Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tường Vy Khống

Chương 4: Trường bắn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sáng hôm sau thức dậy, Ôn Noãn cảm thấy cơ thể mình đã khỏe hơn nhiều.

Bữa sáng được đưa lên phòng, cô ăn trứng rán và uống sữa nóng, bụng không còn khó chịu nữa. Sau khi trang điểm nhẹ, mặc quần áo, cô đi đến điểm hẹn đã thông báo.

Các hoạt động hôm nay tương đối đơn giản, chủ yếu là các chuyến tham quan trong trang viên.

Bởi vì dẫn theo những người từ nhóm sản xuất rượu ở Pháp, Ôn Noãn được yêu cầu đồng hành toàn bộ quá trình.

Cây cối trong trang viên tươi tốt. Có những căn nhà khoác lên dáng vẻ đồng quê mang kiến trúc phong cách Châu Âu. Những mảng đất trồng nho bao la. Những lối đi trong rừng được trải đầy lá vàng mùa thu, nhóm người đi xuyên qua rừng giẫm lên phiến lá. Trước mặt có hai chú chó con đang chạy nhảy vui vẻ, ngửi đông ngửi tây, thỉnh thoảng sủa mấy tiếng rồi lại chạy về phía chủ.

Ôn Noãn theo sau Từ tổng, bên trái ông ta là nhà sản xuất rượu người Pháp. Nếu hai người nói chuyện, cô sẽ dịch bất cứ lúc nào.

Nhưng rõ ràng, Từ tổng quan tâm đến Kỷ Lâm Thâm ở bên kia hơn, dành phần lớn thời gian để trò chuyện cùng anh.

Hôm nay Kỷ Lâm Thâm mặc một bộ giản dị, áo len dệt kim màu be và quần ống màu camel sẫm, bên cạnh những chiếc lá rơi vào cuối mùa thu, trông anh thư sinh hơn nhiều.

Ôn Noãn vẫn giữ một khoảng cách với anh, đứng sau lưng Từ tổng. Trước mắt cứ tránh anh càng xa càng tốt.

Cô phát hiện Từ tổng có sự nghiệp lớn, nhưng rất tôn trọng anh.

Buổi tiệc rượu vào tối qua, đã đặc biệt để người đứng đằng sau phục vụ riêng cho anh, thái độ của cuộc trò chuyện lúc này cũng phản ánh. Chỉ cần anh mở miệng, Từ tổng sẽ lập tức cẩn thận lắng nghe.

Từ tổng là một ông chủ lớn trong giới kinh doanh, có rất ít người có thể khiến ông ta phải cúi đầu như thế này.

Đi được khoảng 15 phút, có lẽ bởi vì trong lòng có phiền muộn, Ôn Noãn cảm thấy có chút không thoải mái.

Thấy Từ tổng không nói chuyện với người sản xuất, cũng không cần phiên dịch, cô đi tản bộ một chút.

Mùa thu mát mẻ, đàn vịt trời trong ao vỗ cánh, cô cố xua đi cảm giác khó chịu, coi như là đi du lịch đi

Nghĩ đến đây, cô không khỏi hơi cong môi. Bỗng chạm mắt Kỷ Lâm Thâm, nhận thấy anh nhìn qua, khoé môi lập tức thu lại.

Nhưng khi nhìn lại, anh đã đi về phía trước.

Bất giác, một nhóm người đến trại ngựa trong trang viên.

Cánh đồng rất thoáng, bãi cỏ rộng, hàng rào bao quanh, có hơn mười cái chuồng, người chăn nuôi đang chăm sóc lông cho chúng.

Những con ngựa đều có thân hình tráng kiện, cao lớn và cân đối.

Ngay sau khi mọi người nhìn thấy cảnh này, có người đề nghị cưỡi ngựa.

Tất nhiên, Từ tổng hào phóng cứ nói tự nhiên, ra lệnh mang ngựa ra.

Ôn Noãn có thể cưỡi ngựa. Khi cô còn nhỏ, cha của cô thường xuyên đưa cô đến trại ngựa. Cô rất thông minh, chỉ mất một tháng huấn luyện đã cưỡi được.

Nhưng bây giờ, cô không dám lên ngựa. Không phải là kỹ năng không nhớ, mà là sợ tai nạn ngoài ý muốn.

Bởi vì Kỷ Lâm Thâm ở đó.

Ôn Noãn nhìn anh đang nhìn về phía chân trời, biểu tình lạnh nhạt, không bộc lộ điều gì.

Cô không thể không lo. Có sự cố rượu ngày hôm qua, hôm nay cô phải cẩn trọng hơn nhiều.

Nếu như chai rượu đêm qua thật sự là do anh cố ý sắp đặt, vậy thì hôm nay nếu anh làm chuyện này, tính mạng của cô chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm sao.

Cô không nghi ngờ đầu óc thủ đoạn của anh, chuyện này đối với anh mà nói, dễ như trở bàn tay.

Nếu cô không may mắn, nếu không có một phần ba chai rượu vang đỏ còn sót lại, nếu cô ngã ngựa, hoặc nếu con ngựa đột nhiên nổi điên, không ai có thể cứu cô.

Cô phải có trách nhiệm với sự an toàn của bản thân, bởi vì bây giờ nhà họ Ôn đều dựa vào cô, cô không thể xảy ra chuyện gì.

Ôn Noãn hướng về phía Từ tổng cười nói: "Từ tổng, tôi sẽ không cưỡi ngựa, tôi không giỏi lắm."

"Này, cô không cần biết cưỡi ngựa đâu. Tôi có một người huấn luyện ở đây, cô cứ ngồi trên đó rồi từ từ sẽ có người dắt cô đi."

Từ tổng suy xét thật chu toàn.

"Không cần đâu, lá gan tôi nhỏ, sợ té ngã." Ôn Noãn xua tay.

Thấy Ôn Noãn nhất quyết không chịu,Từ tổng cũng không miễn cưỡng, dặn cô sang nhà bên cạnh uống tách trà rồi nghỉ ngơi.

Trong khi cả hai đang nói chuyện, đột nhiên nghe thấy tiếng ngựa hí vang lên.

Ôn Noãn nhìn Kỷ Lâm Thâm đang cưỡi một con ngựa.

Con ngựa rất lực lưỡng, bộ lông màu nâu bóng, đôi chân khỏe khoắn. Anh kiểm soát tốt con ngựa, tư thế mạnh mẽ, ngồi trên lưng ngựa thân mình thẳng tắp, quần áo quấn chặt căng ngang eo, thân hình đầy sức mạnh.

Đôi tay anh nắm dây cương, thuần phục vỗ lên. Con ngựa nhận được tín hiệu, nhảy ra ngoài.

Không liếc mắt nhìn Ôn Noãn một cái.

Con ngựa rong đuổi theo gió, tung bụi mù mịt khắp lối đi.

Kỹ năng cưỡi ngựa của anh rất tốt, khách quan mà nói, mọi mặt đều tốt. Động tác lưu loát, kiểm soát tốt lực dây cương.

Ôn Noãn nhớ tới gia cảnh của anh, khi còn bé không có điều kiện cưỡi ngựa, sau này thành tài chắc đã học. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn như vậy, có thể đạt được trình độ cao nhất trong số người xung quanh quả là tài năng.

Dáng người ưu việt, hiên ngang, như trời sinh đã có khí chất quý tộc.

Kỷ Lâm Tham phi ngựa về phía chân trời, vó ngựa lộp độp, không có gì có thể cản trở mục tiêu của anh.

Ôn Noãn nhìn những cô gái nông dân đi ngang qua đều nhìn chằm chằm về hướng anh đi, cho đến khi bóng dáng kia càng ngày càng nhỏ.

Cô thu hồi ánh mắt, đi về phía nhà nghỉ.

——

Phía sau trại ngựa là trường bắn.

Sau khi đoàn người trên lưng ngựa trở lại, Từ tổng mang theo mọi người lại đây. Những người đàn ông này tự nhiên rất hứng thú, theo nhân viên đi đến các bia vị tương ứng.

Ôn Noãn cũng không tham gia, khác với cưỡi ngựa, dù nhà họ Ôn có điều kiện, cô cũng chưa từng thử qua cái này.

Cô không dám chạm vào súng, cô có một nỗi sợ hãi không thể giải thích được đối với vật lạnh lùng và chết người này.

Những người khác dưới sự hỗ trợ bởi các nhân viên bảo hộ, nhanh chóng bắn phát súng đầu tiên. Nhất thời, tiếng "bang bang bang" vang lên khắp khán đài, khiến cô vô thức lùi lại.

Ôn Noãn thoáng thấy Kỷ Lâm Thâm đang đứng trước bia vị, cách cô chưa đầy ba mét. Một nhân viên bảo hộ đứng sau lưng chắp tay, nhìn dáng vẻ tự tin của anh, nên không cần bước lên giúp.

Tư thái của anh bình tĩnh vững vàng, cặp kính bảo hộ trong suốt trên sống mũi, con ngươi đen được bao phủ bởi một lớp thủy tinh, càng thêm lạnh lẽo.

Anh đứng thẳng, cầm súng bằng hai tay, híp mắt nhắm chuẩn, giây tiếp theo nổ súng.

Quyết đoán, lưu loát, không chậm giây nào.

Bang, bang, bang, ba phát súng, chỉ thấy một ít khói trắng trôi đi, mùi thuốc súng tràn ngập trong không khí.

Ôn Noãn đứng ở phía sau ngửi thấy rõ ràng.

Không biết vì lý do gì, khoảnh khắc anh nổ súng, trái tim cô cũng run lên, ngón tay bất giác cong lên.

Có chút kinh hãi.

Kết quả đưa ra rất nhanh, ba vòng chín, cực kỳ xuất sắc.

Ngay cả những nhân viên bảo hộ ở phía sau cũng ngạc nhiên, tiến tới chúc mừng anh.

Lúc này, Từ tổng đi tới. Vừa rồi nhìn thấy Ôn Noãn nghiêm túc xem, ông ta cũng nhiệt tình thúc giục cô thử bắn, đừng xem mình là nhân viên, hiện tại cô là khách, nên tận hưởng.

Ôn Noãn do dự, rồi lại liếc nhìn Kỷ Lâm Thâm, thấy anh đang cúi đầu nạp lại khẩu súng trên tay, không hề để ý đến cô.

Giống như lúc cưỡi ngựa vừa rồi, chỉ có lòng cô cuồn cuộn.

Cô nghĩ, có phải cô đang căng thẳng quá không? hay quá nhạy cảm? Kỷ Lâm Thâm đang tận hưởng mà cô lại suy đoán vô cớ.

Có lẽ, sau bao nhiêu năm, anh đã quên cô từ lâu,

nghĩ đến lại đi vào ngõ cụt. Cô hít một hơi thật sâu, quyết định thả lỏng bản thân ngừng suy nghĩ về điều đó. Cách tốt nhất bây giờ là chuyển hướng chú ý đến môn kí©h thí©ɧ này. Nghĩ đến đây, Ôn Noãn thu hồi ánh mắt gật đầu với Từ tổng.

Cô bước đến chỗ trống gần nhất.

Một nhân viên lập tức đến giúp cô, dặn dò cô phải chú ý những gì, sau đó lên đạn, đưa đồ bảo hộ cho cô. Rồi lùi lại một bước, nhường chỗ.

Khẩu súng hơi nặng, chạm vào lạnh cứng, cô đưa hai tay lên, nhìn thẳng về phía trước.

Có một mục tiêu cách đó mười mét, chấm đen nhỏ ở giữa là hồng tâm. Bởi vì mang tính giải trí hơn là tính chuyên nghiệp, hồng tâm lớn hơn nhiều so với đấu trường.

Nhưng dù vậy, bắn trúng cũng không dễ.

Ôn Noãn nhắm về phía trước, cánh tay bất giác run lên.

Cô vẫn còn hơi sợ, đưa ngón trỏ phải lên cò súng, nhưng vì tay hơi bủn rủn nên do dự không muốn bắn.

Một phút, hai phút, thời gian cứ thế trôi qua, cánh tay cô hơi đau, nhưng vẫn không có dũng khí bóp cò.

Ngay khi Ôn Noãn nghiến răng, tính toán nhắm mắt lại

Đột nhiên, một hơi thở ấm áp bao trùm lấy cô từ phía sau.

Lưng chạm vào vồm ngực cứng rắn, hai cánh tay ôm lấy hai bên, sau đó một đôi tay bao lấy mu bàn tay cô.

Cô không quay đầu lại, nhưng nhận ra được.

Là Kỷ Lâm Thâm, anh ôm cô từ phía sau.

Ôn Noãn sững người, máu như ngừng chảy.

Tiếng súng xung quanh biến mất ngay lập tức, mọi thứ im lặng. Cô chỉ nghe thấy nhịp tim của chính mình và tiếng thở đều đều của anh bên tai.

Một tiếng nổ lớn, đầu ngón tay bị chấn động đến tê dại.

Anh ấn ngón tay cô bóp cò, hướng về phía hồng tâm trước mắt

Cùng lúc viên đạn bay ra, một hơi thở ấm áp phả bên tai cô: "Đừng đoán, đúng vậy."

Là câu trả lời.

Anh còn nhớ cô sao?

Đúng vậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »