Bên đường mòn, là một ngôi nhà tranh mới được dựng lên. Hàng trăm cây trúc vẫn còn lá chưa khô, cắm hỗn độn trên mặt đất trước nhà, hình thành một cái rào trúc đơn giản, ở giữa còn có một cái cửa lớn cao hơn nữa người, đơn giản lại lịch sự tao nhã.
Ánh nắng đầu thu, tới giờ ngọ vẫn như cũ nóng rực bức người, vì thế cánh cửa kia vẫn gắt gao đóng chặt. Thỉnh thoảng từ nơi xa truyền tới một tiếng chó sủa gà gáy, càng hiện rõ sự tĩnh mịch của nơi này.
Tuy tĩnh mịch, nhưng lại không phải không có người.
Một nam tử áo xanh, quỳ một gối ở trước hàng rào, phần trên của thân thể hơi nghiêng, trên trán có chút mồ hôi, không chút sứt mẻ, cũng không biết đã quỳ bao lâu.
Cách đó không xa, dưới một cây lớn, trên một chiếc xe ngựa, một người ngồi bên trái một người ngồi bên phải ghế gái, một nam một nữ, xe bên còn đứng một nam tử, bộ dáng đều là mười bảy tám tuổi, cùng nhau nhìn nam tữ thanh y kia.
Xe ngựa kia rèm cửa bức mành đều buông xuống, trời nắng nóng như vậy lại che đến kín mít. Cũng không biết bên trong có thứ gì.
Không biết qua bao lâu, nam tử đứng ở bên xe ngựa rốt cuộc nhẫn nại không được, nhảy dựng lên, "Vị Tà thần y này giá cũng quá lớn đi, sư phụ đều đã quỳ ba bốn canh giờ. Vừa nghe có người cần chữa bệnh cư nhiên liền cửa cũng không mở, còn nói là bằng hữu cũ, hữu cái rắm a!! Có loại bằng hữu này sao!!!"
Trên xe ngựa kia nam nữ nhìn nhau, đều là cảm thấy bất đắc dĩ gật đầu. Nam tử thanh y tư thế không thay đổi, lại là một tiếng quát chói tai: "A Lạc, câm miệng!"
Thấy hai người kia rõ ràng tán đồng chính mình, A Lạc càng là bừa bãi lên, "Sư phụ, ta xem ngươi đừng quỳ, nhân gia cũng không lãnh tình này. Chúng ta gϊếŧ đi vào, đem thần y kia bắt ra, một phen tra tấn, kêu hắn trị cũng phải trị, không trị cũng phải trị." Lời còn chưa dứt, lại thấy trước mắt một đạo bạch quang rất mỏng chợt lóe mà qua.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, A Lạc đã che miệng lớn tiếng kêu to lên, trên xe ngựa nam nữ vội nhảy xuống, "A Lạc! Làm sao vậy?"
"Đau quá!" A Lạc bắt tay kéo xuống, bên dưới môi bị cắm một cây châm, đâm sâu vào trong thịt, theo hắn hé miệng đóng lại, hơi hơi rung động, rất là buồn cười. Hai người kia thấy thế không khỏi cười to, A Lạc nổi giận, đột nhiên rút ra ngân châm, ném tới trên mặt đất, oán hận dẫm lên mấy đá, vọt tới bên cạnh sư phụ, lớn tiếng nói, "Tên bắn lén đả thương người, tính cái gì anh hùng, có giỏi ra đây đánh với một mình ta a."
Trong phòng vẫn không động tĩnh, Mộ Dung Thiên ngẩng đầu, liếc mắt nhìn y: "Ngân châm này nếu đổi lại là ta cũng ngăn không được, nhân gia thủ hạ lưu tình ít nhiều, ngươi chẳng lẽ còn không rõ, còn không mau lui ra."
A Lạc còn muốn tranh cãi nữa, Mộ Dung Thiên cũng mặc kệ y, hợp quyền cất cao giọng nói, "Mộ Dung không biết quản giáo, đa tạ thần y tiền bối tha cho y một mạng." A Lạc hậm hực lui trở về, không tránh được bị hai người kia giễu cợt chế nhạo một phen.
Thật lâu sau, mới nghe người trong phòng chậm rãi nói: "Mộ Dung Thiên, trên người của ngươi công lực đã khôi phục được bao nhiêu?" Thanh âm trầm thấp thư hoãn, nghe tới thoải mái nói không nên lời.
Mộ Dung Thiên nói, "Bảy tám phần. Nhưng vãn bối cầu tiền bối......"
Người nọ nói: "Ta chỉ đáp ứng chữa cho một mình ngươi, ngươi tiến vào lại dùng mấy loại thuốc, những người khác, ngươi đề cũng không cần đề." (đề cập, nhắc tới)
Mộ Dung Thiên cúi đầu, "Tiền bối không cần lại chữa cho ta, cầu tiền bối chữa cho người trong xe ngựa."
Người nọ không vui, "Chữa cho ai do ta định đoạt, hay vẫn là ngươi định đoạt?. Huống chi ngươi đã chữa được một nửa, như thế nào có thể nửa đường thay đổi người."
Mộ Dung Thiên thái độ khiêm tốn lại là kiên quyết, "Vãn bối vô đức vô năng, chỉ có thể đè nặng tánh mạng thân gia tới cầu tiền bối, mong tiền bối có thể niệm tình lúc trước ở chung ra tay tương trợ. Hoặc là tiền bối nguyện ý, liền hủy toàn thân võ công của ta cũng được, chỉ cầu đổi ý có thể chữa cho hắn."
Chỉ nghe người trong phòng cười lạnh, "Huỷ hoại công lực ngươi, cũng không cứu hắn."
Mộ Dung Thiên hít vào một hơi, ba người bên xe ngựa không khỏi đều nổi giận, đều nghĩ người này như thế nào bất thông tình lý, xoa tay hầm hè vọt lên, kêu la muốn gϊếŧ đi vào.
Mộ Dung Thiên bỗng nhiên quay đầu lại, cả giận nói, "Các ngươi đừng nhúc nhích!!" Ánh mắt cực kỳ sắc bén, giống như kiếm xẹt qua mặt mỗi người. Tựa hồ thấy được bọn họ, lại tựa hồ không thấy. Ba người kia từ khi gặp mặt, chưa thấy qua biểu tình này của hắn, không hẹn mà cùng đều ngừng ồn ào náo động.
Mộ Dung Thiên quay đầu lại, nhìn về phía nhà tranh kia, ngừng một lát, đôi tay chấm đất, dập đầu thật sâu, mỗi một lần đều vang lên âm thanh rất lớn, ba người đều ngây dại. Mộ Dung Thiên bái xong mới nói: "Tiền bối, vãn bối lần này tiến đến, chỉ có một thỉnh cầu, cầu tiền bối cứu y một mạng."
Thấy hắn hành động như vậy, người trong phòng kia thanh âm lại vẫn là gợn sóng bất kinh, "Không cứu."
Những lời này vừa ra, năm người đều tĩnh.
Nói đến đây, đã là tuyệt lộ.
Mộ Dung Thiên lặng im sau một lúc lâu, chậm rãi đứng dậy, khoanh tay đặt lên chuôi kiếm, gắt gao cầm, dùng sức, kiếm phong sáng như tuyết một tấc tấc từ bên trong vỏ trượt ra.
Bọn người A Lạc kinh ngạc, cùng kêu lên: "Sư phụ."
Trước đó Mộ Dung Thiên vẫn luôn đối với người trong phòng cung kính không thôi, còn nói chính mình võ công kém xa người đó, một sư phụ kiên định trầm ổn như vậy, cư nhiên cũng có thể làm ra việc không hề có ý nghĩa. Người trong phòng tựa hồ cũng nhìn thấy hành động của hắn, nói: "Mộ Dung Thiên, ngươi cảm thấy chính mình đánh thắng được ta sao?"
Mộ Dung Thiên nói, "Đánh không lại, cho dù ta võ công hoàn toàn khôi phục, cũng không thắng nổi ngươi một trăm chiêu." Hắn biểu tình tự nhiên, tựa hồ đây là một chuyện thiên kinh địa nghĩa*. Ba người kia ngược lại không nghĩ tới người tới cầu võ công cư nhiên cao như vậy, không khỏi líu lưỡi, A Lạc nghĩ đến trước đó chính mình lỗ mãng, càng là có vài phần nghĩ mà sợ.
*Kinh thiên địa nghĩa: Lẽ bất di bất dịch, lý lẽ chính đáng, đạo lý hiển nhiên, hai năm rõ mười, chỉ những quy luật quy tắc đạo lý không thể thay đổi, ví dụ như: Con voi dẫm chết con kiến là chuyện kinh thiên địa nghĩa.....
"Nhưng ngươi lại rút kiếm?"
Cổ tay Mộ Dung Thiên thấp xuống, mũi kiếm khẽ nhấc lên, nhẹ giọng nói: "Người cả đời này, luôn có một số chuyện dù cho phải cược cả tánh mạng cũng không thể không làm, xin thứ cho vãn bối vô lễ, còn thỉnh tiền bối chỉ giáo."
Trong phòng lại trầm mặc, cách một lát, "Ngươi vì y liền tính mạng cũng có thể không cần sao?"
Mộ Dung Thiên chần chờ một lát, "Ta không biết......, nhưng y vì ta cùng người nhà của ta, đã chết qua một lần. Ân đến nỗi này, có thể nào không báo."
Gió lao xao thổi qua, hắn kiếm chỉa vào cửa phòng, nghiêm nghị mà đứng. Hai bên tóc mai hơi loạn, vài sợi thỉnh thoảng trượt tới, ở trên miệng mũi lay động, hắn cũng bất động. Phía xa xa tiếng gà gáy chó sủa cũng không thấy một tiếng, hợp với tình cảnh lặng yên không một tiếng động này. Gió rốt cuộc yếu đi, chậm rãi ngừng lại, cho đến khi hết thảy đều yên lặng.
Mấy người A Lạc ngừng thở, gắt gao nhìn chằm chằm sư phụ.
Chỉ nghe cửa kia "Chi" một tiếng vang nhỏ, nhẹ nhàng mở rộng ra.
Bên trong cánh cửa rỗng tuếch, không người xuất hiện.
"Hiếm khi thấy ngươi bướng bỉnh, có chút thú vị, ôm y vào đi." Tà thần y ở trong phòng nói.