Editor: VẠN HOA PHI VŨ
"Là Tật Phong! Người đang quan tâm ta sao?" Tống Ngạn Triệt đối mặt với nhắc nhở của Đường Cửu, là cợt nhã, từ lúc trong nhà gặp chuyện không may, đây là lần đầu tiên hắn cười, không biết tại sao nhìn thấy Đường Cửu lại cảm thấy trong lòng vui vẻ, bao nhiêu phiền muộn cũng có thể quét sạch, tối tăm cũng có thể tạm thời ném cơn tức ra.
"Ta nhổ vào! Ngươi có thể đừng nói nhảm nhiều như vậy hay không, ta chờ ngươi cứu mạng!" Cho hắn chút thuốc nhuộm hắn liền mở phường nhuộm, đây là lúc nào tính tự luyến của Tống Ngạn Triệt còn phát huy được.
Tống Ngạn Triệt cười nói: "Vậy ta cũng phải giữ mạng của mình trước!" Không có biện pháp khác, bệnh kiêu ngạo bùng lên trong nháy mắt, Tật Phong Kiếm của Tống Ngạn Triệt ra khỏi vỏ, mười tám đường Truy Phong Kiếm Pháp vượt mọi chông gai, chém một đường từ ngoài vào trong, nơi chém ngàn vạn con rắn, có thể nói cảnh máu tanh này cực kỳ ghê tởm.
Đường Cửu sợ hãi a a kêu to, "Ngươi muốn ra chiêu lớn có thể trước nói một tiếng trước hay không, dọa chết người."
"Không sao." Không đến thời gian nửa nén hương, cái hang đầy rắn hâu như đã chết hết, Tống Ngạn Triệt cứ thế dựa vào một thanh trường kiếm tạo ra một con đường máu, đánh đến trước mặt của Đường Cửu, bóng kiếm vô hình, nhanh chóng chém đứt dây thừng trói Đường Cửu, ôm Đường Cửu nhẹ giọng nói: "Không sao."
Trong nháy mắt đó Đường Cửu tựa vào trong ngực Tống Ngạn Triệt, cảm thấy vô cùng an toàn, là cảm giác an toàn trước nay chưa có.
Kéo Đường Cửu ra ngoài Vạn Xà quật, Tống Ngạn Triệt phải cùng nàng đi tìm Lịch Nhược Hải, Lam Thiếu Lăng, về phần Thượng Quan Hành đây là hắn địa bàn của mình, còn cần ai tới cứu.
Một giây không rời khỏi Ma Giáo, một giây không coi là thoát khỏi hiểm cảnh, giờ phút này thật ra thì nói không chừng bọn họ còn ở trong bẫy của Thượng Quan Hành. Di;end/anl;eq’uyd,on Ra khỏi Vạn Xà quật, Đường Cửu vẫn nói Thượng Quan Hành bụng dạ khó lường, là Thượng Quan Hành bảo mình nhặt bội kiếm của hắn lên, còn đẩy nàng về phía Tái Kim Hoa.
Tống Ngạn Triệt chỉ nói mình biết rồi, mấy ngày nay hắn nghĩ tới nghĩ lui, đã sớm hiểu rõ.
Hai người nhóm Tống Ngạn Triệt tìm đường lúc đến, lại thực sự gặp Lam Thiếu Lăng vẫn đang loanh quanh trên đường, không hiểu ở đâu.
Trong mê cung động đá u ám, ba người Tống Ngạn Triệt từ từ lần mò về phía trước, bọn họ phải tìm được Lịch Nhược Hải, hơn nữa còn nói bộ mặt thật của Thượng Quan Hành cho Lam Thiếu Lăng.
Tống Ngạn Triệt vốn muốn nói lại thôi, hắn không muốn phá hư phần tốt đẹp kia trong lòng Lam Thiếu Lăng, nhưng nếu không vạch trần lòng lang dạ thú của Thượng Quan Hành, người bị lừa há chỉ là Lam Thiếu Lăng, còn có một người khác, Lam Tú Hề. Hắn không thể giao vị tỷ tỷ tốt này cho tên ác độc Thượng Quan Hành được. Hiện giờ cuối cùng Tống Ngạn Triệt cũng hiểu tại sao Lam thúc phụ không thích Thượng Quan Hành rồi.
Tâm cơ thâm trầm, làm người ta khó có thể nắm lấy, một kẻ lòng lang dạ thú ngụy trang thành công tử văn nhã. Die;nda/ndle.quyd.on Tống Ngạn Triệt có dự cảm, dù bọn họ có thoát khỏi Ma Giáo, cũng sẽ bị Thượng Quan Hành làm phiền không tha. Thượng Quan Hành chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ như vậy.
Không đợi Thượng Quan Hành tới, liền trông nữ ma đầu Tần Mộ Sắc, đằng sau bóng dáng lụa là rực lửa ánh lên một bóng dáng quen thuộc, là Lịch Nhược Hải.
Đường Cửu cho là Lịch Nhược Hải bị Tần Mộ Sắc bắt được, vô cùng lo lắng xông lên, lại bị Tống Ngạn Triệt bắt lấy, níu vạt áo cái người phụ nữ thần kinh lỗ mãng này, cứ xông lên như vậy, là đối thủ của Tần Mộ Sắc sao?
Hai bên giằng co bất động, không khí khẩn trương khác thường, trong cung điện bằng đá mờ tối, làm người ta cảm giác hít thở không thông, cảm giác bị áp bức chợt, ép người không thở nổi.
"Đừng khẩn trương! Là ra tiễn các ngươi đi ra." Đôi mắt đẹp xoay chuyển, mị sắc Thiên Thành, Tần Mộ Sắc cười rất đẹp mắt, nhưng cũng rất đáng sợ, làm cho người ta không rét mà run.
Đường Cửu tức giận nhìn đại mỹ nhân phóng điện trước mắt, đây là định quyến rũ ai đó? Tức giận từ lòng bàn chân xông thẳng lên búi tóc, "Ta nhổ vào! Nữ ma đầu không biết xấu hổ, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì? Thả biểu ca ta ra."
Tần Mộ Sắc cười sáng lạn một tiếng: "Thả! Ta chính là tới thả các ngươi đi, chỉ là, ngươi không hỏi hắn có nguyện ý không sao?" di;end’’anl,e.yd/on Bàn tay Tần Mộ Sắc đưa lên, nâng cằm Lịch Nhược Hải cười nói.
Trên mặt Lịch Nhược Hải như có vẻ không vui, nhưng vẫn cau mày lông phụ họa nói: "Đường Cửu các ngươi đi đi, Ngạn Triệt thay ta chăm sóc Đường Cửu thật tốt, ta giao nàng cho ngươi. Các ngươi hãy bảo trọng."
Đường Cửu vừa nghe thì càng tức giận, nhìn dáng vẻ mị hoặc này của Tần Mộ Sắc một chút, nhìn lại tư thế mập mờ này của hai người bọn họ một chút, Đường Cửu thẳng tính trực tiếp cho rằng hai người bọn họ không biết xấu hổ cùng ở cùng nhau, "Tần Mộ Sắc, ngươi không biết xấu hổ, quyến rũ biểu ca ta! Lịch Nhược Hải, ta không có biểu ca như ngươi. Tiêu Tuyết mới qua đời bao lâu, nàng chết trong tay ai ngươi quên rồi sao?"
Lịch Nhược Hải chậm rãi rũ mắt xuống, quay lưng tuyệt tình, không chịu nói thêm một câu, mặc cho Tần Mộ Sắc nằm trên vai của mình làm ra những động tác giả dối khiến người ta hiểu lầm liên tiếp, vì Tiêu Tuyết cái gì hắn cũng nhịn.
"Ta!......" Đường Cửu giận xoa tay, nếu không phải Tống Ngạn Triệt ngăn nàng thì nàng cũng xông lên rồi. Tống Ngạn Triệt đã ngăn, nàng còn giương nanh múa vuốt, vừa huơ nắm đấm vừa đá cẳng, sự phẫn nộ của nàng đã không nén nổi, nàng sắp không khống chế được mình, nàng rất muốn đi lên xé tan yêu nữ Tần Mộ Sắc này.
"Yêu nữ, ta không biết ngươi đã bỏ thuốc mê gì cho Nhược Hải, nhưng ta cảnh cáo ngươi tốt nhất là thả Nhược Hải ra, nếu không ta sẽ không khách khí với ngươi." Tống Ngạn Triệt giơ ngang kiếm tiến lên, mặc dù biết nói cũng vô ích, nhưng cũng không thể mặc cho Đường Cửu xông lên, muốn đánh nhau vẫn nên là hắn, đây là chuyện của nam nhân.
"Ta không muốn thì sao, muốn đánh nhau à?" Tần Mộ Sắc vỗ bả vai Lịch Nhược Hải, lắc mình sang một bên, để Lịch Nhược Hải và Tống Ngạn Triệt phân cao thấp, xem chó cắn chó một chút, có thể lông đầy miệng hay không.
Cảnh tàn sát khốc liệt, ánh sáng chớp lóe, Lịch Nhược Hải và Tống Ngạn Triệt đánh gϊếŧ lửa văng khắp nơi, di;end/anl.eq/uyd]on
Đường Cửu và Lam Thiếu Lăng đứng một bên rất lo lắng, Lam Thiếu Lăng nâng kiếm tiến lên ngăn trở, kết quả biến thành ba người đánh nhau.
Tần Mộ Sắc cong khóe miệng xem kịch vui, cười rất vui vẻ, ánh mắt xấu xa, đầy cảm giác hả hê thỏa mãn.
Đường Cửu vừa nhìn thấy bộ dáng phách lối kia của Tần Mộ Sắc liền tức giận muốn nổi điên, "Ta liều mạng với ngươi, đồ đàn bà thối, yêu nữ, nữ ma đầu không biết xấu hổ."
Tần Mộ Sắc cũng không rat ay với Đường Cửu, chỉ không ngừng tránh né, rồi sau đó cánh tay duỗi một cái, bàn tay trắng nõn vươn ra, mang theo Lịch Nhược Hải biến mất ở bên trong thạch bích xoay được, đến một mật thất khác.
"Địa cung này cơ quan ở khắp nơi, ta nghĩ chúng ta sẽ không đuổi kịp bọn họ." Tống Ngạn Triệt tự nhiên lưu loát thu hồi trường kiếm, bất đắc dĩ thở dài. Tình hình hiện giờ là Lịch Nhược Hải nhất quyết không đi, kiên quyết không đi, cũng không thể trói hắn về! die;.nd;anl.eq.uyd/on Vốn vừa rồi hắn đã chiếm phần ưu, nếu không phải là Tần Mộ Sắc nhảy vào, bắtn Lịch Nhược Hải đi, hắn đã sớm bắt được Lịch Nhược Hải.
Vừa rồi Tống Ngạn Triệt ngộ ra Truy Phong Kiếm Pháp ở động xad, khiến cho võ công của hắn cao hơn một bậc, chỉ tiếc còn chưa đủ để đồng thời đối phó với hai người Lịch Nhược Hải và Tần Mộ Sắc.
Võ công của Tần Mộ Sắc tất nhiên không cần nói nhiều, Lịch Nhược Hải còn lại là luyện võ kỳ tài trăm năm khó gặp, được thiên phú của cha hắn truyền cho, có thể nói trình độ kiếm pháp của hắn cực cao, chỉ là hiện tại đang đến đoạn khó khăn, nếu hắn có thể đột phá tầng này, võ công sẽ còn tinh tiến, không đến hai năm chỉ sợ đã có thể đánh ngang tay với mình.
"Công chúa, hắn sẽ không đi cùng mấy người, mấy người đi mau đi! Nếu giáo chủ đổi ý, sẽ không thả người đi đâu."
Ai? Là ai đang nói chuyện?
Ba người Đường Cửu, Tống Ngạn Triệt, Lam Thiếu Lăng theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử mặc y sam màu xanh vào vô cùng cám dỗ, đi tới trước người bọn họ hai thước. Nếu nói Tần Mộ Sắc đẹp đẽ, diễm lệ không tục khí thì nữ tử này mang theo vài phần khí chất diễm lệ đầy thế tục, diêm dúa khiến người ta rất khó chịu.
"Ngươi gọi ai là công chúa?" Một tiếng công chúa này, Đường Cửu thật sự không hiểu, gọi nàng? Nàng là công chúa gì, nàng là tù phạm, là tù phạm đấy!
"Đương nhiên chính là người, chắc hẳn vị này chính là phò mã của chúng ta rồi, kính xin phò mã rất chăm sóc công chúa, công chúa mệnh khổ, trải qua nỗi khổ mất nước, may mắn chạy trốn, sống yên ổn ở Đường gia hơn mười năm. Giáo chủ vốn định để công chúa trở lại giúp hắn một tay, nhưng bây giờ giáo chủ đổi chủ ý rồi, hắn nhìn thấy phò mã chém vạn xà, qua ngàn nguy hiểm, trong cuộc đời khó mà có được tình lang như vậy, giáo chủ vì công chúa mà vui mừng. Kính xin phò mã quý trọng công chúa sống yên bình hạnh phúc, về phần phủ Kinh Triệu Doãn bên kia, công chúa không cần lo lắng, giáo chủ đã thay ngài giải quyết."
Lời Linh Cơ nói khiến Đường Cửu rất khϊếp sợ, cũng rất mờ mịt.die;nd/anle,q.uyd,on Nàng? Là công chúa?! Vậy giáo chủ trong miệng mụ yêu quái này là ai? Quan hệ với nàng như thế nào?
Tống Ngạn Triệt cũng giật mình, cũng khϊếp sợ, Linh Cơ cười cười, lại không chịu nói thêm câu nào nữa, trên tay chỉ chỉ một cái, một cái cửa đá chợt mở ra, bên ngoài đúng là ánh mặt trời.
"Cảnh xuân tươi đẹp, chớ phụ lòng, kính xin công chúa, phò mã mang bằng hữu rời đi, về phần thân thế công chúa, công chúa chỉ cần nhớ mình là công chúa nước Cao Xương là được rồi, về phần giáo chủ, công chúa chỉ cần biết rằng người là người thân của người là được rồi. Đây cũng là ý của giáo chủ." Sau khi Linh Cơ mở cơ qua ra n, thạch bích chuyển động, ẩn thân rời đi, chỉ để lại ba người Đường Cửu, Tống Ngạn Triệt, Lam Thiếu Lăng đối mặt với thạch bích trơn bóng.
Ba người hai mặt nhìn nhau, vẫn không đi? Không đi, chỉ sợ là khó tìm cơ hội như thế, đi, Lịch Nhược Hải phải làm thế nào?
Suy đi nghĩ lại, Tống Ngạn Triệt quyết định, đi! Nếu Lịch Nhược Hải tự nguyện ở lại, chắc hẳn có chuyện gì uy hϊếp, cố mang hắn đi ngược lại sẽ biến khéo thành vụng, không bằng về Tống gia trước, tất cả bàn bạc kỹ hơn.
Cuối cùng ba người Đường Cửu, Tống Ngạn Triệt, Lam Thiếu Lăng cũng tạm thời rời khỏi Ma Giáo, trở lại thành Trường An. Di;endan,leq.uyd/on Thành Trường An đang vào thời gian tốt, tiết trời vào thu khẽ lạnh, người đi đường cũng không vội vã như những ngày đông, cũng không mồ hôi đầm đìa lười nhác chẳng muốn di chuyển như mùa hè.
Nhưng dù sắc thu rất tốt thì Đường Cửu, Tống Ngạn Triệt cũng không có lòng dạ nào thưởng thức. Quả như nữ tử mặc y sam xanh vàng nói, lúc vào thành không còn cáo thị treo giải thưởng đuổi bắt Đường Cửu nữa, trong vòng mấy ngày ngắn ngủi Kinh Triệu Doãn cũng đổi người khác làm, về phần vị Bạch đại nhân kia bị bãi chức cũng thôi đi, lại còn bị hoạch tội.
Đường Cửu đã từ phân tích của Tống Ngạn Triệt biết Thượng Quan Hành chính là giáo chủ Ma Giáo, nàng kia lại nói giáo chủ là người thân của nàng, nói cách khác Thượng Quan Hành là người thân của mình, Đường Cửu, Tống Ngạn Triệt suy nghĩ một chút cũng đại khái đoán được thân thế của Thượng Quan Hành và Đường Cửu có quan hệ như thế nào trong đó.
Chỉ là tại sao hắn muốn trả thù Tống gia, tại sao lại để Đường Cửu đi theo Tống Ngạn Triệt rời khỏi? Nhất thời Tống Ngạn Triệt vẫn không đoán ra.