Chương 30: Chẳng bao lâu nữa sẽ giương kiếm tiến giang hồ

Editor: VẠN HOA PHI VŨ

Khi đó, hắn và Lam Thiếu Lăng trẻ người non dạ, lúc ấy Tống Ngạn Triệt mới gặp sư phụ, cũng chính là cha hắn, học hai chiêu võ, Lam Thiếu Lăng cũng tìm sư phụ, học mấy chiêu. Hai người liền có ý nghĩ muốn hành hiệp trượng nghĩa, chạy tới ngoại ô, kết quả......

Ánh tà dương như máu, hai thiếu niên tay cầm trường kiếm, đối mặt với một đám người bao quanh bọn hắn, kêu gào bảo chúng là mã tặc (bọn cướp cưỡi ngựa), căng thẳng nuốt nước miếng. Tuy đã dùng toàn lực, nhưng rốt cuộc bởi vì sức yếu, người thiếu niên mới vừa học được võ công, sao đánh được đám mã tặc người cao ngựa lớn, vừa đánh mấy chiêu, đã bị thua lăn ra đất, bị người ta hung hăng giẫm đạp dưới lòng bàn chân.

Dĩ nhiên mục đích của mã tặc không phải muốn gϊếŧ hai người bọn hắn. Bọn họ biết, đây là Tống gia và Lam Thiếu gia, giá trị rất lớn! Thân thể quý giá, rất đáng tiền!

Tiểu thiếu niên Tống Ngạn Triệt và Lam Thiếu Lăng vốn nghĩ rằng chắc chắn mình sẽ thành con tin, hơn nữa bọn họ đã thấy diện mạo của mã tặc, bất kể trong nhà có giao tiền chuộc hay không, nhất định con tin sẽ bị gϊếŧ. Không ngờ một vị đại ca ca lớn hơn vài tuổi từ phía trên trời giáng xuống, một khắc kia Tống Ngạn Triệt và Lam Thiếu Lăng giống như thấy được trên người đối phương tỏa ánh sáng.

Cứu bọn họ chính là Thượng Quan Hành, đến nay Tống Ngạn Triệt, Lam Thiếu Lăng vẫn nhớ phong thái bực nào, bản lĩnh khí thế bao nhiêu của Thượng Quan Hành. Ân cứu mạng suốt đời khó quên, sau lại quen thân, hai người Tống Ngạn Triệt, Lam Thiếu Lăng càng khâm phục vị đại hiệp Thượng Quan Hành hành hiệp trượng nghĩa. Bạn bè của Thượng Quan Hành ở khắp thiên hạ, là người hào phóng trượng nghĩa, khí độ bất phàm, quả thật hình mẫu quân tử.

Thượng Quan Hành cho người ta cảm giác phóng khoáng, không phải người đàn ông thô lỗ, làm cho người ta như được gặp gió xuân. Càng lâu, hai người Tống Ngạn Triệt, Lam Thiếu Lăng đều cảm thấy Thượng Quan Hành là một quân tử chân chính, quân tử thẳng thắn vô tư, quân tử dịu dàng như ngọc, kết hợp hoàn mỹ trên người hắn.

Nhưng gần đây loại cảm giác này ở trong lòng của Tống Ngạn Triệt lại thay đổi, rất nhiều dấu hiệu làm cho Tống Ngạn Triệt không thể không hoài nghi đại ca, kết nghĩa này. Ngay cả lão già cũng nói Thượng Quan Hành khả nghi, khiến Tống Ngạn Triệt không thể không nghi. D;ie.n d;anl/e q’luy.yd’on Nhưng Tống Ngạn Triệt luôn nghĩ đến tình nghĩa huynh đệ giữa bọn họ, một mặt Tống Ngạn Triệt không thuyết phục được mình không được hoài nghi Thượng Quan Hành, một mặt đáy lòng lại có một âm thanh không ngừng nói cho hắn biết, đừng hoài nghi, mỗi lần Tống Ngạn Triệt nghĩ đến đây trong lòng vô cùng rối rắm.

Khuỷu tay của Đường Cửu đập vào ngực Tống Ngạn Triệt: "Này! Nghĩ gì thế? Tại sao gọi cũng không phản ứng." Không phản ứng? Nàng lại ra tay lần nữa, còn có thể không phản ứng? Vậy thì thành thần! Lần này Tống Ngạn Triệt trúng một bàn chân mà chẳng khác gì tan nát trai tim, hắn đau đến nhe răng nhếch miệng, bò lổm ngổm trên đất, giống như là bị thương rất nặng, tựa như bị hành hạ rất đau đớn.

Hành vi này của Tống Ngạn Triệt khiến Đường Cửu sợ hãi trợn mắt hốc mồm, không phải nàng chỉ đập một cái thôi sao, tại sao lại thế chứ? Tên này lăn lộn đầy đất, từ đông lăn đến tây, từ tây lại lăn sang đông, lăn qua lăn lại, định làm bánh xe à?

Đường Cửu sợ ngây người, tại sao Tống Ngạn Triệt lại phô trương như vậy? Trời sinh là kẻ giả bị đυ.ng rất giỏi, chỉ cần người khác búng một cái vào đầu hắn, hắn có thể bay vọt qua cả khe núi lớn!

Đường Cửu chỉ vào Tống Ngạn Triệt đang quay cuồng trên mặt đất, trợn mắt nhìn, cực kỳ tức giận, nói: "Này! Ngươi đứng lên cho ta!"

Đứng lên thì đứng lên thôi! Ôm bắp đùi ~! Tống Ngạn Triệt kêu "Ai u ai u", bắt đầu chiêu thứ hai của người giả bị đυ.ng, ôm bắp đùi! Ôm không buông tay! Mặc cho Đường Cửu bỏ thế nào cũng rơi không buông, tên này chính là một cái kẹo mè xửng, Đường Cửu kéo một chân, đi tới đi lui, vung qua vung lại, cũng sắp bắt kịp với Phật Sơn Vô Ảnh Cước rồi, nhưng vung như thế nào cũng không buông.

Đường Cửu cũng chịu thua, y như thuốc cao bôi trên da chó.

Đường Cửu sao biết, Tống Ngạn Triệt đã dùng Triêm Y Thập Bát Điệt, công phu Thiếu Lâm chính thống. Không ngờ người giả bị đυ.ng vì ôm bắp đùi mà ngay cả võ thuật Thiếu Lâm cũng mang ra dùng, lão tử hắn mà biết chắc cũng tức chết.

Nhớ năm đó, chiêu võ này là do lúc Thiết Trung Nhạc làm tục gia đệ tử ở Thiếu Lâm học được! d;i.end;anl’eq.u,yd.on Lúc nhỏ thân thể Tống Việt không tốt, được cao tăng chỉ điểm, tổ phụ tổ mẫu Tống Ngạn Triệt, đưa cha Tống Ngạn Triệt, cũng chính là Tống Việt đến Thiếu Lâm tập võ, lúc này mới bảo vệ được danh hiệu chín đời chỉ có một đứa con trai của Tống gia.

Sau khi Tống Việt rời khỏi Thiếu Lâm, mới vào Thiết Kiếm Môn. Khi đó Tống gia đã có ý muốn Tống Việt vào con đường làm quan, sắp xếp hắn làm mưu sĩ, thủ hạ của Tiết Vạn Quân. Nhưng Tống Việt, một lòng muốn làm thiên hạ đệ nhất kiếm, để hành tẩu giang hồ dễ dàng, đổi tên thành Thiết Trung Nhạc, từ đó lấy tên tuổi Thiết Trung Nhạc hành tẩu giang hồ, cũng chính là bởi vì hắn háo thắng như vậy, mới tạo ra bi kịch của hai nhà Lịch, Biệt.

Đường Cửu nhìn thuốc cao bôi trên da chó trên chân, không thể làm gì, chỉ đành phải ngửa mặt lên trời cười dài. Trời ơi! Tại sao nàng phải ở chỗ chung một mái nhà với đóa hoa kì dị này, trời ơi! Tại sao nàng lại rơi vào cái tình cảnh này.

Ngày! Lại một ngày trôi qua, Đường Cửu và Đậu Phù Dung học tập đã tạo ra rất nhiều chuyện cười. Bởi vì hai đôi mắt nhìn chằm chằm không ngừng nghỉ của Tống Ngạn Triệt và Lam Thiếu Lăng, đương nhiên Tần Mộ Sắc cũng sẽ không làm cái gì, vốn cũng chẳng cần nàng làm cái gì, tiếp tục im lặng, yên lặng chờ cơ hội đến, tất cả sẽ bắt đầu đi về phía sự thực tàn nhẫn kia, từ từ mở ra chân tướng, Tống gia, sắp nghênh đón biến động lớn.

Một ngày, trời trong nắng ấm, Tống Ngạn Triệt cảm thấy đây là lúc để Lịch Nhược Hải biết một chút về vị sư huynh này của hắn rồi. D;ien d;an l’e q/uyd,on Từ lúc thu Lịch Nhược Hải làm đồ đệ, lão già này liền bắt đầu lén lén lút lút dạy học trò.

Hơn nữa còn ba lần bảy lượt không cho phép hắn đến gần. Tống Ngạn Triệt cũng muốn biết, rốt cuộc lão già này lén lén lút lút đang làm những gì. Ngày trước Tống Ngạn Triệt không có hứng thú nhiều chuyện, cũng chẳng cần hứng thú, chuyện gì cũng chẳng buồn hỏi thăm.

Nhưng gần đây hiếu kỳ trong lòng Tống Ngạn Triệt càng ngày càng nhiều. Trong tim dâng lên một cảm giác lo lắng về nguyên nhân khiến hắn tò mò. Không hiểu sao, trong lòng Tống Ngạn Triệt luôn lo lắng, cũng thật sự đã chuẩn bị trước khi tự tay vạch trần chân tướng đó, vạch ra từng lớp sương mù. Tống Ngạn Triệt rất sợ, hắn luôn có dự cảm chẳng lành, không nói được, không nói rõ, không khỏi lo lắng, không khỏi khủng hoảng, trong lòng hoang mang.

"Này! Đại ca! Tại sao huynh lại ở đây?" Hắn gọi người khác là đại ca, người khác cũng gọi hắn là đại ca. Bởi Tống Ngạn Lãng, Tống Ngạn Triệt không biết có nên đến rừng cây nhỏ nữa hay không?

Đi, chẳng lẽ ba người phụ tử sẽ tỷ thí? Không đi, chỉ sợ rằng lại vuột mất Lịch Nhược Hải. Có câu nói "Bắt trộm phải có tang vật"! Sai rồi! Bắt trộm phải có tang vật, nếu lão già biết, rất có thể sẽ bổ hắn một kiếm, cứ như là người ta làm chuyện ám muội không bằng.

"Ngươi đừng gọi ta là đại ca! Nếu không ngại, cũng như Thiếu Lăng gọi ta là nhị ca là được." Tống Ngạn Lãng cứ gọi đại ca đại ca, thật sự Tống Ngạn Triệt cảm thấy nghe không quen.

"Vậy sao được? Đệ có không bái huynh làm anh em kết nghĩa, vậy sau này đệ gọi huynh là ca nhé! Ca, a ca, ca ca, ca! Ca! Ca!" Ca thì ca! Tại sao còn chu mỏ làm nũng đây? Dễ thương đến mức Tống Ngạn Triệt lạnh đến buồn nôn, tiểu tử này cũng chỉ nhỏ hơn hắn khoảng hai tuổi, tại sao nhìn giống như là rất nhỏ vậy, làm việc trẻ con như thế?

Tống Ngạn Triệt nhanh trí, Tống Ngạn Lãng này trừ việc thích quấn hắn ra, còn thích quấn Lịch Nhược Hải và Biệt Tiêu Tuyết. d;ie/ndlanl;eq.uyd’on Tống Ngạn Triệt cong cong khóe miệng, cười nói: "Ta hỏi ngươi, có phải đã nhìn ra Biệt thư ngôn là một nữ tử hay không, ngươi xem xem, không phải quấn nàng thì là quấn Lịch huynh, ngươi nói xem, rốt cuộc là ngươi thích Biệt thư ngôn hay thích Lịch Nhược Hải?"

Tống Ngạn Lãng trả lời: "Là ca! Là ca! Ta thích ca! Không thấy ngay cả tên cũng rất giống sao?"

"Cám ơn! Ta không thích nam nhân." Tống Ngạn Triệt hai tay khoanh lại, che trước ngực, lùi một bước lớn, co cẳng chạy.

"Đã từng thấy các lý do thoát thân, nhưng chưa từng thấy lý do như vậy?" Tống Ngạn Lãng gãi đầu một cái; "Không phải phát hiện cái gì chứ?" Kính nhờ, là do vẻ bề ngoài này của hắn! Không nói cái gì thì mọi người cũng nhìn ra được hắn là phiên bản nhỏ của Tống Ngạn Triệt, dáng dấp như một khuôn đúc ra. Nếu không phải là lão nhân Thiết Trung Nhạc kia ra ngoài thì dịch dung cả ngày, ba người này, đứng chung một chỗ, chính là một bản vẽ về gien di truyền. Bề ngoài giống nhau như đúc, như một khuôn đúc ra, y hệt nhau.

"Ai ôi! Sư phụ! Đã lâu không gặp! Lại thu đồ đệ sao? Giới thiệu chút cho ta nhận biết đi." Được lắm, cố ý giả bộ ngu ngốc u mê! Tống Ngạn Triệt vừa đi lên liền gào lớn, điệu bộ này, tạo sao Lịch Nhược Hải lại nhìn quen mắt như vậy chứ? Đường Cửu?! Quả nhiên ở lâu với biểu muội hắn, bị lây bệnh rồi.

"A ôi a! Lịch huynh hả! Đã lâu không gặp, huynh chính là sư đệ ta sao? Thật là bất ngờ, không tưởng tượng nổi! Ta có võ công, còn có một sư phụ. Chính là lão già này, về sau chúng ta chính là sư huynh đệ, không có việc gì có thể cùng đi đến rừng cây nhỏ này gặp lão già này!"d;iend’anl.eeqssuydoodn Lời này của Tống Ngạn Triệt, như là bắc cầu kể chuyện, giọng điệu này là tới để trêu chọc sao?

"Bái kiến...... Sư huynh......" Nhìn tư thế này của Tống Ngạn Triệt, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, không ngờ lại kiềm nén giỏi như thế! Chờ đợi để thành đại ca đúng không! Muốn biểu muội phu hắn hạ mình sao? Huống chi mình cũng sẽ trở thành biểu muội phu của hắn, hôm nay Tống Ngạn Triệt lại trở thành sư huynh của hắn thật đúng là đè ép hắn một cái đầu! Ngây thơ! Nhàm chán! Lịch Nhược Hải không nhịn được cong khóe miệng, khẽ cười lên.

Đúng! Biểu muội phu! Thật ra Tống Ngạn Triệt hắn cũng là vì ba chữ biểu muội phu này mà tới, dù sao bây giờ Biệt Tiêu Tuyết đang ở trên núi, lắm thầy nhiều ma, ngộ nhỡ chuyện lộ ra ngoài, sẽ không tốt cho thanh danh Tiêu Tuyết. Tuy nói ít người biết thân phận của Tiêu Tuyết, nhưng danh tiếng nữ nhi quan trọng nhất. Nếu nàng và Lịch Nhược Hải yêu nhau thật lòng, việc hôn sự này nên sớm làm.

Tống Ngạn Triệt hắn đã tâm sự rõ với nương, hơn nữa đám nữ nhân này ở trên núi đợi cũng không hay! Mặc dù bọn háo sắc Bạch Đại Ngốc không đến quấy, nhưng là ngộ nhỡ truyền đi, không tốt cho thanh danh thư viện, hơn nữa chuyện dưới núi cũng qua rồi.

Kinh Triệu Doãn cũng không tiếp tục lật tung thế giới để tìm mấy nữ hiệp này nữa, đã đến lúc đưa họ về nhà, tránh cho Bạch Đại Ngốc hiểu ra, lại tiếp tục như ong bướm quấn lấy bọn Đường Cửu.

Thiết Trung Nhạc nhìn người sư đệ này bái kiến sư huynh, thầm nghĩ, tiểu tử thúi này ra oai cái gì chứ? Từ lúc đứa bé Ngạn Lãng kia lên núi, Thiết Trung Nhạc sợ thân phận của mình không dối gạt được nữa, liền vội vàng thu Lịch Nhược Hải làm đồ đệ, khó tránh khỏi lơ là tiểu tử này. Nghĩ kỹ một chút hình như đã rất lâu không cùng nhau luyện võ