Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tường Vi Đỏ

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hai người không mảy may vì sự xuất hiện của Trang Vi mà ngừng động tác, vẫn như cũ khí thế ngất trời mà đánh nhau, bạn bè trong lớp bộ dạng sớm tập mãi thành quen nhỏ giọng bình phẩm từ đầu đến chân, châu đầu ghé tai, giống như đang thảo luận chuyện thắng bại lần này.

Trang Vi hít thở sâu hai cái, cưỡng chế cơn tức giận đột nhiên nổi lên trong lòng, nhất thời không hiểu vì sao người một nhà lại muốn “tàn sát lẫn nhau”? Điều này hoàn toàn đi ngược với nguyên tắc cơ bản của Trang Vi, cô đẩy mấy người bạn học che ở cửa, giẫm lên ghế hướng trung tâm đánh nhau mà đi đến.

“Dừng tay!” Trang Vi tiến lên muốn đem khí thế ngất trời của hai người họ tách ra, ai ngờ lúc tay sắp chạm đến bả vai Phạm Đào, các học sinh trong lớp đột nhiên thét lên một tiếng kinh hãi, suýt nữa làm bay cả nóc nhà.

“Lớp trưởng!!!”

“Phanh!”

Trang Vi vẫn duy trì động tác giơ tay, chỉ cảm thấy một trận lạnh nóng luân phiên đập vào mắt phải, có cái gì đó từ trong mắt trào ra theo mặt cô chảy xuống.

Hai người đang đánh nhau vốn toàn tâm toàn ý cực kì chuyên chú, lại bị bóng người bất thình lình cùng tiếng thét của đám học sinh làm cho hoảng sợ, mà Phạm Đào theo phản xạ có điều kiện quay người tung ra một quyền, hung hăng đánh vào mặt Trang Vi

Trang Vi trước khi choáng váng đầu ốc, đã ngộ ra một cái chân lí: Thời điểm có người đánh nhau, phụ nữ tay trói gà không chặt ngàn vạn lần đừng tiếp cận xen vào việc của người khác, hoặc là đi báo, hoặc là ở bên cạnh bọn họ phất cờ hò reo, chí ít cũng duy trì khoảng cách 5 mét!

***

Lúc Trang Vi mắt phải có một vòng xanh tím được chủ nhiệm lớp đưa về nhà, dọa má Trang nhảy dựng lên. Đến khi bà hiểu rõ chân tướng sự việc, liền cẩn thận kiểm tra thương tích của Trang Vi, không có gì đáng ngại, chỉ là vết xanh tím trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Trang Vi nhìn có điểm ghê người. Mà sau khi ba Trang biết thương tích của con gái cũng không có gì đáng ngại, còn có lòng dạ vui đùa, dạy Trang Vi mấy chiêu phòng thân đơn giản, như là khi một nắm đấm hướng cô bay đến, nên làm thế nào để hóa giải…

Trang Vi bị thương ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, lớp phái đại diện mua hoa quả đến an ủi, lại thiếu mất tên đầu sỏ mắc tội đánh Trang Vi

Ngày thứ ba, mắt phải Trang Vi còn lộ vẻ xanh tím đã đến trường lêp lớp. Cuối cùng Phạm Đào tiến vào lớp học, nhìn đến chỗ ngồi của Trang Vi, bước chân theo bản năng dừng lại một chút, rồi đi đến chỗ ngồi ngồi xuống.

Cả một ngày, hai người cũng chưa mở miệng nói thêm câu nào, thậm chí ngồi cùng trên một chiếc ghế dài, dùng chung một bàn học, khoảng cách gần như vậy nhưng ngay cả góc áo cũng chưa đυ.ng tới nhau. Mãi cho đến khi giờ tự học buổi chiều kết thúc, Trang Vi thu dọn sách vở vào túi, đi được một đoạn đường, đột nhiên dừng bước xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy bạn cùng bàn của cô Phạm Đào đang đi theo đuôi. Thấy cô dừng lại bất động, hắn cũng dừng lại, vẫn duy trì khoảng cách năm sáu bước, không nói cũng không động, chỉ đứng nhìn Trang Vi.

Trang Vi hít sâu một hơi, xoay người tiếp tục đi về phía trước, Phạm Đào liền cứ như vậy luôn đi theo cô, thẳng đến khi Trang Vi vào tiểu khu, lên lầu.

Phạm Đào mạc danh kỳ diệu làm người hầu của Trang Vi, đằng đẵng một tuần, cứ như vậy vô thanh vô tức* (không một tiếng động, không một âm thanh) đi cách Trang Vi năm sáu bước. Mãi cho đến khi buổi tự học chiều thứ Sáu kết thúc, người hầu vốn xuất hiện sau Trang Vi lại không có bóng dáng, Trang Vi không thể nói rõ là thở phào nhẹ nhõm một hơi hay là có chút thất vọng, đeo cặp sách chậm rì rì đi qua rừng cây nhỏ ở trường học, một tiếng trầm đυ.c theo yên tĩnh trong rừng truyền ra.

Trang Vi rất quen thuộc với thanh âm này, dây thần kinh mắt phải nghe thấy âm thanh hung hăng kia liền co rút lại. Một hồi rì rào đi qua, một bóng đen nhỏ gầy đột nhiên từ trong rừng cây chạy ra, khiến Trang Vi sợ đến mức lảo đảo lui hai bước, suýt chút nữa bị bóng đen đó nhào tới.

“Cậu làm gì ở đây?” Phạm Đào giữ chặt cánh tay Trang Vi, thanh âm nghe có chút buồn bực.

“Đi ngang qua”. Trang Vi đáp, dựa vào đèn đường hai bên trường học, mới phát hiện khuôn mặt Phạm Đào bị thương, đồng phục cũng bị lôi kéo không ra hình dáng, rõ ràng là bộ dạng vừa ẩu đả một trận. Trang Vi nhíu nhíu đầu mày, nội tâm giãy dụa nửa ngày, vẫn là lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay đưa cho Phạm Đào, “Nói với tôi tiếng xin lỗi thế nào lại khó như vậy?”

Động tác tiếp nhận khăn tay của Phạm Đào bị khựng lại, sau đó lại dường như không có việc gì cầm khăn tay lau lau khóe miệng đọng vết máu, đến khi Trang Vi cho rằng hắn sẽ không mở miệng nói chuyện, Phạm Đào liền nói

“Về sau nhìn thấy đánh nhau thì tránh xa một chút.”
« Chương TrướcChương Tiếp »