Lý Tự ngưng mắt nhìn hắn một lúc lâu, thở dài: "Xem ra cửu đệ lại là thật sự động tâm, thế này không tốt, người một khi động tâm, đó là có tử huyệt."
Lý Tuyên không nói, chỉ nhìn Mộ Dung Thiên mặt xanh mét. Lý Tự nhấc tay, đám thị vệ áp Mộ Dung Thiên liền buông lỏng tay, Mộ Dung Thiên quỳ gối tại chỗ không nhúc nhích, những người đó từng người thối lui. Lý Tự xoay người đang muốn rời đi, đột nhiên quay đầu cười, "Ta bắt đầu nói chuyện kia, cửu đệ nghĩ lại. Người cả đời này, phải đưa ra lựa chọn cũng không nhiều, nhưng loại này thời điểm này nếu quyết định sai, đó là thua hết cả bàn cờ a."
Lý Tuyên ngẩn ra, hóa ra Lý Tự ngược lại vẫn chưa nghi ngờ chính mình, rất nhiều tư thái, chỉ là muốn gây áp lực với chính mình.
Bước chân rời đi, sân to như vậy, chỉ khoảng nửa khắc liền chỉ còn hai người bọn họ, một đứng một quỳ. Lý Tuyên chần chờ một lát, cất bước tiến lên dìu y, Mộ Dung Thiên đột nhiên hất văng tay hắn, cũng không ngẩng đầu, cũng không mở miệng. Lý Tuyên cười khổ buông tay, nhìn y đứng lên, giật mình thấy y lại hướng ra ngoài cửa viện mà đi.
"Mộ Dung!"
Quả nhiên ở ngoài cửa viện lại bị hai gã hắc y thị vệ ngăn lại, Mộ Dung Thiên lần này cũng không động thủ, chỉ lẳng lặng nói: "Ta không muốn ở lại trong viện này, các ngươi không cho cho ra, ta liền lần lượt đánh ra."
Hai gã thị vệ nhìn thoáng lẫn nhau, đều lộ ra thần sắc hoang mang, nhịn không được nhìn nhìn Lý Tuyên. Lý tuyên dừng lại bước chân muốn đuổi theo, trong miệng đột nhiên cảm thấy chua xót, nỗ lực cười, "Ngươi tính tình lúc nào cũng nóng nảy như vậy." Hai thị vệ kia bừng tỉnh, lần lượt nhìn hai người, đều ái muội cười.
Mộ Dung Thiên lại không quay đầu lại, đứng thẳng người, tựa hồ như không nghe được lời hắn nói. Lý Tuyên nhìn bóng dáng y, như vậy xa xôi, cư nhiên lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Một trận gió nổi lên, đem tro bụi trên mặt đất cuốn thành một cái lốc xoáy nhỏ, lay động, đột nhiên lại tan. Sắc trời từ từ âm u, thật là tháng sáu trời như một đứa trẻ, thay đổi bất thường, mái hiên bên cạnh từng trận mây đen quay cuồng, chỉ trong chốc lát, mưa lớn liền ầm ầm rơi xuống. Hai người ai cũng không nhúc nhích, mặc cho nước mưa kia đem chính mình đánh đến thành một thân tang tích, nhưng thật ra thị vệ kia biết là hai người giận dỗi, chạy đến bên cạnh dưới mái hiên trốn mưa. . Truyện Cung Đấu
Cách màn mưa, xa xa nhìn hai người.
*********************************
"Ai nha, ngày hôm qua vẫn còn tốt, như thế nào hôm nay liền bị bệnh." Lại nghe tiếng cười của Lý Tự từ ngoài cửa truyền đến, một lát sau, bóng người thon dài xuất hiện ở cửa, Lý Tuyên mỉm cười đứng dậy đón chào.
"Nhị ca."
Lý Tự chấp tay, trên dưới tả hữu nhìn nhìn, giữa mặt mày mỉm cười, "Nghe nói ngươi cùng Mộ Dung công tử ở dưới mưa xối đến rất lâu, cuối cùng là ai thắng? Đúng rồi, người kia đâu?"
Lý Tuyên cúi đầu cười, "Nhị ca đừng giễu cợt, y còn chưa hết tức giận, ta đem y an bài bên phòng cách vách."
Lý Tự lắc đầu, "Ta là đoán không rõ ngươi đang làm cái gì, vì một tên nam sủng đến nỗi như vậy sao? Ngươi lúc trước cũng không phải là loại người này."
Lý Tuyên nhàn nhạt nói, "Nhị ca ngươi vẫn là gọi tên họ y đi, ta cũng không phải xem y như vậy. " Lý Tự cười, "Đây là chuyện của các ngươi, ta cũng không để ý......" Nói nhấc tay cho lui hai bên.
Lý Tuyên thấy sắc mặt y trở nên ngưng trọng, trong lòng biết y muốn nói chính sự, cũng mạnh mẽ xốc lên vài phần tinh thần.
Quả nhiên, Lý Tự nói, "Sự tình hai ngày trước, cửu đệ đã suy xét đến thế nào?" Lý Tuyên chần chừ nói, "...... Là việc Thái Tử?"
Lý Tự cười một cái, "Tức nhiên là cái này, nói thẳng đi, ngôi cửu ngũ này, ta cảm thấy ta cũng có thể ngồi được."
Lời vừa nói ra, Lý Tuyên trong lòng tim đập kinh hoàng, tuy rằng trước đó sớm đã dự đoán được vài phần, nhưng chuyện đại nghịch bất đạo đối với hắn lại là lần đầu tiên trong cuộc đời chính tai nghe được, như thế nào có thể không kinh hoảng.
Lý Tự thấy hắn không đáp, biết hắn trong lòng do dự, nói: "Kỳ thật ngươi hôm nay cũng đã là thân vương, hưởng không hết vinh hoa phú quý. Nhưng đường đường bảy thước nam nhi, chẳng lẽ không muốn chính mình làm một phen sự nghiệp, giành một mảnh giang sơn chí khí sao? Phụ Vương trọng tiểu nhân, xa hiền thần, bảo thủ, nghe không được lời nói có nửa điểm phản kháng, hiện giờ thiên hạ sớm đã là tiếng oán than dậy đất. Ngươi có biết năm trước vùng Tương Ngạc gặp thiên tai lũ lụt, những kẻ tham quan đó tham không biết bao nhiêu bạc, phía dưới lại đã chết bao nhiêu bá tánh sao? Ngươi biết ta tuy rằng tra xét ra một vụ ăn hối lộ trị tội Ngô Nguyên, nhưng bên ngoài còn có bao nhiêu kẻ giống như Ngô Nguyên? Phụ thân chấp chính đã là đi sai đường rồi, Lý Khải lại là một cái ngốc tử mọt sách, thật muốn ngồi vị trí đế vương, chiếu theo tính tình của y, kẻ lỗ tai mềm (Ý bảo người không dũng cảm), lại có thể làm cái gì, còn không phải chiếu theo một bộ giống như phụ vương hay sao? Nghĩ đến làm thủ hạ của y đã khó chịu, chi bằng ta chính mình làm, ngược lại muốn chân chính tự tạo nên một phú cường đế quốc, giang sơn thịnh thế."
Quay đầu nhìn Lý Tuyên, nắm tay hắn nói, "Cửu đệ ngươi có giúp ta hay không? Sự tình thành, ngươi chính là ngang với một chữ vương, chúng ta hai người chia đều thiên hạ."
Lý Tuyên nghe đến ngây người, hắn ở trong vương phủ cẩm y ngọc thực, có khi nào nghĩ tới những việc như vậy. Lúc trước chỉ làm thấy Lý Tự quý vì "Bình Tấn Vương", cư nhiên nổi lên tâm tư mưu phản, cực kỳ ngỗ nghịch. Chính mình ở giữa hai vị hoàng huynh, thật làm người khó xử, chỉ cầu có thể tự bảo vệ bản thân mình, lại không được, cũng chỉ có thể nhanh chóng báo cho Lý Khải, để hắn đi xử lý. Không nghĩ tới nhị ca Lý Tự lòng mang thiên hạ, cất giấu hùng tâm chí lớn như thế, một phen nói đến trong lòng hắn vừa là hổ thẹn lại là kính nể. Sau cùng là hoàng đế, chính mình ngày thường vì một chút chuyện tình yêu đều ngượng ngùng xoắn xít, lại có vẻ không phóng khoáng. Lúc này, ngược lại bỏ qua một bên những giả tình nổi lên chân ý, nắm tay Lý Tự nói: "Nhị ca, suy nghĩ này của ngươi thật vô cùng tốt, nhưng chưa chắc chỉ có con đường mưu phản này mới có thể làm được a."
Lý Tự giật mình, trầm mặc một lát, thở dài nói, "Cửu đệ, ta nói nhiều như vậy ngươi lại còn không hiểu."
Lý Tuyên nói: "Ta làm sao lại không hiểu......" Đang muốn nói đại ca kỳ thật sớm có điều phát hiện, đột nhiên lại ngừng miệng, âm thầm suy nghĩ, vừa nói như vậy, nhưng vẫn là không tốt?
Lý Tự xoay người, tĩnh một hồi, nhàn nhạt nói, "Cửu đệ, lúc trước ta vẫn luôn không nói cho ngươi, là bởi vì từ nhỏ làm bạn cùng ngươi, tình thâm nghĩa trọng, ngươi vạn nhất đã biết, giống như hiện tại như vậy không chịu giúp ta, ta chỉ có thể nhịn đau chặt tay......, ta thật sự là không muốn." Hắn thanh âm bình tĩnh cực kỳ, tựa hồ lời nói không liên quan đến chuyện sống chết, chỉ là hàn huyên.