiếu Lăng đột nhiên không đi nữa, còn có nhị ca đhắn. Mặc dù bọn họ không nhận Thượng Quan Hành làm đại ca nữa, nhưng thói quen gọi nhau của bọn họ cũng không đổi nữa.
Nhị ca Tống Ngạn Triệt chắc chắn sẽ không mặc kệ tỷ tỷ. Đừng nói hai nhà quan hệ nhiều đời, nếu không phải tam muội Lam Tú Ngọc bị hoàng thượng gả cho Bắc Quận Vương, vốn đã hứa cho nhị ca hắn, vốn nên là thân gia.
Lúc trước, sau khi Lam Tú Ngọc xuất giá, cũng định hứa gả Lam Tú Hề cho Tống Ngạn Triệt. Tuy Lam Tú Hề hơn Tống Ngạn Triệt một tuổi, nhưng cũng coi như là mối hôn sự tốt. Nhưng mà bát tự hai người lại không hợp, quan trọng nhất là Lam phụ cảm thấy Tống Ngạn Triệt tiều tụy vì bệnh, tuy nói là một con rể tốt, nhưng vẫn không xứng với Lam Tú Hề.
Ở trong mắt của Lam Thiếu Phó không ai có thể hợp với Lam Tú Hề, bao nhiêu người tới cửa cầu hôn cũng bị cự tuyệt, cứ như thế, hôn sự của Lam Tú Hề
liền bị trễ nãi.
Yêu quá sâu, trách ai, hành vi hoang đường của Lam Tú Hề khiến Lam phụ quá thất vọng, cho nên hắn không thể tha thứ nữ nhi này.
"Tú Hề tỷ tỷ, tỷ cứ an tâm ở lại đây, sương phòng này rất gần với chỗ chúng ta, di.end;anl.e.quyd/on
ta sẽ bố trí một sập ngủ ở phòng này, về sau Song nhi và Hồng Trang, Lục Liễu sẽ thay phiên ở với tỷ, có chuyện gì cứ phân phó họ."
Mặc dù Đường Cửu chỉ gặp Lam Tú Hề một lần, nhưng mới quen như đã thân, nàng biết vị tỷ tỷ này là một người vô cùng tốt.
Khí chất của Lam Tú Hề tốt như vậy, có phong độ của người trí thức, khí chất cao quý cũng không ngạo mạn, ánh nến đỏ rực chiếu lên gương mặt Lam Tú Hề, mặc dù Đường Cửu nhìn dung mạo kia không phải nhất đẳng tốt, nhưng dường như cũng thấy được chút nỗi buồn ly biệt trên mặt, muốn hỏi, nhưng lại không mở miệng được.
Một lúc lâu lâu, Đường Cửu và Tống Ngạn Triệt chỉ nói mấy câu nói trong hành trình đứng dậy cáo từ, để Lam Tú Hề đi nghỉ ngơi sớm, có lời gì ngày mai lại nói, hơn nữa, còn nhiều thời gian.