Chương 3

[HP] TURN BACK THE CLOCK – CHƯƠNG 3

Tác giả: Băng Hô

Editor: Rin

Harry nhìn con nhện đang xây tổ trong góc, trên mặt đầy vẻ mờ mịt.

Với chuyện vừa xảy ra, cậu vẫn không thể hiểu nổi, cậu chỉ thuận tay cứu một đứa trẻ, nhưng bà Kohl lại quát mắng cậu, nói một vài thứ mà cậu không thể nào lý giải, rồi giam cậu vào căn phòng này.

Ban đầu, Harry còn có vẻ hăng hái quan sát căn phòng, đại khái nó chỉ đủ chứa một người trưởng thành, không có cửa sổ, không có đèn, chỉ có ánh đèn leo lét qua kẽ hở của cánh cửa. Có lẽ hoàn cảnh này sẽ khiến những đứa trẻ khác cảm thấy sợ hãi, nhưng với Harry thì nó có một sự quen thuộc thân thiết khó nói thành lời. Dù sao cậu cũng đã sống trong tủ bát nhiều năm như vậy. Nhưng chẳng mấy chốc, cậu lại cảm thấy thật mệt mỏi.

Không hẳn là phản cảm với kiểu đãi ngộ này, nhưng vẫn có chút mất mát và đau thương nhàn nhạt. Lúc này Harry nghĩ tới những lời mà Tom nói, cậu phải thừa nhận rằng Tom nói cũng không sai. Cậu rõ ràng chẳng làm gì xấu xa, nhưng những người bình thường đó vẫn sợ hãi với năng lực phép thuật lạ thường.

A! Trong tinh thần Harry hơi khựng lại một chú, cậu mới không đồng ý với quan điểm của Tom nói đâu! Ít nhất thì cậu cũng không vì thế mà oán hận Muggle.

Harry nheo nheo mắt nhìn con nhện đang nhúc nhích trong góc, trong đầu vẫn nghĩ ngợi miên man, hình như đã bỏ qua bữa trưa, bà Kohl cũng chẳng tốt bụng tới mức thay cậu đưa cơm. Vậy thì hẳn cậu sẽ phải chịu đói rồi. Harry vươn ngón tay, chọt chọt phá một góc mạng nhện mà con nhện kia vừa vất vả đan thành, sau đó nhìn con nhện cuống quýt chạy quanh.

Dừng một lát, Harry dựa đầu vào tường rêи ɾỉ, dùng vài giây thời gian để tự phỉ nhổ sự nhàm chán của bản thân.

Ánh đèn bên ngoài tắt ngúm, toàn bộ không gian tối thui, Harry dựa vào tường nhắm mắt lại.

Được rồi, qua mười hai giờ đêm nay chính là sinh nhật của cậu. Điều đó tuyệt cực kỳ! Cậu có thể cùng con nhện kia chúc mừng sinh nhật, rồi tự hát một khúc "Happy Birthday" cho bản thân?

Trong lúc Harry ẹ hèm vài tiếng lấy giọng, chuẩn bị tự hát mừng sinh nhật cho mình thì có tiếng động nho nhỏ truyền vào từ bên ngoài, Harry lập tức nghẹn tiếng ở giữa họng, ho khan vài tiếng.

"Harry Potter?" Ngoài cửa truyền đến một câu hỏi, trong giọng nói tràn ngập nghi hoặc: "Cậu khỏe không?"

Mất một lúc Harry mới tìm lại được thanh âm của mình: "...Tom?"

"Ờm."

Một khoảng im lặng.

Harry cũng muốn hỏi tại sao cậu ta lại tới đây, rồi lại nghĩ vấn đề này có chút vớ vẩn, rõ ràng Tom tới là vì cậu, nhưng Harry vẫn cảm thấy không biết phản ứng ra sao.

Khóa cửa phát ra một tiếng lạch cạch, Tom đóng cửa lại, cúi người chui vào, khó tránh khỏi chen cùng một chỗ với Harry.

"Cậu cũng muốn được nếm mùi phòng giam à? Tom." Cả người Harry đang dán trên tường, nhướn mày hỏi.

Trong bóng đêm Tom đảo mắt khinh bỉ một cái, quyết định không thèm chấp vấn đề ngu ngốc của kia. Cậu ta móc trong túi mình ra một túi kẹo được bọc cẩn thận, nhét vào trong lòng Harry.

"Cho cậu."

Harry ngơ ngẩn nhận lấy cái túi đó, đợi một hồi, mới nghe thấy tiếng Tom chậm rì rì nói: "Sinh nhật vui vẻ."

Harry cố gắng nghĩ xem loại cảm xúc đang tràn đầy trong lòng lúc này là gì, miệng cậu mở ra rồi lại khép lại nhiều lần, cuối cùng biến thành một nụ cười nghiêm chỉnh.

"Tôi nghĩ, món quà này hẳn là dùng cách bình thường mà có được ha?"

"Cậu là kẻ ngốc sao? Harry Potter!"

Hai người bọn họ cùng chui trong không gian nhỏ hẹp đó, vì để bà Kohl không phát hiện mà còn đóng cả cửa lại, Harry bắt Tom học bài Happy Birthday, sau đó hai người cùng nhỏ giọng dùng tiếng gió mà hát ra bài hát đó thật nhiều lần, cuối cùng thì cùng chia nhau giải quyết túi kẹo.

Trước khi trời hửng sáng, Tom rời khỏi đó, dù sao cũng không thể để người khác phát hiện ra. Harry đem vài chiếc kẹo còn sót lại nhét vào trong ngực giấu đi, dựa vào vách tường khép mắt lại, nháy mắt sau mệt mỏi đã mang đi hết thảy suy nghĩ của cậu.

Kỳ thực, cuộc sống như vậy còn khá tốt đấy chứ? Trước khi rơi vào bóng tối một giây, Harry mơ hồ nghĩ.

Ba ngày sau Harry mới được thả ra khỏi phòng giam, cậu phát hiện ánh mắt mọi người trong cô nhi viện nhìn cậu trở nên không còn giống lúc trước nữa, mà thay vào đó là giống như dùng với Tom. Ngay cả mấy đứa nhóc bình thường có giao lưu với cậu cũng tránh né cậu không gặp. May mà thần kinh Harry vốn đã được rèn luyện ngoan cường từ lâu, với cậu mà nói, tình cảnh này còn thua xa với hồi năm hai đã trải qua.

Harry và Tom dường như hình thành một sự ăn ý kỳ lạ, tuy vẫn không đủ thân thiết như bạn bè nhưng vẫn hiểu làm thế nào để chung sống cùng nhau, có thứ tốt thì cùng nhau chia sẻ, có tin xấu thì sẽ báo trước cho nhau, điều đó giúp cả hai tiếp tục vượt qua vài ngày kế tiếp một cách bình an.

Harry càng ngày càng trở nên hoang mang hơn, cậu không có cách nào có thể đem Tom và Voldemort ở tương lai đánh đồng với nhau, Tom bây giờ cùng lắm là hơi lạnh lùng với cực đoan chút, còn sự điên cuồng và hận thù thâm căn cố đế kia, căn bản Harry không thể cảm nhận được trên người Tom.

Điều này cũng khiến Harry bắt đầu mờ mịt thật sự, cậu không thể nhìn Tom biến thành Voldemort, cậu không thể nhìn ba mẹ và những người thân thiết của mình chết dưới Lời Nguyền Chết chóc một lần nữa, bất luận thế nào.

Nếu như cậu có khả năng, phải chăng... những bi kịch đã từng xảy ra đó, đều có thể thay đổi?

Harry không hề biết chút gì về lý luận xuyên qua thời không, cậu chỉ từng trải qua một lần ngắn ngủi vào năm thứ ba, cậu nhớ kỹ Hermione từng nói, thời gian là không thể thay đổi, nhưng cậu cũng không thể xác định rằng tại thời điểm kia mình còn sống hay đã chết đúng không? Dũng cảm đối mặt những khiêu chiến luôn là ưu điểm của Gryffindor, Harry nghĩ, cậu có thể đem truyền thống tốt đẹp này tiếp tục phát huy.

Chợt từ trong dòng suy nghĩ tỉnh lại, ngẩng đầu lên nhìn bạn cùng phòng đang nằm ở giường đối diện nhếch môi cười.

Tom kỳ lạ nhìn Harry lườm một cái, sau đó quay người đi, xem nhẹ nét mặt ngu ngốc bực mình kia.

A! Đó là một khiêu chiến thật gian lao, thế nhưng cậu nhất định sẽ cố gắng hết mình! Ở trong nội tâm Harry lặng lẽ nắm tay đầy quyết tâm.

Quyết định của Harry rất nhanh bị xen ngang, giữa tháng tám, một việc mà Harry đã quên mất đột nhiên xảy ra, làm cậu nhất thời hoảng hốt vô thố.

Tom Riddle nhận được thông báo nhập học, Harry không ngờ rằng, cậu cũng nhận được một bức, hai bức thư chỉ khác nhau ở tên người nhận. So với sự hoang mang của Tom khi nhận được phong thư, Harry bắt đầu cảm thấy sợ hãi, cậu từng nhìn thấy sự kiện này trong ký ức của cụ Dumbledore.

Trời ạ! Cụ Dumbledore sẽ tự mình tới dẫn bọn họ nhập học!

Harry không chắc rằng mình có thể giấu diếm được vị hiệu trưởng trong trí nhớ của mình kia, giấu kín bí mật mà cậu không hề hi vọng bị phát hiện. Cậu sợ cụ Dumbledore sẽ tiếp tục đem cậu nhét vào vị trí Chúa Cứu thế như kiếp trước. Khi Harry đã quyết định sẽ không bao giờ muốn trở thành Chúa Cứu thế, cậu chỉ muốn là người có thể thay đổi Tom Riddle.

Harry thấp thỏm lo âu, cố gắng nhớ lại cảnh tượng trong ký ức mà cậu đã từng thấy, nhưng uể oải nhận ra hầu như cậu không nhớ được chi tiết quan trọng nào hết, cậu chỉ biết là, cụ Dumbledore đã thấy được mặt tối tăm của Tom, a! Được rồi, còn có Xà Khẩu (Parselmouth) chết tiệt, cậu đã suýt quên Tom có khả năng giao tiếp với rắn luôn.

Harry tìm được Tom tại phòng ngủ của bọn họ, khi đó Tom đang chăm chú đọc một quyển sách, khiến Harry do dự đứng ở cửa.

Cậu mở miệng hỏi thế nào đây? Ví dụ như《 Hi! Tom, cậu có thể nói chuyện với rắn không?》hoặc là《Tom, cậu có...bí mật nhỏ kỳ lạ gì đó không?》mặc kệ nói kiểu nào thì nghe cũng đều ngu ngốc cực kỳ.

"Well... Tom?" Harry ẹ hèm vài tiếng.

Tom miễn cưỡng ban cho cậu một chút chú ý, "Có việc gì à?"

"Này, trong sân hình như xuất hiện một con rắn rất hung dữ." Oh! Trời ạ, bây giờ cậu phải đi tìm được một con rắn, trong đầu Harry tự chửi thầm bản thân, "Cậu có cách nào đánh đuổi nó đi không?"

Tom nhướn một bên lông mi, ánh mắt trở nên cổ quái: "Cậu không thích rắn hả?"

Harry nhún nhún vai, cười cứng nhắc: "Thực tế thì bọn nó cũng không đáng yêu, không phải sao? Lạnh lẽo trơn trượt, lại còn mấy loài có độc."

Tom nheo mắt nhìn Harry, sắc mặt từ từ âm u. Tom buông quyển sách trên tay, thay đổi tư thế hai tay ôm trước ngực.

"Cậu nhìn thấy rồi à?"

"Cái gì cơ?" Harry cau mày.

"Cậu đang thử." Khóe miệng Tom cười khẩy, "Có gì cậu muốn biết không?"

"Tom, tui không có ý đó." Hàng lông mày trên mặt Harry càng nhăn chặt.

"Nói cho cậu cũng chẳng sao, Harry Potter, tôi có thể nói chuyện với rắn." Tom dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Harry, "Cậu còn muốn biết gì nữa không? A! Được rồi, bức thư từ trường học kia gửi tới, tựa hồ cậu cũng chẳng ngạc nhiên mấy?"

Harry thật không ngờ Tom sẽ nhạy cảm như vậy. Được rồi, ngay cả Tom cậu còn chẳng lừa nổi, vậy còn lo nghĩ chỗ cụ Dumbledore thế nào được cơ chứ.

Harry mệt mỏi thở dài, xoa xoa quả đầu rối bời: "Tom, tui cũng có thể nói chuyện với rắn."

"Cậu –– cái gì?" Tom hoang mang kéo dài giọng, "Thì ra đây là khả năng mà rất nhiều người đều có?"

"Không, không phải đâu," Harry nghiêng đầu, bây giờ cậu cần nói dối, tuy rằng đã nói dối là phải dùng những câu nói dối lớn hơn nữa để bao bọc, "Tui... gia đình mà tui sinh ra, đều là người giống như chúng ta, cái loại năng lực kỳ lạ đó á."

"Cậu nói nó... có thể di truyền?"

Harry gật gật đầu, đi tới bên giường ngồi xuống, co chân lại, "Người ta gọi đó là Phép thuật, mà chúng ta là phù thủy, có thể xài bùa phép."

"Cậu sinh ra trong một gia đình phù thủy à?" Tom nghe rất nghiêm túc, con mắt nheo lại, "Vậy tại sao cậu lại tới cô nhi viện?"

"Tui -- người nhà tui, bọn họ, đã chết." Mũi Harry hơi cay cay. Điều này cậu chẳng hề nói dối, bọn họ bị chính người trước mặt này gϊếŧ chết. Harry cuống quýt nghiêng đầu, làm bộ như đang lau bụi trên mắt kính, "Tui không có người thân khác, vậy nên đã lang thang ở Luân Đôn một thời gian rất lâu."

Tom lẳng lặng nhìn Harry, như là đang nghĩ xem có thể tin tưởng lời nói của cậu được bao nhiêu.

"Chỉ có rất ít người có thể cùng rắn nói chuyện à?" Tom hỏi.

"Theo như tui biết, ngoài tui, cũng chỉ có cậu." Harry cười khổ, khả năng của cậu do chính Tom truyền cho cậu chứ đâu.

"Cái này thực sự rất... kỳ lạ." Tom nhướn mày.

"Cậu nghe tui nói, Tom," Harry đẩy đẩy cái kính xiêu vẹo, có chút lo lắng nhíu nhíu mày, "Khả năng nói chuyện với rắn kỳ thực rất hiếm gặp, hơn nữa đều là gian ác, phần lớn phù thủy đều chẳng mấy tôn sùng nó, tui, tui cũng từng vì khả năng này mà bị bắt nạt."

"Vậy nên? Cậu muốn nói điều gì?"

"Đừng nói cho người khác biết, được không?"

Tom nhìn Harry chằm chằm, từ trên mặt Harry cậu ta thấy được sự lo lắng, lo lắng, hàng thật giá thật. Tom quay mặt đi, nhẹ nhàng gật gật đầu.

Harry thở phào nhẹ nhõm, cuối cũng trái tim kinh hoàng của cậu cũng hơi chút được trấn an.

Mấy ngày kế tiếp Harry nói cho tom một ít chuyện về thế giới phép thuật, đó cũng là để chuẩn bị đón tiếp cụ Dumbledore tới thăm, đương nhiên, bọn họ cũng không dám bại lộ khả năng của mình, chỉ cần cụ Dumbledore không xài tới Triết tâm trí thuật rình coi ký ức của bọn họ, thì trong mắt cụ chỉ là hai đứa bé trai Muggle ngơ ngơ ngác ngác mà thôi.

Đối với việc lừa dối cụ Dumbledore, Harry cũng hơi áy náy, cậu vẫn luôn vừa kính nể vừa cảm kích cụ, đương nhiên, cũng có chút oán giận, với trách nhiệm mà cụ đã đeo lên người cậu.

Mặc kệ thế nào, cậu không thể để cụ Dumbledore phát hiện ra sự uy hϊếp của Tom, đời trước rất có thể một phần do sự xa cách kiêng kỵ của cụ mà đã tạo nên một Chúa Tể Hắc Ám sinh ra, hiện tại Harry muốn đảm bảo rằng tất cả những cái đó sẽ không tái diễn nữa.

Thực sự là kỳ lạ, Harry không hiểu tại sao suy nghĩ của mình lại thay đổi, cậu trở nên chẳng phải căm ghét Tom Riddle như cũ.

Ngày đó là một ngày khá đẹp trời, bà Kohl đón tiếp người mà tự xưng là Giáo sư ở trường học của bọn họ, bà có thay một bộ đồ tây hơi chính thức màu đen. Từ vài ngày trước cô nhi viện đã bắt đầu tổng vệ sinh một lượt, hầu như để cả căn lầu cũ kỹ cũng rực rỡ hẳn lên.

Giáo sư Dumbledore mỉm cười đẩy cánh cổng của cô nhi viện, nhận sự tiếp đãi nhiệt tình của bà Kohl. Bà Kohl đưa Dumbledore vào phòng làm việc, đồng thời sai hai thằng nhóc đi gọi Tom và Harry.

Dumbledore nhấc chén trà chanh mà bà Kohl chuẩn bị lên nhấp một ngụm, sau khi nhận ra trong đó không thêm đường thì lập tức buông xuống. Bà Kohl kể với cụ về tình trạng kinh tế của cô nhi viện, biểu đạt rằng không có cách nào chu cấp được cho hai đứa Harry và Tom đến trường nổi. Những đứa trẻ lớn lên ở cô nhi viện phần lớn đều kiếm việc ở trên đường, cho tới khi bọn chúng có thể hoàn toàn độc lập được mới thôi.

"Bà Kohl, điều đó ngài không cần lo lắng, trường học của chúng tôi có trợ cấp học bổng, trường học sẽ hỗ trợ những học sinh cấp thấp tài chính để đi học." Cụ Dumbledore trả lời thân thiện.

Bà Kohl thoạt nhìn càng khó xử, bà lo lắng vặn vặn ngón tay: "Ồ, thưa ngài, thế nhưng, tại sao lại là hai thằng bé đó? Trong cô nhi viện còn rất nhiều đứa trẻ ngoan, hai đứa bé đó, bọn nó... Ồ không, vì ngài, xin hãy mang đứa trẻ khác đi thôi!"

Cụ Dumbledore nhăn nhăn mi, nhìn bà Kohl dường như có chút nghi ngờ. Cụ biết Muggle thường có tính xa lánh với Phù thủy, thoạt nhìn, hai đứa bé chưa nhập học cũng không được hoan nghênh ở đây cho lắm?

"Tom, thằng nhóc đó, nó là một ác ma," Bà Kohl bụm mặt than nhẹ, "Còn có Harry, nó cũng có cái năng lực kỳ quái đó, Trời ạ! Bây giờ hai đứa nó luôn túm tụm với nhau, không ai dám tiếp cận chúng cả."

Cụ Dumbledore nghe, nhíu nhíu mi, nhưng trên mặt không tỏ vẻ gì: "Tôi nghĩ, tôi vẫn cần gặp bọn chúng trước."

Bà Kohl thở dài, cực kỳ không tình nguyện đi tới giật cửa ra, "Như mong muốn của ngài, tiên sinh."

Tom và Harry hai người đang đứng ở cửa, đều mang vẻ mặt hoang mang mờ mịt. Bà Kohl bảo chúng vào trước, sau đó bà đi ra ngoài đóng cửa lại, để lại không gian cho bọn họ.

"Mời ngồi, các con của ta!" Cụ Dumbledore dùng ánh mắt từ ái bảo bọn họ ngồi xuống.

Harry khẩn trương liếc nhìn Tom, bất giác kéo kéo lấy một góc vạt áo của cậu ta, Tom nhướn mày, nhưng cũng không nói gì mà kéo Harry tới ngồi xuống sô pha.

"Chào các con!" Cụ Dumbledore cười dài nhìn hai đứa trẻ thấp bé gầy nhom, vẻ ngoài đều thật đáng yêu, hai đứa đều tóc đen, một đứa có mắt xanh lục, "Ta nghĩ, ta cần tự giới thiệu trước? Ta là giáo sư của Hogwarts, các con hẳn là đã nhận được thư nhập học rồi nhỉ?"

"Nhưng mà, tiên sinh, bọn con là trẻ mồ côi, không có tiền." Harry khẩn trương liếc nhìn cụ Dumbledore, lại cụp mắt xuống, nhìn sàn nhà.

"Con à, tiền không phải vấn đề, Hogwarts sẽ cho các con trợ cấp phù hợp, đồng thời thì trường học còn có học bổng nữa."

"Học bổng á?" Harry giật mình trợn mắt nhìn. Được rồi, kiếp trước cậu có kho vàng của nhà Potter trợ giúp, nên hiển nhiên cũng không rõ về chính sách học bổng của Hogwarts cho lắm.

"Đúng vậy, dành cho những học sinh có thành tích xuất sắc." Cụ Dumbledore mỉm cười, dường như bị hình dạng của Harry chọc cười.

Harry đỏ mặt cúi đầu, thoáng nhìn Tom bên cạnh đang đảo mắt khinh thường, đổi lại Harry bất mãn chọt chọt.

"Ta nghĩ, con hẳn là Harry Potter, còn con thì hẳn là Tom Riddle?" Cụ Dumbledore hỏi, đồng thời hai đứa trẻ gật gật đầu trả lời. Cụ nhìn hai đứa, Harry tương đối hoạt bát hơn nữa lanh lợi, Tom thì lại khá im lặng. Nhưng thú vị là, cụ chú ý tới bàn tay cầm vạt áo Tom của Harry vẫn không buông ra, hiển nhiên đứa bé tương đối lạnh nhạt này cũng không tính so đo.

Những phù thủy nhỏ tình cảm thật tốt, trong lòng cụ gật gật đầu hài lòng.

"Được rồi, ta có chút việc muốn hỏi, các con có đồng ý tới Trường Pháp thuật và Ma thuật Hogwarts học hay không?" Cụ Dumbledore nháy nháy mắt, "Nếu các con đồng ý, ta nghĩ ngay hôm nay chúng ta có thể bắt đầu một chuyến lữ hành mạo hiểm rồi!"

Cụ Dumbledore mang theo Tom và Harry rời khỏi cô nhi viện, tới quán Cái Vạc Lủng ở Luân Đôn, đầu tiên cụ còn lo lắng Harry và Tom bị mấy vị khách cổ quái trong quán rượu dọa cho khϊếp vía, nhưng hai đứa chỉ hiếu kỳ nhìn quanh chứ chả có vẻ gì là sợ hãi cả. Ngay khi một bà đồng và một quỷ hút máu muốn tới chào hỏi thì Cụ Dumbledore dắt cả hai đứa chui vào ngõ nhỏ phía sau, cầm đũa phép gõ gõ lên bức tường.

Theo một tiếng chuyển động lớn từ phía bức tường đá vọng ra, một cảnh tượng kỳ lạ người đến người đi hiện ra ngay trong tầm mắt, cụ Dumbledore mỉm cười nói: "Chào mừng đến với Thế giới phép thuật!"

Đầu tiên cụ Dumbledore giúp bọn họ lập hai tài khoản độc lập trong ngân hàng Gringotts, cụ đã mất công lớn để khẳng định cho đám yêu tinh tin tưởng rằng Harry Potter này với Gia tộc Potter lâu đời kế thừa Peverell chẳng có quan hệ gì sất, tuy rằng trời biết Harry muốn thừa nhận mình là cháu đích tôn nhà Potter tới chừng nào.

Rút đủ số Galleon để hai đứa trẻ mang trên người, bọn họ đi tới Hẻm Xéo. Trên đường tùy ý có thể thấy được đoàn người náo nhiệt, còn có rất nhiều tiểu phù thủy mơ mơ hồ hồ như bọn họ.

"Được rồi, các con cầm giấy nhập học chứ? Trong đó có viết đủ những thứ mà các con cần mua đó," Cụ Dumbledore nhìn nhìn xung quanh, sau đó cúi đầu lom mắt nhìn, "Ta giả thiết rằng các con tương đối mong muốn mình tự đi khám phá xung quanh? Ha ha, chúng ta hẹn nhau hai tiếng sau thì gặp tại Tiệm kem của Florean Fortescue nhé, ta sẽ ở nơi đó nếm thử một cái kem Sô-cô-la Thụy Sỹ. Đương nhiên, nếu có bất cứ vấn đề gì các con cũng có thể tới tìm ta, nhưng đầu tiên, ta kiến nghị hai con tới tiệm Ollivanders mua lấy chiếc đũa phép của mình."

Harry và Tom nhìn bóng dáng cụ Dumbledore mỉm cười rời đi, rồi mờ mịt nhìn nhau.

"Cậu từng tới nơi này chưa?" Tom hỏi trực tiếp.

Harry gật gật đầu, thế là Tom ý bảo để Harry dẫn đường luôn. Bọn họ hiển nhiên chẳng thể ngờ rằng giáo sư của mình lại... không phụ trách nhiệm như vậy? Có lẽ chỉ bởi muốn nếm thử một vị kem?

Hẻm Xéo hiện tại cũng có chút khác biệt vi diệu so với trong trí nhớ của Harry, có chỗ Harry chưa từng thấy, nhưng cũng có vài địa điểm đã tồn tại từ thời đại này, tại đây vẫn sừng sững bất động như vậy, điển hình là tiệm Ollivanders. Ollivanders không khác mấy so với trong trí nhớ của Harry, ngoại trừ ở ngoài cửa có vẻ ít mạng nhện hơn một chút.

Harry cùng Tom nghe theo lời nói của giáo sư, quyết định mua đũa phép trước, hai người một trước một sau bước vào gian hàng đũa phép đang lung lay như sắp đổ, lập tức bị sặc bụi ho vài cái. Harry nhìn bốn phía xung quanh, không hề kinh ngạc là chẳng thấy bóng dáng cụ Ollivander đâu hết, Tom dùng ánh mắt soi mói nhìn đám hộp dính đầy bụi bẩn, vẻ mặt chán ghét thật rõ ràng.

Harry lớn tiếng gọi vài tiếng, mới thấy một người chậm rãi cong lưng đi ra từ bên trong quầy.

*** Hết chương 3 ***